3✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Sáu giờ sáng vào mùa thu bầu trời trong suốt một màu xanh nhàn nhạt, tia nắng ngày mới xuyên vào phòng. Hôm nay là chủ nhật, Yu jimin không định dậy sớm như thế nhưng có nằm thêm cũng không ngủ nướng được ả lật chăn vùng dậy.
Sau khi đã sửa soạn đủ tươm tất để đón ngày mới ả ghé ngang căn phòng còn lại trong nhà, gõ cửa.

" Dongdong"

Căn phòng lặng im.  Ả lại gõ cửa cộp cộp như một con chim gõ kiến mổ cây.

" Con bé bảo hôm nay lên trường sinh hoạt câu lạc bộ gì đó mà"

"..."

Ả vặn thử nắm đấm. Cửa không khóa, Yu jimin cứ thế đã vào được phòng. Minjeong vẫn đang say giấc trên chiếc giường hỗn độn chăn gối và thú nhồi bông đến nỗi chẳng thể tìm thấy mặt mũi em đang núp ở đâu dưới đống bông mềm kia.
Jimin ấn ấn vào điểm nhô lên dưới lớp chăn gọi.

" Minjeong"

Vẫn là không có động tĩnh, chậc, đúng là đứa trẻ mê ngủ mà, ả khẽ nhíu mày rồi mở tung rèm cửa sổ để những giọt nắng rơi tí tách lên chiếc giường nhỏ.

" Hmm.."

" Dậy ngay đi thỏ con, trễ học bây giờ"

Cái chăn khẽ động đậy, ả nhìn thấy nhúm tóc của em lòi ra ở mép giường, nằm úp dụi mặt vào gối. Hôm nay là ngày em phải đi sinh hoạt rồi nhỉ. Thực ra chẳng ai ép, chỉ là em muốn được tham gia, thấy mình có ích chứ không phải cứ quanh quẩn trong nhà cả ngày, trải qua một ngày vô nghĩa.

Minjeong cũng giật mình không kém, mở mắt nhìn người kia trong phòng mình. Tay lén lút kéo kéo cái chăn che đi phần váy ngủ của mình. Mặt con bé như cái bánh bao bị đè bẹp.

" Tôi sẽ làm bữa sáng, em đi đánh răng đi"

Ả nhìn đất nhìn trần nhà vừa nói vừa đi mất hút.

Minjeong vơ đồng hồ, mới chỉ hơn sáu rưỡi một chút. vẫn chưa muộn. Em lại bò khỏi giường, miệng ngáp ngắn ngáp dài.


Yu jimin chuẩn bị nguyên liệu làm bữa sáng, trong lúc nước xối vào quả bơ trên tay não ả tự động bật lại đoạn kí ức khi em hất góc chăn còn nắm trong tay phủ khỏi thân thể. Vô tình ả được chiêm ngưỡng cặp mông tròn của minjeong. Trông như mông em bé vậy..)

"Cô"

Bụp, quả bơ xanh mượt trên tay Yu jimin nảy như một con cá sống mà rơi xuống bồn rửa.

" Cô ra bàn ngồi đi, để em làm cho"

Minjeong lấy quả bơ ả cầm xối qua nước bỏ lên thớt. Ả đứng sau trông sườn mặt hồng hào của minjeong trong lòng bỗng dưng cảm thấy kì quặc. Ả lùi lại ngồi vào bàn cầm điện thoại lướt vài tin tức buổi sáng.

" Hôm nay được nghỉ mà cô dậy sớm thế ạ?"

" Do quen giờ làm rồi. Nhóc nói định tham gia câu lạc bộ gì ấy nhỉ?"

Tay jimin vẫn kéo trang báo điện tử. Minjeong mở bếp rán hai quả trứng ốp la.

" Câu lạc bộ ghi-ta. Có lẽ trước mắt em sẽ phải mượn đàn của mọi người một thời gian"

Minjeong đang có ý định sẽ tìm một việc làm bán thời gian, số tiền kiếm được sẽ đỡ đần khoản học phí đè lên vai mẹ em.

" Em biết đàn không?"

" Có biết một chút"

Minjeong không có đủ tiền mua đàn nhưng em quen Sewoon, một người anh khóa trên. Sewoon đàn rất giỏi và anh ấy cũng tốt tính nữa, thường cho minjeong mượn đàn và bày em sử dụng.

Minjeong mang hai chiếc sandwitch mập ú mà em làm được đặt xuống giữa bàn. Jimin thấy vậy tắt điện thoại bỏ qua một bên. Ả cũng chả nhớ nãy giờ bản thân đọc được tin gì.

Ả lại nói - " Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên tự tiện vào phòng em"

Con bé vội xua tay - " Không sao, đây là nhà cô mà"

" Lần sau khóa cửa lại hẵng ngủ, đề phòng nguy hiểm"

Jimin nói xong mới thấy ánh mắt con bé nhìn ả thay đổi rõ rệt, mí mắt mở to có vẻ ngơ ngác. Ả uống hớp nước, hắng giọng.

" Ý tôi là em nên tập thói quen khóa cửa cẩn thận phòng khi qua đêm ở ngoài"

"Dạ"

Minjeong cúi mặt ăn nốt miếng sandwitch trên tay cho nên không bắt được nét mặt kì cục của người đối diện.

Giải quyết nhanh gọn lẹ bữa sáng Yu jimin lái xe đưa minjeong đến trường như mọi hôm, dù con bé định từ chối cuối cùng vẫn bị ả hốt gọn lên xe.

Minjeong chỉ mới bắt đầu cuộc sống đại học với "người bạn phòng" lớn tuổi được một tuần, mọi thứ vẫn còn rất mới với em. Có lẽ gia đình em đã nhờ vả ả, Nhưng minjeong sẽ càng thấy vui hơn nếu những hành động đó xuất phát từ ý muốn của chính ả.

Kim minjeong đối với Yu jimin  luôn có cảm giác muốn được thân cận nhưng em đôi khi cũng ngại cái vẻ bất cần treo bên ngoài của ả. Hơn nữa hai người thật sự quen biết chưa lâu, trừ khi ả chủ động giúp đỡ nếu không minjeong rất ngại phải mở miệng trước, giống như giờ phút này vậy.

Buổi sinh hoạt đầu tiên của câu lạc bộ đã kết thúc sớm hơn cái giờ mà em báo cho Yu jimin

Kim minjeong đứng trước cổng trường cầm điện thoại chần chừ. Lướt qua lướt lại dãy số quen thuộc, một lúc lâu em quyết định cất điện thoại đi mà đến trạm xe buýt ngay bên cạnh trường. Chỉ mất khoảng nửa tiếng để về nhà, vẫn còn đủ thời gian để minjeong về đến nơi trước khi ả tới.

Đứng dưới mái che được năm phút bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ liên tục tiếp cận minjeong xin tiền vé hai chuyến xe buýt. Ngoài số tiền nắm trong tay minjeong quả thực không còn đủ tiền lẻ cho nên đành xin lỗi người kia. Cô ta không dừng lại ở đó, hỏi em có thể tìm nơi đổi tiền không. Minjeong không muốn làm người xấu nhưng chiếc xe cần đón đang lấp ló ở phía xa mà cô ra cứ giữ chặt cứng lấy tay em.

Yu jimin xuất hiện rất đúng lúc. Ả giằng lại tay minjeong, trừng mắt về phía người lạ mặt. Chưa cần ả nói gì người phụ nữ kia tự giác buông tay ra lẩn đi mất. Theo đà Jimin kéo tay minjeong lên xe đậu ngay gần đó.

Sau khi cửa xe đóng lại không ai trong hai người nhắc về chuyện vừa mới xảy ra.
Jimin đành lên tiếng trước.

" Em ra sớm sao không gọi?"

" Em thấy xe buýt cũng tiện cho nên..."

" Làm mất số rồi à?"

Ả nhìn minjeong khiến con bé cuống quít lên vội lấy điện thoại ra thanh minh.
Jimin rút chiếc điện thoại cũ trên tay minjeong mở danh bạ kiểm tra. Tên ả đứng thứ hai trong danh sách, sau số của bà Kim. Trong lòng ả thấy được an ủi đôi chút.

Yu jimin bấm gọi vào số của bản thân. Điện thoại trong túi áo đổ chuông. Ả áp điện thoại lên tai minjeong còn chưa hiểu gì.

Jimin hất mặt - " Nghe đi"

Minjeong đưa điện thoại lên nghe. Giọng ả vừa truyền đến trong máy

" Kẻ xấu quanh quẩn ở đây rất nhiều. Lần sau cứ gọi cho tôi như vầy, hiểu không?"

Con bé ôm điện thoại gật gật.

Ả hài lòng" từ trên xe nhét vào tay em một hộp giấy.
" Ah..tokbokki " Cô mua khi nào vậy? " Minjeong nhìn túi đồ ăn nóng hôi hổi trong tay.

" Trên đường đi tôi thấy ngon nên ghé mua luôn,  Ăn đồ ở nhà chắc em cũng ngán rồi. Sẵn hôm nay cuối tuần, tôi đưa em ra công viên "

Lòng minjeong tràn ngập tư vị ngọt ngào. Thì ra cảm giác được quan tâm là như vậy. Em tủm tỉm cười suốt đoạn đường, Mỗi ngày tâm tình em cứ khan khác. Nhưng là vui vẻ hơn.
Jimin nổ máy cho xe phóng đi.

Con bé tính tình lại dễ bảo thật...




... và còn có cặp mông dễ thương nữa. =)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC