Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trực giác mách cho Kim MinJeong biết dường như có điều gì đó vượt khỏi sự mong muốn của mình, nhưng nàng đang choáng váng đầu, không thể suy nghĩ như bình thường, chỉ có thể gật đầu qua loa. [Em sẽ mở đèn phòng khách nhé.]

Cúi người lịch sự ôm bả vai người cá một cái, nàng lảo đảo trở về biệt thự.

Tắm rửa qua loa một chốc, sấy tóc xong liền ngã xuống giường không dậy nổi, mơ mơ màng màng ngủ một hồi lâu. Kim MinJeong chợt cảm thấy cơ thể mình ngày càng nóng hơn, toàn thân khó chịu như bị thiêu cháy.

Hình như mình quên uống thuốc rồi nhỉ?

Nhưng mà tình hình trước mắt, có vẻ như không thể dùng thuốc để giải quyết, nàng khó nhọc di chuyển đến bên cạnh giường, tay run run cầm ống nghe bấm số điện thoại.

Đổi lại là một năm trước, dù ai có nói cái gì, Kim MinJeong cũng không tin rằng bản thân sẽ có lúc xa hoa đến mức gọi điện thoại nhờ máy bay trực thăng chở bác sĩ đến hòn đảo nhỏ chữa bệnh cho mình, nàng xoa xoa đầu mình một hồi, sau đó ấn nút mở cửa chính bằng điều khiển từ xa.

Từ khóe mắt phát giác bác sĩ đã nhanh chóng bước đến, chuẩn đoán sơ lược bệnh tình của nàng, kéo Kim MinJeong từ trong chăn ra chích cho nàng một mũi, nâng đầu nàng dậy, đút nàng uống chút thuốc với nước ấm.

Nàng mềm nhũn mặc cho bác sĩ sắp xếp, rốt cuộc không chịu nổi nữa, nặng nề thiếp đi.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời từ ô cửa thủy tinh chiếu rọi lên chiếc giường khiến Kim MinJeong tỉnh lại. Cánh cửa ở phía Tây đang mở, ánh nắng cũng theo đó mà rọi vào, nàng khó khăn quay đầu nhìn đồng hồ, hóa ra đã hơn hai giờ chiều rồi.

Nàng ngồi bật dậy, đầu vẫn hơi nhức, toàn thân bủn rủn vô lực sau cơn nóng sốt tối qua. Chợt phát hiện bác sĩ có để lại tờ giấy nhắn bên giường cho mình, bọn họ đi vào lúc rạng sáng, chờ Kim MinJeong hạ sốt mới rời khỏi.

Trông ánh dương chói mắt bên ngoài, nàng lại xoa xoa đầu, dự định khi trời tối sẽ ra bờ biển tìm Yu JiMin. Ừm, còn phải mặc nhiều áo một chút. Nàng bước ra cửa phòng đi xuống lầu dưới, trong đầu thầm suy nghĩ buối tối có nên trang điểm một chút để che đậy sắc mặt tiều tụy sau cơn bệnh.

"Haizz. Cần gì phiền phức như vậy chứ, mình thật ngốc." Chợt nhớ buổi tối ánh sáng lập lòe, làm chuyện đó dường như chả có ý nghĩa gì cả, nàng lắc đầu, mở tủ lạnh định nấu một ít đồ ăn lót dạ. Hử? Cái gì bên ngoài thế?

Từ cửa sổ sát mặt đất rọi lên một bóng người, lờ mờ nhìn lại, nàng bịt miệng, cố nén tiếng kêu sợ hãi.

Ai ở ngoài đó? Người cá? Yu JiMin?

Cô, không phải là người cá sao? Tại sao lại ở đây?

Vứt đồ vật trong tay, Kim MinJeong chạy tới mở toang cửa thủy tinh, thân thể cô nằm dựa vào cửa, ngã sầm về phía sau, nàng luống cuống tay chân đỡ cô. Dường như nhìn thấy động tác của nàng mà khóe mắt cô ươn ướt, đồng thời có thứ gì đó óng ánh nhỏ bé từ tóc và từ trên người cô rơi ra ngoài, rớt xuống sàn được ánh mặt trời sáng rọi, rạng rỡ lấp lánh như hạt kim cương bé nhỏ tinh tế.

Vào lúc này, Kim MinJeong cũng không có tâm tình để chú ý đến cảnh đẹp đó, Yu JiMin đang hôn mê. Từ cánh tay, phần bụng, lồng ngực đều bị trầy xước, lấm tấm bẩn, chiếc đuôi cá dày đặc vết thương, vảy cá không biết đã bị vật cứng gì đó đâm trúng, trở thành mớ hỗn loạn.

Tình hình có vẻ gay go, chỗ của nàng không có mái che nắng, dễ dàng nhận thấy, ít nhất người cá đã bị mặt trời thiêu đốt mấy tiếng đồng hồ, làn da và vảy cá đều bị khô cứng, nứt nẻ đáng sợ, Kim MinJeong cảm thấy bản thân bị dọa đến hồn phách cũng muốn văng ra ngoài. [Yu JiMin!] Nàng vỗ nhẹ lên mặt cô, nhưng cô không hề phản ứng.

Phải đưa cô xuống nước. Nàng cố hết sức ôm thắt lưng người cá, một tay vịn tường ôm nửa người Yu JiMin. Không được, cho dù tối qua nàng không bị bệnh, cũng không đủ sức lực mang một người cá trưởng thành từ đây trở ra biển. Nàng khẽ cắn môi, kéo Yu JiMin vào phòng.

"Hộc hộc", "hộc hộc". Kim MinJeong dùng hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ mới có thể gắng gượng kéo người cá đang hôn mê vào bồn tắm lớn chứa được hai người, nàng thở hổn hển vặn ba cái vòi nước.

Nhưng nước ngọt có sao không nhỉ? Phòng tắm không có van nối thẳng với nước biển, nàng vội ra ngoài, tra nồng độ nước biển trên mạng, dùng ngón tay run run tính toán phải tăng thêm ít muối trong bồn tắm. Tuy cách này rất ngốc, nhưng nàng không biết ngoại trừ những việc này mình còn có thể làm được cái gì nữa.

Ước lượng đại khái phân lượng, nàng vào phòng bếp cầm một cái hộp gia vị lớn. May thay tốt nghiệp không bao lâu, nàng vẫn còn có thể biết rõ đại khái áng chừng khoảng bao nhiêu muối. Nàng bỏ khoảng hai muỗng muối vào bồn tắm rồi khuấy đều.

Dùng iot sát trùng miệng vết thương được không nhỉ?

Người cá có thể dùng không?

Lúc nàng ôm hộp cứu thương do dự không thôi, người cá đang hôn mê phát ra những tiếng hừ nhè nhẹ. Trông thấy thế, Kim MinJeong vội vã ném đồ vật trong ngực ra ngoài, nhào tới bên cạnh bồn tắm nắm chặt lấy tay cô. "Yu JiMin!" Nàng xoa nhẹ gương mặt của cô.

[Kim... Kim MinJeong?] Cô nhíu chặt lông mày, nắm chặt lấy tay nàng đang xoa mặt cô, qua một hồi lâu mới mở mắt ra.

[Chị cảm thấy thế nào? Em phải giúp gì cho chị đây?] Thấy cô tỉnh lại, bấy giờ Kim MinJeong thở phào nhẹ nhõm. [Em, em không biết phải chữa trị cho người cá như chị sao nữa, chị...] Chưa dứt lời, nàng đã bị cô kéo xuống nước.

Thêm một người, nước trong bồn tắm liền dâng lên tràn ra ngoài. Mặc dù lúc này thân thể người cá còn rất yếu ớt, nhưng cô vẫn còn sức đặt nàng dưới thân. [Kim MinJeong... Kim MinJeong...] Cô liên tục gọi cái tên ấy. [Tưởng em đi rồi.]

[Dạ?] Nàng vốn không hiểu chuyện gì, không biết làm gì hơn nên vỗ tấm lưng trần của cô.

[Em mở đèn, chị ở gần đó.] Cô nói năng hơi lộn xộn, cánh tay ghì chặt lấy thắt lưng Kim MinJeong, vùi mặt mình vào hõm cổ nàng. [Khi có người đến. Không còn đèn nữa, chị tưởng em đã đi rồi.]

Kim MinJeong không thể không hỏi cặn kẽ thêm mấy lần, mới hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi nàng rời khỏi, người cá vì lo cho nàng, vẫn luôn chầu chực ở bờ biển không thôi. Cho đến khi trông thấy máy bay trực thăng chở bác sĩ đến, Yu JiMin mới lặn xuống, giấu mình sau bãi đá ngầm. Mãi đến khi bác sĩ rời khỏi, họ tiện tay đóng cửa tắt đèn phòng khách. Hơn nữa, tầm nhìn không tốt, khi cô trông thấy máy bay rời đảo nhỏ, Yu JiMin liền nghĩ rằng Kim MinJeong nhân dịp này đã rời khỏi nơi đây rồi.

[Vì vậy, chị quyết định tới tìm em, biết đâu chừng, em chưa đi mất.] Dù chỉ là truyền âm mật với nhau, nhưng có vẻ như vì thiếu nước mà giọng cô trở nên khàn khàn. Không có sự cho phép của chủ nhân, không ai có thể mở mã khóa cửa biệt thự, cô không có cách nào tiến vào, chỉ có thể trèo vào dựa lên cửa sổ sát đất mà chờ đợi.

[Nhưng mà...] Nhìn thấy vết thương trên thân thể cô, Kim MinJeong cảm thấy bất lực. [Chỉ vì vậy?] Chỉ vì muốn thấy nàng còn ở đây hay không, cô liền cố sức dùng hai tay trèo vào biệt thự. Cô tưởng mình là rắn đấy à??? [Ước hẹn của chúng ta sao em thất hứa được cơ chứ? Hơn nữa, dù em có đi thật cũng sẽ về đúng hẹn.]

[Không đâu!] Cô ngắt lời Kim MinJeong, duỗi ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng. [Em sẽ không trở về nữa. Sao có thể vì một kẻ khác loài mà về chứ? Em đi rồi sẽ không muốn về. Kim MinJeong, em đâu phải không biết, chị với em khác biệt nhau như vậy. Em ở lại bờ biển lâu một chút sẽ đổ bệnh, mà chị thì không cách nào rời xa nguồn nước!]




Ngoài lề : Khi edit chương này, mình chợt nhớ đến Darwin.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net