chị này kì cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đình ơi đình có yêu chị không?"

"em ghét chị"

bé đình 3 tuổi bé mẫn 5 tuổi,ngày nào bé mẫn cũng chạy theo líu lo "đình ơi đình có yêu chị không" ,sau đó người ngoài không nhìn cũng nghe được nguyên 1 gáo nước lạnh đổ ào vào khuôn mặt bụ bẫm bé nhỏ của con ông lưu đầu phố.

"không,em ghét mẫn nhất trên đời"

con bé kim mẫn đình nổi tiếng có cái mặt lúc nào cũng nhăn nhó,tính thì cọc cằn thô lỗ,đứa trẻ nào đến gần sẽ bị nó gặm như gặm xương,ra về trong tình trạng người đầy nước miếng và dấu răng.Nên phụ huynh của khu phố khá e ngại cho con em chơi với bé cún nhỏ này,gần như cô lập mẫn đình.

thế mà nhà bác lưu mới chuyển đến tuần trước,dù đã được những người sống lâu năm ở đây cảnh cáo nhưng 2 bác vẫn vui vẻ cho đứa con gái nhỏ của mình chơi với mẫn đình.

ngày đầu tiên,lưu trí mẫn trở về nhà với tình trạng tương tự như trên,thậm chí nghiêm trọng hơn khi đa số vết cắn nằm ở cổ.Thế mà con bé vẫn cười tươi,giơ ngón cái to bự ra trước mặt mẹ lưu đang lo lắng.

"em đình đáng yêu lắm,con sẽ chơi với em ấy nhiều hơn"

ngày thứ 2,lưu trí mẫn đi vào nhà với khuôn mặt giàn dụa nước mắt,ông lưu tưởng lần này mẫn đình đã cắn trí mẫn 1 cú ra trò.

nhưng không!

trí mẫn mếu máo,kể lại đầu đuôi sự việc cho papa của mình nghe.

"em đình...huhu....em đình gạt con"

"sao?em đình gạt con như thế nào?"

"em đình nói là...nếu cho em cắn 1 cái lưng,em sẽ nói yêu con.Thế mà...thế mà con cho em cắn rồi,em lại...chê con ốm nhom,lưng toàn xương,nên em ghét con"

"huhu"

ông bà lưu nghe xong,như có đàn quạ kèm dấu 3 chấm bay trên đầu,sau đó cười lớn.

"ôi trời,con bé này mai sau ra đường dễ bị người lạ dụ lắm đây"

"đấy,mẫn thấy chưa? bình thường mẹ bảo ăn thì không chịu,giờ bị em đình chê đó"

trí mẫn ấm ức gạt nước mặt,không nói không rằng nhảy lên bàn ăn,nào thịt nào rau đều được bé cho vào miệng nhai trệu trạo.

thường ngày mẫn không có ăn nhiều,rất kén ăn.Để chọn món phù hợp với đứa con gái thì mẹ lưu sẽ phải đứng hàng giờ ở chợ.Đôi lần mẹ lưu cất công nấu nướng,bày ra 5-7 món nhưng trí mẫn đều chê.Thế là mẹ lưu cho nhịn luôn.

vậy mà chỉ vì em cún hàng xóm,trí mẫn lần đầu biết đến cảm giác no bụng khi tự mình ăn hết sạch đĩa thức ăn mẹ lưu chuẩn bị cho.

"oa,mẫn của mẹ nay giỏi quá ta,ăn hết sạch luôn"

"thế này thì chắc mỗi lần ăn cơm phải gọi bé đình sang ăn cùng rồi"

được bố mẹ khen nên trí mẫn cười tít cả mắt,sau đó vội gom bát đĩa của mình để vào bồn rửa,xoắn xuýt chạy ù sang nhà em khoe thành tích.

"xem ra,đổi lại vài vết cắn mà cho con bé béo tốt lên thì cũng được ông nhỉ"

"haha,tôi cũng thấy thế"

lâu dần,những vết cắn mỗi lần ra về của mẫn cũng giảm đi.Nhưng thay vào đó,mẫn đình lại tìm được cách làm tổn thương người khác đau hơn cả vết cắn của mình.

đó là phũ.

trí mẫn cứ nói 1 câu,em lại nhổ vào 1 câu,hoặc có khi bơ luôn,chả thèm tiếp.Đâm ra mẫn buồn mẫn khóc mất mấy ngày,tưởng em chán mình.Nhưng hôm sau em sang rủ đi chơi thì vẫn đi,sau đó em lại phũ như thế,lại về nhà khóc.Như 1 vòng lặp,người đời nhìn vào còn chán.

"đình này,mẫn biết nói tiếng trung đấy"

"vậy hả,nói em nghe đi mẫn"

"zảo sen hảo zung quỏ,sen sèi quó dậu bing chilling,wahan she wey bing chilling,tiên sư"

"...."

..................

"MẸ ƠI EM ĐÌNH KÊU CON LÀ NGƯỜI TRUNG QUỐC BẮT CÓC TRẺ CON HUHU"

----------------------------------------------------------

có hôm sinh nhật mẫn đình,vì quan hệ với bọn trẻ trong phố không tốt nên chẳng ai sang.Sinh nhật em vắng teo,chỉ có vài người anh chị họ hàng lớn tuổi cứ cắm mặt vào điện thoại suốt.Chẳng ai ngó ngàng hay chúc em được nửa lời.

mẹ em lo lắng,thi thoảng lại chạy ra dỗ dành em.Nhưng đình sớm đã quen,em gạt tay mẹ ra,nói rằng em không buồn,năm nào chả vậy,buồn thì cũng như thế thôi.

"đâu có,sinh nhật năm nay em có mẫn mà"

bỗng từ ngoài cửa,trí mẫn chạy vào,đem theo hơi ấm sưởi lên trái tim lạnh lẽo của mẫn đình.Trên tay mẫn là 1 chú cún bông trắng muốt,nhìn y hệt em.

"chúc đình sinh nhật vui vẻ,thêm tuổi mới ngày càng đáng yêu.Chúc đình ngày càng yêu mẫn,chứ đừng bơ mẫn nữa,mẫn buồn lắm"

trí mẫn dúi món quà mình đã mè nheo mẹ suốt 2 tiếng ở cửa hàng đồ chơi vào tay em,sau đó ngồi phịch xuống,hôn cái chóc lên gò má đỏ ửng của mẫn đình.

"mẫn yêu đình lắmmmmm"

mẫn đình bị đánh úp bất ngờ,mặt em đỏ lựng vì ngại.Sau đó cúi gằm mặt lí nhí vài chữ chỉ mình em nghe rõ.

"em cũng yêu mẫn"

-------------------------------------------------------------------------------------------------

"mẫn ơi dậy đi học"

mới ngày nào còn zảo sen hảo zung quỏ rồi bị em đình gọi là bắt cóc,giờ lưu trí mẫn và kim mẫn đình đã là tiền bối hậu bối với nhau ở trường trung học phổ thông x.

"ơi,mẫn xuống ngay đây"

trí mẫn uống vội li sữa,cạp miếng bánh mì vào miệng rồi vội vàng khoác balo chạy vọt ra ngoài tránh để em phải đợi lâu.Rồi 2 đứa sẽ ríu rít trên chiếc xe đạp cùng nhau tới trường.Mỗi ngày đều như thế,dần dần đã là những kí ức đẹp đẽ của cả em và chị sau này.

"mẫn mẫn,ổ gà kìa ổ gàaaaaa"

"HÌNH NHƯ HỎNG PHANH RỒI ĐÌNH ƠI"

"ÁAAAAAAA"

chẳng phải để chờ,cả 2 đứa lao rầm vào ổ gà,người và xe mỗi thứ 1 nơi.Xe rơi vào bụi cỏ ven đường,lưu trí mẫn đáp thẳng vào ổ gà,quần áo đồng phục trắng tinh giờ nhiễm 1 màu ô uế.

kim mẫn đình cũng đáp,mà là đáp vào lòng lưu trí mẫn,quần áo đồng phục sạch sẽ thơm tho không vướng bụi.

"mẫn,mẫn có đau không?"

em bật dậy khỏi vòng tay vẫn đang ôm chặt lấy mình,rồi đỡ trí mẫn vẫn đang đờ đẫn nằm bất động dưới đất.

"thơm quá,,,"

thơm đến xúc động rơi nước mắt là hiểu rồi,nhưng mà động cơ không trong sáng,đình biết đình mách bố kim là trí mẫn ăn đủ nhé.

"không có đau,em không sao là được"

"ai khiến mẫn ôm em,đi với nhau mà đứa ngã sứt sát tay chân,đứa thì nguyên si.Bố mẹ em lại bảo em bắt nạt mẫn"

"chị sẽ nói với 2 bác mà,giờ thì nhanh lên kẻo muộn"

trí mẫn kéo tay em đi,xe đạp cũng hỏng rồi thì thôi vứt lề đường.Đi bộ cho khỏe chân.

cả 2 cứ thế nắm tay nhau chậm rãi đi,mặc kệ thời gian.Chân trí mẫn đau nên không thể đi nhanh được.

"đình này"

"đừng cho rằng những hành động chị dành cho em là ngu ngốc và vô nghĩa"

"vì khi chị làm vậy,có nghĩa là,chị thật lòng muốn bảo vệ em,suốt cuộc đời này"

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

"mẫn...đừng cắn nữa"

"đình chơm quá,cho cắn mín"

"chỗ đó,ư... đau em"

"hiểu cảm giác của tôi lúc bé chưa? em cắn tôi cho đã,giờ tôi trả đủ"

"nhưng hồi đó...e...em đâu có cắn vào chỗ này của mẫn"

"còn chỗ nào em chưa cắn của mẫn nhỉ? ngực,mông,eo? để chị giúp em"

"ôi không,mẫn... ư...dừng lại"







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net