CHỊ ẤY Ở DƯỚI GIƯỜNG ( 4 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây Kim Mẫn Đình nhận ra một điều, nàng đã không còn quá sợ khi ở nhà một mình, cũng không còn quá sợ bóng tối như hồi trước nữa.

Tuy rằng vẫn không ngủ được như cũ, thế nhưng tâm tình của nàng thì lại rất bình tĩnh.

Nàng không còn bận tâm tới những âm thanh kỳ quái phát ra ở trong nhà, trong đêm tối, tại những nơi không nhìn thấy được rõ, nhịp tim cũng không bị tăng lên, lúc nghĩ đến chuyện liệu rằng sẽ có một bàn tay nào đó thò ra từ ghế sofa kéo lấy chân mình, nàng cũng không cảm thấy có gì to tát cả.

Thậm chí nàng còn có chút chờ mong, bởi vì nếu như, nếu như những thứ ấy có một chút xíu khả năng nào đó thật sự tồn tại, vậy thì liệu rằng cũng sẽ có một cơ hội nhỏ nhoi nào đó…có liên quan đến Trí Mẫn?

Kim Mẫn Đình ôm chăn, dùng một tư thế không có cảm giác an toàn, cuộn mình nằm nghiêng trên giường, nửa mê nửa tỉnh suy nghĩ đến mấy chuyện linh tinh, tâm tư rộn rạo như thiên mã hành không.

Nàng hết nghĩ đến chuyện sau giờ tự học buổi tối đã cùng Trí Mẫn ra căng tin mua trứng kho xì dầu, chọn tới chọn lui vẫn không chọn ra được quả trứng ngon miệng, thật sự là thảm bại đến mức không dám nhìn thẳng, Trí Mẫn đã đổi cho nàng quả trứng bị nước xì dầu ngâm đến đen thui, nhìn là biết ngay nhất định vị sẽ rất mặn.

Một lúc sau lại nghĩ đến chuyện come out với mẹ, mẹ tuy rằng có chút khiếp sợ, thế nhưng có thể nhìn ra được rõ ràng thái độ qua loa không muốn dây dưa của mẹ, thậm chí còn có vẻ như trút được gánh nặng.

Rồi lại nghĩ đến lúc điền nguyện vọng thi đại học, rõ ràng có thể đăng ký theo học một trường tốt hơn, nhưng rồi vẫn là lựa chọn một trường đại học có thể thuận tiện cho việc lên kế hoạch cho tương lai của cả hai.

Dường như cả cuộc đời nàng chỉ còn sót lại những mảnh ký ức này, cứ ùa về từng cái từng cái một.

Cứ thế đến nửa đêm, rốt cuộc cũng gần tới giờ đi ngủ.

“Thùng”, một tiếng mơ hồ không rõ ràng vang lên.

Qua một lát, tiếng đó lại vang lên.

“Thùng”

Dường như, đây là âm thanh của vật gì đó đang đánh nhẹ vào ván giường, từ bên dưới gầm giường truyền lên.

Lanh lảnh.

Rõ ràng.

Kim Mẫn Đình đột nhiên tỉnh táo lại.

“Trí Mẫn! Là chị đúng không? Có đúng là chị không?”

Tiếng đánh ngừng lại, Kim Mẫn Đình suýt chút nữa thì đã tưởng rằng mình phát điên mất rồi.

“Thùng”, lại một tiếng nữa, là phát ra từ bên dưới, rất rõ ràng, không phải là ảo giác.

Là Trí Mẫn! Trí Mẫn về rồi!

Kim Mẫn Đình trở mình xuống giường, muốn ngó xuống bên dưới xem thử.

Nhưng nào có thấy được cái gì.

Vì sợ nên Kim Mẫn Đình đã quây kín bốn góc của cả giường lẫn ghế sofa, quây kín bưng, gió cũng không thể lọt vào được, đến ngay có một lỗ nhỏ cũng không có.

Sau một lúc cuống cuồng xoay tới xoay lui, dưới gầm giường đột nhiên trở nên yên tĩnh, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Đừng, đừng đi mà, Mẫn Mẫn, chị chờ em một chút!” Kim Mẫn Đình ra sức dùng tay cậy ván giường ra, nhưng hiển nhiên chỉ là phí công vô ích.

Kim Mẫn Đình hoảng hốt, chợt nghĩ tới cái gì đó, bèn lập tức chạy vào trong bếp cầm ra một con dao phay, dùng hết sức chém vào chân giường.

Nhưng quả không hổ là gỗ thật, làm gì có chuyện chỉ bằng một con dao phay mà đã có thể phá ra được, vì dùng lực mạnh quá nên dao bị kẹt ở trong khe, không thể rút ra nổi, Kim Mẫn Đình dùng hết sức bình sinh kéo lấy chuôi dao, lúc này mới bất thình lình kéo dao ra được, lực đàn hồi khiến cho nàng lảo đảo ngã bật người về phía sau.

Tiếng đập mạnh vào vách tường vang lên.

Cơn đau sau đầu nhói tới tận tim, Kim Mẫn Đình cắn răng, cũng không rõ là nước mắt của sinh lý, hay là nỗi lo lắng như có ngàn vạn con kiến bò qua, mà đột nhiên mọi cảm xúc đều tuôn trào ra hết.

Mừng rỡ, bi thương, chờ đợi, bất đắc dĩ, nhớ nhung, oán hận.

Sau cái ngày trở về từ cục cảnh sát, Kim Mẫn Đình chưa từng xuất hiện những cảm xúc sống động đến vậy.

Dao trong tay rơi xuống ngay cạnh bàn chân trần, lúc đập xuống mặt đất tạo ra một tiếng vang giòn, nếu lúc này lấy đèn ra soi, sẽ thấy được ngay trên sàn đã xuất hiện một vết nứt.

Những hộ gia đình ở tầng dưới liệu có cảm thấy bị làm phiền, vừa nãy thật nguy hiểm, suýt chút nữa thì đã chém phải vào chân, đầu bị đau, tay cũng vừa đau vừa mỏi, thế nhưng những chuyện này cũng chẳng tính là cái gì.

Cả người từ trong ra ngoài, như một con búp bê được làm bằng vải bông, mỗi một khe hở đều bị cảm xúc tuôn trào lấp đầy, căng phồng lên, lộ ra cả đường chân chỉ, lộ ra cả nhân nhồi bên trong.

Nàng dựa lưng vào tường, từ từ trượt người xuống, ngồi co ro trong góc tường vuông vắn.

Kim Mẫn Đình tỉnh dậy từ rất sớm, đêm qua nàng gần như là không chợp mắt, thời gian cứ thế dần trôi đi.

Lại là một đêm thức trắng, nhắm mắt vào mà còn mệt mỏi hơn cả lúc mở mắt ra, trong đầu cứ luôn nhớ về kỳ thi tốt nghiệp sơ trung vào mùa hè năm ấy, gió mát sớm mai làm cho lòng người cảm thấy thật thư thái, còn nghe thấy cả tiếng tim đập.

Tõm, tõm, tõm.

Nhanh quá, nhanh quá đi mất, cảm tưởng như chỉ qua ít lâu nữa thôi là gánh nặng trong lòng sẽ bị nổ tung ra mất.

Kim Mẫn Đình tự dưng cảm thấy chán ghét thứ âm thanh tươi mới, tràn trề sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ này đến cùng cực.

Đó là thứ âm thanh đã biến mất vào lúc Trí Mẫn nằm rạp xuống trước cửa hàng trang sức Envie.

Thật khiến cho người ta tâm phiền ý loạn.

Không biết là đã qua bao lâu, một tia sáng yếu ớt lọt qua khe hở của tấm rèm cửa sổ.

Rốt cuộc cũng sang ngày mới.

Kim Mẫn Đình cả đêm mất ngủ, nhưng lại không hề có cảm giác buồn ngủ, nàng vươn mình dậy, cũng không vội đi đánh răng rửa mặt luôn, mà tìm tới chiếc điện thoại đã bị mình tiện tay bỏ vào trong góc ghế sofa.

“Xin hỏi đây có phải là công chuyển nhà không?”

Chỉ chốc lát sau, một nhóm trai trẻ ước chừng hai mươi tuổi xuất hiện, lúc mới bước vào cửa mặt mũi của bọn họ trông rất khó coi, cũng phải thôi, tuy theo quy định thì cũng đã tới giờ vào làm, thế nhưng dẫu sao trời cũng chỉ mới vừa rạng sáng, đơn hàng kiểu này quả đúng là đã phá hỏng mất buổi sáng làm việc của bọn họ.

Tuy rằng mí mắt vẫn còn đang đánh nhau loạn xạ, thế nhưng chung quy thì cũng vẫn phải sinh sống, hết cách rồi, khách gọi lúc nào thì phải tới lúc ấy thôi.

Kim Mẫn Đình cũng không để ý đến tâm tình của bọn họ, nàng chỉ tay vào chiếc giường đang được đặt trong phòng ngủ chính cùng phòng khách.

“Vứt hộ tôi hai chiếc giường này đi với.”

Như chợt nhớ ra điều gì, Kim Mẫn Đình lại chỉ tay về phía ghế sofa trong phòng khách, “Cả chiếc ghế sofa kia cũng ném đi luôn.”

Mấy cậu trai nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, hiếm lắm mới thấy có người gọi điện từ sáng sớm chỉ vì muốn vứt đồ trong nhà đi như vậy.

Vừa mới vào nên vẫn chưa quan sát được kỹ lắm, tới lúc nàng cất tiếng nói chuyện, mấy cậu trai mới bắt đầu quan sát cách bài trí của cả căn nhà.

Không gian rộng rãi, ước chừng gồm có ba phòng ngủ và một phòng khách, trừ hai gian phòng ngủ nàng vừa mới chỉ vào, còn có một gian phòng có vẻ như là phòng đọc sách, cách bài trí tuy không đến mức đẹp rực rỡ, nhưng lại ấm áp trang nhã, bên ngoài ban công phòng khách còn có một chiếc lồng không trông khá lớn, chắc là trước kia từng nuôi con vật gì đó.

Nhìn đồ đạc ở trong nhà, dựa vào kinh nghiệm làm việc của bọn họ, đây toàn là những món đồ có giá trị không hề rẻ.

Ví dụ như chiếc ghế lười đang được đặt bên cạnh chiếc ghế sofa trong phòng khách kia, rồi tủ quần áo, tủ sách, bàn, toàn bộ đều là hàng thật chất lượng cao.

Rồi cả máy hút bụi robot, máy pha cà phê, máy chiếu được lắp ở trên tivi trong phòng khách.

Chủ nhân của căn nhà này, hẳn là đã bài trí với một thái độ vô cùng nghiêm túc và tỉ mỉ.

Nghe được yêu cầu của Kim Mẫn Đình, một người tò mò hỏi, “Có thể hỏi vì sao cô lại muốn vứt mấy đồ này đi được không? Tôi thấy chất lượng vẫn còn rất tốt, vứt đi thì phí lắm.”

Trông thấy hàng mi dày của nàng hơi rủ xuống, lông mày cũng nhíu lại, người này mới ý thức được mình đã hỏi một câu không nên hỏi, dẫu sao cũng không phải là phận sự của mình, mình không có quyền đi hỏi chuyện riêng của khách hàng như vậy.

Đang định xin lỗi thì lại nghe được tiếng thở dài của nàng, nàng đưa mắt nhìn những tấm gỗ đang được quây kín xung quanh chiếc giường, cất giọng nói, “Người ấy không thích giường kiểu này, cho nên không muốn trở về nữa.”

Cậu trai tưởng chủ nhà đang nhắc tới chồng của mình, thế là bèn thốt lên, “Đúng là khó hầu hạ ghê, hồi mới mua sao anh ấy không bảo cô luôn đi?” Lớn tướng rồi mà còn bỏ nhà ra đi chỉ vì mỗi chuyện không thích giường nằm.

“Giờ thì cô ấy lại không thích nữa.”

Cậu trai nghẹn lời, một hồi lâu vẫn không biết phải đáp lại ra sao, thôi thôi, chuyện của người khác, mình không rảnh rỗi đi để ý nhiều đến vậy, chi bằng nhanh tay làm cho xong việc rồi nhận thêm đơn hàng mới, kiếm thêm chút đỉnh, còn phải dành tiền lấy vợ nữa.

Cả nhóm tập trung chuyển đồ xuống dưới, lúc vào trong thì mới phát hiện ra hai chiếc giường với bộ ghế sofa quả thật đúng là hàng xịn, đặc biệt là chiếc giường king size trong phòng ngủ chính, bên trên là tấm drap giường bằng vải tơ tằm, lật tấm drap giường lên là tới lớp gỗ, nếu ngửi kỹ thì còn có thể ngửi thấy được cả mùi nhựa thông thoang thoảng.

Điều không được hoàn mỹ duy nhất đó chính là có một góc bị khuyết đi mất một mảng lớn, giống như bị thứ gì đó sắc bén cứa qua, cũng may là có drap giường phủ lên nên che đi được.

“Vứt cái này đi thì tiếc quá, nếu không dùng nữa thì cô cho chúng tôi mang về có được không?” Tuy là có chỗ khuyết thiếu, thế nhưng nếu bảo tự bỏ tiền ra mua thì cũng chưa chắc đã mua được, người này nói vứt là vứt, quả là đáng tiếc…

“Tuỳ cậu.”

Cả nhóm vừa bàn bạc chuyện phân chia nhau đồ đạc, vừa bê đồ ra ngoài cửa.

Kim Mẫn Đình ngẩn người nhìn vào những chỗ bị trống, sau một lúc lâu mới khôi phục lại tinh thần.

Đợi đến khi nhóm trai trẻ mừng khấp khởi chuyển xong hết đồ đạc ra ngoài, Kim Mẫn Đình cũng cầm theo điện thoại bước ra khỏi cửa.

Loanh quanh từ sáng đến giờ, một giọt nước cũng chưa kịp uống, dạ dày bắt đầu cảm thấy khó chịu, nhưng nàng cũng không định đi ăn sáng vào lúc này, mà thay vào đó là đi thẳng tới chỗ siêu thị nội thất Nam Thành.

Chọn đại từ trong chỗ bán giường hai chiếc giường bốn chân cỡ vừa có khoảng rỗng ở dưới gầm, cùng một chiếc ghế sofa kiểu dáng cũ đủ để cho mấy người có thể chen được vào bên dưới.

Sau đó để người bán hàng chở về nhà rồi đặt lại ở đúng vị trí của hai chiếc giường và chiếc ghế sofa đã bị chuyển đi lúc sáng nay.

Giường mới mua vẫn chưa có chăn nệm gì, có điều vừa khéo lại hợp ý của Kim Mẫn Đình, tuy rằng nằm trực tiếp lên tấm gỗ cứng sẽ khiến cho xương cốt toàn thân khó chịu, thế nhưng ngón tay chỉ cần gõ nhẹ một cái thôi là đã có thể nghe rõ được tiếng vang lanh lảnh.

Kim Mẫn Đình khẽ nhếch khóe miệng, nằm xuống thật ngay ngắn, sau đó áp tai vào ván giường, như một mâm hoa quả đang được cung kính dâng lên tế đàn.

Sắc trời vẫn chưa tối hẳn, trong phòng ngủ loang lổ ánh nắng vàng nâu, tiếng ve kêu huyên náo ngoài cửa sổ vẫn chưa ngừng lại, chốc chốc lại vang lên, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy buồn bực.

Người trên giường vẫn nằm rất an tĩnh, tia nắng hoàng hôn cuối cùng dịu dàng lọt vào trong mắt nàng, phản chiếu ra vài tia máu màu xanh.

Ánh nắng vàng nâu chậm rãi chuyển sang màu đỏ đậm, rồi cuối cùng một chút ánh đỏ của hoàng hôn ấy cũng bị đêm đen đuổi đi mất.

Trời tối rồi.

Trong đầu Kim Mẫn Đình hiện lên đủ các loại cảnh tượng.

Có cảnh Trí Mẫn ngồi trong lớp chọc chọc bút bi vào áo sơ mi của nàng đòi mượn bút xóa, nhưng rồi đã bị nàng cho ăn ngay một quyển sách đập vào ngay giữa trán.

Có cảnh chú chó nàng nuôi cùng Trí Mẫn lúc nó vẫn chưa bị đem đi, phải bịt mũi lại để dọn nước đái cho nó ở chỗ chân tường.

Có cảnh lúc vừa mới lên cao trung, sau khi phân lớp xong, vất vả mãi mới chiếm được vị trí ngay cạnh cửa sổ, ngày nào cũng lén lút ngó ra ngoài cửa sổ lớp đối diện, rồi phải nhìn đến trăm lần thì may ra mới có được vài lần trông thấy bóng dáng của Trí Mẫn lướt qua.

Giống như những chiếc đèn kéo quân, chiếc này còn chưa thả xong, chiếc khác đã không thể chờ thêm được nữa mà bay lên, cuối cùng chồng chéo vào nhau, không thể thấy được rõ bất kỳ một cái gì nữa.

Kim Mẫn Đình nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt vào nhau, đang muốn quan sát kỹ hơn “cuộn len” vừa rối vừa to này, thì chợt nghe thấy được một âm thanh cực nhỏ.

“Thùng”

Là âm thanh truyền tới từ bên dưới gầm giường.

Không thể sai vào đâu được.

Kim Mẫn Đình cắn răng, nhân lúc vẫn còn chưa hoàn toàn sợ hãi, nàng nhẹ nhàng dịch người tới gần bên mép giường.

“Thùng”, tiếng đó lại vang lên một lần nữa.

Kim Mẫn Đình nghiêng người, hai tay bám vào mép giường, nương theo ánh trăng đang chiếu qua cửa sổ, cúi người nhìn xuống phía dưới gầm giường.

Vừa nhìn, đại não đã ngay lập tức như đình chỉ mọi hoạt động, rõ ràng không hề đắp chăn, thế mà sau lưng vẫn cứ ứa ra đầy mồ hôi lạnh.

Nằm dưới gầm giường, là một “người” đã không thể xem như là vẫn còn hoàn chỉnh được nữa, toàn thân rách rưới, dính dớp đầy thứ bụi bẩn gì đó, ẩm ẩm ướt ướt như vừa mới bị ngâm ở trong bùn.

Có vẻ như “người đó” đã nhận ra được điều gì, cái cổ cứng ngắc quay sang phía bên phải, lúc “người đó” cử động, Kim Mẫn Đình thậm chí còn có thể nhìn thấy được phần da thịt ở chỗ cổ đã sớm bị mất đi tính đàn hồi, như một chiếc khăn đang bị vắt cạn nước, thứ nước bị vắt ra có màu rất tối, da dẻ bên ngoài nhăn nheo co rúm lại như một sợi dây thừng.

Kim Mẫn Đình nhìn vào đôi mắt xám xịt ảm đạm phía đối diện.

Rõ ràng là trời đang tối như vậy, rõ ràng là ngũ quan của cái “người” này cũng giống hệt như phần cơ thể, đều đã bị co lại thành một dúm.

Thế mà Kim Mẫn Đình vẫn có thể nhìn ra được, đó là đôi mắt mà nàng đã từng đối diện rất rất rất nhiều lần.

Là đôi mắt của Trí Mẫn.

Gần như chỉ trong nháy mắt, ngay sau khi xác nhận được đó là Trí Mẫn, Kim Mẫn Đình đã không thể kìm lòng được nữa mà chui ngay xuống dưới gầm giường, nằm rạp người xuống bên cạnh khối cơ thể không được hoàn chỉnh kia.

Nàng hết sức cẩn thận nâng phần đầu của “người đó” dậy, một thứ âm thanh sởn gai ốc vang lên, như là tiếng xương đang cành cạch đánh vào nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra, sau đó làm ra một động tác quen thuộc.

Đưa hai tay vòng qua cái cổ mấp mô dính dớp của Trí Mẫn, ôm lấy cổ cô, rồi vùi đầu vào trong ngực cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net