rain

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mới chớm thu đây , sao mùa mưa lại đến sớm thế này  ?

trời sài gòn mưa như trút nước , mẫn đình ngẩn người nhìn hàng nước chảy róc rách , lạnh thế này , hy vọng sẽ có ai đó ghé vào uống ly cà phê nóng . cái quán nép mình sâu trong con hẻm nhỏ , chính tay em đã trang trí từng chi tiết , em muốn đâu đó trong cuộc sống hối hả giữa lòng sài gòn này , vẫn còn một chốn bình yên thư thả để ta quên đi mỏi mệt hằng ngày , để những con người sống ở mặt đất nhưng tâm hồn lại thơ thẩn có nơi thỏa cái thú thơ văn . ừ , quán cà phê của mẫn đình như một tiệm sách cổ , ta có thể tìm thấy chút êm dịu trong thơ Xuân Quỳnh , ta biết rằng con người vẫn khao khát yêu , và được yêu . người khác không nghĩ rằng , chốn xưa cũ này lại là hoài bão của cô gái trẻ chỉ vừa chạm đầu hai , em còn trẻ lắm , nhưng tâm hồn em lại trót mê thơ tình Xuân Diệu ,thứ mà bạn cùng trang lứa nghĩ chỉ những tiết văn nhàm chán họ mới đụng tới . ngày nào cũng thế , cô chủ quán trẻ tuổi lại lục tìm chiếc đĩa than cũ , quán cà phê tràn ngập tiếng dương cầm trầm bổng . rồi mẫn đình tiếp tục loay hoay vào quầy nước , em châm đầy ấm nước , để lên bếp đun rồi quay lưng mở tui cà phê mới rang hẵn còn thơm phức . hai tay thoăn thoắt một hồi thì nước cũng sôi , em cho nước vào phin cà phê lớn , nhiều người không thích cà phê phin , vì nhịp sống hối hả , lấy đâu ra thời gian mà đợi ? như tình yêu vậy , nhiều người lao vào bao cuộc yêu chóng vánh , câu châm ngôn ' còn trẻ là phải làm nhiều thứ ' treo trên đỉnh đầu như cái cớ cho sự nóng vội .có đôi lúc phải chậm lại , vì trái ngọt luôn đến sau khi đơm hoa kết trái . như cà phê phin , phải kiên nhẫn chờ từng giọt cà phê rơi xuống , như chờ người phù hợp nhất với ta trong hàng tá người lướt qua đời ta mỗi ngày , rồi đến khi giọt cà phê cuối cùng rơi xuống , ta được ly cà phê thơm nức mũi mà lại ngon vô cùng .

có người hỏi , mỗi ngày chỉ nhìn cà phê rơi từng giọt đều đều thế này mẫn đình có chán không ,  tuổi trẻ em phải chạy nắng đội gió , sao em lại lui về nơi yên ắng này ? đáng lẽ em nên dành thời gian giải thích cho họ rằng , người khác chạy nắng đội gió vì ước mơ của họ , ước mơ đầy tham vọng vươn cao lên trong cuộc sống . còn ước mơ của em lại quá đỗi giản dị , em chỉ muốn một chốn của riêng mình , nơi để em thả hồn vào những con chữ , và lúc nào mùi cà phê cũng thoang thoảng dễ chịu  . mẫn đình định nói nhưng rồi thôi , bao nhiêu người lướt qua nhau trong đời , làm sao hiểu nhau hết , em nói nhưng liệu họ có hiểu ý em không ? thế thôi vậy , mẫn đình giữ đành giữ trong lòng .

chiếc chuông treo trên cửa rung lên , mẫn đình theo phản xạ ngước đầu lên , người bước vào vừa chạm mắt em thì đã nhoẻn miệng cười .

' trí mẫn lại đến đấy ạ ? mẫn ngồi đi em mang cà phê đến liền nhé ! '

trí mẫn cười cười ,  kéo ghế ngồi xuống rồi lại lôi chiếc ghita cũ ra , nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát , tay chị nhẹ  nhàng lướt trên dây đàn . bản nhạc trịnh da diết vang lên , mẫn đình lại ngây người trong chốc lát , em đem hai ly cà phê nóng vừa pha lại bàn rồi ngồi xuống đối diện trí mẫn . môi em khe khẽ cong , trí mẫn cười đến tít cả mắt . đôi khi chị lại thắc mắc , tai sao đến năm đôi mươi chị mới gặp được mẫn đình nhỉ , biết bao nhiêu người đã lướt qua đời chị , nhưng chẳng người nào có tâm hồn đồng điệu với chị cả . trí mẫn đã từng nghĩ liệu tâm hồn mình có già cỗi quá không , khi chị chỉ say mê những bài nhạc xưa cũ . trí mẫn có thể dùng cả ngày nghiền ngẫm một khúc nhạc trịnh , say sưa nghe đi nghe lại bản tình ca được sáng tác khi chị còn chưa ra đời . chị chỉ mới đôi mươi , vẫn còn xuân nhưng tâm hồn lại như vườn lá đỏ mùa thu , dịu dàng và ấm áp . mùa thu , cái mùa không lạnh ngắt như mùa đông , cũng không nắng gắt như mùa hạ , nó dễ chịu hơn nhiều , như chính con người của trí mẫn vậy . và cũng như trịnh công sơn hay bất kì nhạc sĩ nào khác , chị cũng cần một nàng thơ cho mình . nhưng trí mẫn không vội vã , chị biết tình yêu rồi cũng đến thôi , việc của mình là chờ đợi , đợi một ngày nắng đẹp thì nàng thơ của chị sẽ đến .

và rồi , nàng thơ của chị cũng đến , nhưng hôm ấy không nắng đẹp mà mưa tầm tã . trí mẫn hốt hoảng lấy túi đàn che mưa rồi bước thẳng vào quán , trùng hợp làm sao quán đấy lại là chốn thơ thẩn của mẫn đình . khi chị bước vào mẫn đình đang loay hoay sau quầy nước đợi từng giọt cà phê phin , em chào trí mẫn rồi lại cuối xuống pha cà phê tiếp . một lúc sau , em  bưng ly cà phê còn ấm đến bàn trí mẫn , biết chị là nhạc sĩ , em cười toe . trí mẫn đang cúi đầu lau khô túi đàn , ngước mặt lên bỗng va phải nụ cười tươi rói . như người đi đường chói mắt vì mặt trời , ngày mưa ảm đạm này trí mẫn đã choáng váng vì mặt trời trên môi mẫn đình mất rồi .

từ đó , trí mẫn thường lui tới quán vào tan tầm , lúc trời mưa tầm tã chị hay mua chút đồ ăn đem tới quán , khi thì ly súp cua nóng hổi , khi thì cái bánh bao . còn em hay pha dư một phin cà phê , mẫn đình cũng không rõ từ lúc nào em luôn trông ngóng đến tan tầm , khi công sở xong việc ,khi mặt trời nhá nhem . không rõ là em đang chờ ai , cái gì . nhưng hễ nhạc sĩ trí mẫn bước vào quán với ly súp cua trên tay và túi đàn còn vương nước mưa , người ta lại thấy cô chủ quán trẻ tuổi nhoẻn miệng cười .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net