13. Yến trác hoàng tôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: chương này có vài cảnh hơi gứm, rửa mắt trước và sau khi đọc.

***

"Mỹ nhân, chờ ta có lâu không?"

Triệu Hiểu Yến lúc này đang trong tẩm điện, đột nhiên từ phía sau lại có kẻ ôm lấy ả. Quay mặt lại, còn ngỡ ai xa lạ, hóa ra lại chính là Tề Nhị Quận vương Lưu Bá Toàn.

"Bá Toàn, chàng vào đây lúc nào?"

"Chỉ cần ta muốn thì lúc nào cũng có thể vào thôi."

Hiện tại túc trực bên ngoài chỉ có cung nữ thân cận của Triệu Hiểu Yến, đêm nay Lưu Tường Lâm lại đang ở chỗ Khương Mị Nghiên, tạo cơ hội cho Bá Toàn đêm khuya lẻn vào Thừa Ân điện gặp Triệu Hiểu Yến. Đối với những hành động sỗ sàng của Lưu Bá Toàn, Hiểu Yến lại hoàn toàn không tỏ ra phản kháng, ngược lại còn có sự đồng thuận. Ả xoay người lại, tay ôm cổ Lưu Bá Toàn tạo điều kiện cho bản thân bị hắn ta dễ dàng bế lên. Màn nhung hạ xuống, phía sau tấm màn lại diễn ra những chuyện tuyệt đối không thể để người ngoài biết được.

"Hôm trước ở biên quan, tướng trấn ải là Cao Tướng quân vô tình bắt được gian tế đang tìm cách sang địa phận của Đại Tần. Trên người hắn ta phát hiện ra phong thư, tuy nhiên lại không đề tên người nhận. Dụng hình bức cung hắn ta lại tự sát, phụ hoàng nghi ngờ có kẻ ở quý quốc đang cấu kết với phản tặc của Đại Thành mưu đồ bất chính nên mật chỉ cho ta bí mật tra rõ chuyện này."

Trịnh Quốc Đống lúc này nói rõ mọi chuyện với Tri Mân, đem mật thư từ trong tay áo ra đưa cho nàng. Tri Mân nhận lấy mật thư, xem xét kỹ lưỡng, tìm xem điểm đáng nghi trên thư. Gian tế cũng thật sự khôn ngoan khi không đề tên người nhận trên thư, kẻ duy nhất biết được lại chọn con đường tự sát. Muốn truy ra tung tích, chỉ e là mò kim đáy bể.

"Cái thai của Lưu Tĩnh Ngọc, không phải là nàng cho người hại đó chứ?" Lưu Bá Toàn lúc này nằm trên giường của Triệu Hiểu Yến, sau cuộc giao hoan hắn để ả tựa lên khuôn ngực mình. Lại hỏi đến chuyện của Duệ Minh Trưởng công chúa, chính hắn cũng có một phần nhúng tay vào.

"Chàng còn hỏi nữa sao? Ta làm cũng vì chàng thôi, mượn tay huynh muội họ Hạ hại thai của Lưu Tĩnh Ngọc cản trở ả sinh hoàng tôn đầu tiên cho hoàng tộc Đại Thành, cũng xem như là giúp chàng lập công trạng với Đại hoàng tử."

Đã từ lâu Tề Nhị Quận công Lưu Bá Toàn đã không hài lòng với vị thế hiện tại của mình. Hắn có tham vọng cao hơn nhưng không muốn làm Thế tử, cũng chẳng muốn làm Tề vương. Ngôi vị trên vạn người kia hào nhoáng, uy quyền khiến hắn ta không thể nào không dòm ngó, mưu đó bất chính được nung nấu sớm đã sục sôi rồi.

Đương nhiên không chỉ Lưu Bá Toàn, mà Nam Thành vương Trịnh Quốc Lân - hoàng trưởng tử Đại Thành cũng muốn ngồi ngôi cửu ngũ. Thế nhưng bước đường đến với danh vị Thái tử của hắn vẫn còn Trịnh Quốc Đống cản đường. Trong số những hoàng tử của Kính Chương đế, Quốc Đống là người có biểu hiện tốt nhất, còn là đích tử do Hoàng hậu thân sinh, khoảng cách đến ngôi vị Thái tử chỉ thiếu một bước. Chính vì vậy đối với vị hoàng đệ này, Quốc Lân từ đâu đã nghi kỵ.

Cùng với Lưu Bá Toàn, Trịnh Quốc Lân sớm đã cấu kết. Một kẻ muốn ngồi hoàng vị của Đại Tần, một kẻ muốn làm Hoàng đế của Đại Thành, đều là có cùng một tham vọng. Lợi dụng thời cơ Duệ Minh Trưởng công chúa cùng Dư Lăng vương hồi quốc, Lưu Bá Toàn liên kết với Trịnh Quốc Lân, tranh thủ thời gian này tìm cách để diệt trừ. So với Trịnh Quốc Lân, đường đến ngôi cửu trùng của Lưu Bá Toàn thật sự rất dài, hắn ta xem ra còn phải dụng tâm nhiều rồi.

"Ta biết nàng đối với ta hết lòng như thế, nhưng muốn trọn vẹn hơn thì cần một bước nữa." tay Bá Toàn lúc này sờ lên bụng của Triệu Hiểu Yến, ả ta dường như cũng hiểu cái hắn ta muốn là gì.

"Về việc này còn phải xem bản lĩnh của chàng hay Lưu Tường Lâm là ai hơn ai."

Lưu Tri Mân sáng sớm đã đến phủ Vũ Ninh vương, nàng hôm nay kỳ thực rất muốn gặp Kim Mẫn Đình. Kim Mẫn Đình cũng là vừa mới trang điểm, canh y xong, sáng sớm muốn ra ngoài hậu viên hít thở không khí một chút. Biệt viện này với Lan Lâm điện không thể sánh bằng, nhưng nếu so với Lan Lâm điện, Mẫn Đình thích ở đây hơn. Bên ngoài hậu viện trồng không ít hoa cỏ, còn trồng cả hoa mai. Đưa tay lên ngắt một nhành hoa mai, Mẫn Đình chợt nhớ đến Khương Mị Nghiên ở trong cung.

Tuy rằng không cùng huyết thống, cũng chỉ vừa mới biết quen không lâu nhưng Kim Mẫn Đình đối với Khương Mị Nghiên là người duy nhất có thể thấu hiểu, đã xem đối phương là tỷ muội ruột thịt lâu nay rồi. Hậu cung vốn dĩ là chốn hiểm ác, nàng là phi tần không được sủng ái cũng phải đối mặt với việc bị kẻ khác ám hại thì Mị Nghiên vạn lần phải đề phòng. Gần kề vua như thể gần kề hổ dữ, nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào. Càng nghĩ, Mẫn Đình càng thấy lo.

"Chiêu viên nương nương."

Tri Mân lúc này đến biệt viện tìm nàng, tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ miên man vừa rồi. Mẫn Đình quay lại đối diện với đối phương, nàng vẫn vậy, dung mạo vẫn là tuyệt thế. Chỉ một cái quay đầu cũng khiến tâm thần người đối diện phải ngẩn ngơ.

"Trưởng công chúa, hoá ra là người. Nhưng tôi đã không còn là Chiêu viên của Diên Minh đế, xin đừng gọi tôi hai tiếng nương nương."

"Vậy thì ta phải gọi nàng là gì đây?"

"Mẫn Đình, Kim Mẫn Đình." nàng từ trước đến giờ vẫn như vậy, thích được gọi bằng tên của mình, so với danh phận Chiêu viên vẫn là thân thuộc, gần gũi nhất.

"Ta gọi tên của nàng được hay sao?"

"Điều đó đương nhiên, Mẫn Đình đã nói rồi mà. Trưởng công chúa niên kỷ cũng hơn, ta thì không còn danh phận, gọi như thế không phải là sai phép tắc chứ?"

"Được, vậy thì ta gọi nàng là Mẫn Đình." gọi nàng bằng tên thay vì danh xưng tôn quý kia, đối với Tri Mân cảm giác rất khác biệt. Kể từ lúc này khoảng cách giữa đôi bên dường như bị xoá bỏ, không còn ràng buộc về thân phận - thứ vốn dĩ được xem trọng hàng đầu ở chốn cung nghiêm.

"Mị Nghiên...à không, Khương Tiệp dư trong cung vẫn ổn chứ?" Mẫn Đình lúc này hỏi thăm tình hình của Mị Nghiên. Bây giờ không còn thân phận Chiêu viên, Mị Nghiên là Tiệp dư nghiễm nhiên cao quý hơn hẳn, thế nên theo lẽ Mẫn Đình không thể nào gọi thẳng tên của nàng.

"Nàng không cần phải lo, Khương Tiệp dư trong cung vẫn ổn. Còn chuyện kẻ hãm hại Ngọc nhi, người của ta vẫn đang tiếp tục điều tra."

"Có một chuyện Mẫn Đình muốn nhờ công chúa, không biết rằng liệu như vậy có phiền đến người hay không?" chuyện nàng muốn nói đến, kể từ lúc mắc hàm oan Mẫn Đình vẫn luôn canh cánh trong lòng. Chỉ là trước đó không tiện nói, giờ đây có cơ hội nàng cần phải hỏi qua.

"Miễn là chuyện đó ta có thể giúp được thì nàng không cần phải ngại."

"Chuyện này liên quan đến gia quyến của Mẫn Đình ở Giang Nam, chuyện Mẫn Đình bị vu oan giá hoạ... Chỉ sợ là phụ mẫu, tỷ đệ ở Giang Nam không tránh khỏi vạ lây."

Mẫn Đình đến hiện tại vẫn còn lưu lại thế gian chính là vì sợ liên lụy đến gia quyến ở quê nhà. Nàng bị kẻ khác vu oan, sợ nhất là gia quyến cũng vì vậy mà ảnh hưởng. Kim gia tuy không phải danh môn thế gia nhưng trên dưới cả gia tộc cũng không phải nhỏ, nếu chỉ vì một mình nàng mà tuyệt diệt, Mẫn Đình không thể không tự trách bản thân.

"Về Kim gia của nàng, cứ yên tâm vì hoàng huynh vẫn chưa ra quyết định chính thức. Nếu nàng sợ kẻ hại nàng rồi cũng sẽ hại đến gia quyến của nàng thì ta đã cho người đến Giang Nam, lúc nào cần sẽ có thể ứng cứu." đối với việc này Tri Mân từ đầu đã nghĩ đến, sắp xếp thủ hạ đến Giang Nam bảo toàn cho an nguy của trên dưới Kim gia.

"Đa tạ công chúa đã an bài. Phải rồi, Thanh Lan ở Bắc cung vẫn ổn chứ?"

"Diệp Kính Thiên đã ở đó, ngoài hắn ra còn có một người nữa, nàng không cần phải lo lắng cho Thanh Lan quá nhiều đâu." Tri Mân thông qua Tĩnh Ngọc cũng đã biết chuyện của Quốc Kiệt rồi, thế nên trong lời nói với Mẫn Đình cũng có ẩn chứa hàm ý.

"Thanh Lan."

Nhờ lệnh bài của Tĩnh Ngọc đưa cho, Quốc Kiệt đã âm thầm đi đến Bắc cung nơi Thanh Lan đang thay Mẫn Đình chịu giam cầm. Đối với sự xuất hiện của Thừa Đức vương, Thanh Lan đương nhiên không khỏi kinh ngạc. Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có người biết mà tìm đến nàng, càng không nghĩ đến người đó lại chính là Thừa Đức vương Trịnh Quốc Kiệt đang đứng trước mặt nàng.

"Thanh Lan bái kiến vương gia."

"Không cần đâu, ta đến đây không phải để nàng phải hành lễ thế này." Quốc Kiệt thấy Thanh Lan quỳ trước mặt mình, ngay lập tức đến đỡ nàng đứng dậy. Ngay từ lần đầu gặp, tuy rằng Thanh Lan phạm lỗi, Quốc Kiệt cũng có trách phạt nhưng chẳng hiểu vì cớ gì mà vương gia chàng sau đó đã ghi tạc bóng hình nàng.

"Tại sao người lại biết Thanh Lan ở đây và tại sao lại tìm đến Thanh Lan cơ chứ?"

"Hoàng tẩu nói cho ta biết nàng thay thế Chiêu viên nương nương ở đây. Còn ta đến đây là bởi vì ta muốn gặp nàng, Thanh Lan."

Thanh Lan chợt bàng hoàng khi nghe những lời Quốc Kiệt vừa nói. Những lời này cho dù là trong giấc mộng, Thanh Lan cũng không nghĩ Quốc Kiệt lại nói với mình. Trong chốc lát nàng chẳng biết nói gì, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn đối phương.

"Thanh Lan, ta..."

Bắt gặp ánh mắt của đối phương, Quốc Kiệt cũng khó thể nói tiếp thành lời. Hai người họ bình thường không qua lại nhiều, chỉ là Quốc Kiệt một mình một hướng, lâu nay âm thầm nhìn theo bóng dáng của Thanh Lan mỗi khi nàng ra khỏi điện Lan Lâm. Bây giờ chàng lại nói muốn gặp Thanh Lan, đối với đối phương như vậy là quá đột ngột, Thanh Lan nhất thời không thích ứng được cũng là chuyện không mấy khó hiểu.

"Người vừa nói gì vậy...vương gia?"

"Ta nói là ta...ta muốn gặp nàng." ngập ngừng một lúc rốt cuộc Quốc Kiệt cũng có thể lập lại những gì vừa nói, cũng là những gì thật nhất chàng có thể nói với Thanh Lan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC