6. Lan hoa trâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Lan trên đường trở về, trong lòng cứ mãi nhớ đến chuyện vừa rồi khi nàng vừa đi khỏi Khuynh Hương điện không xa. Về lan hoa trâm trên tay được chính Thừa Đức vương ban tặng. Mãi suy nghĩ, Thanh Lan lại chẳng để tâm đến những thứ xung quanh, nhất thời đụng phải Triệu Tu nghi đang đi từ hướng đối diện.

"Tiện nô, dám mạo phạm bổn cung." Triệu Hiểu Yến lập tức giận dữ, ra tay tát Thanh Lan.

"Tu nghi nương nương tha mạng, nô tì thật không cố ý."

"Không phải cố ý thì cũng mạo phạm rồi, mắt của ngươi để dưới chân hay sao? Tu nghi tỷ tỷ, tỷ xem trên tay ả là gì?" Hạ Tuyết Liên ở bên cạnh chợt nhìn thấy nhành lan trắng trên tay Thanh Lan liền mách với Hiểu Yến. Ả ta dường như cũng hiểu ý, liền hất mặt với hai thuộc hạ đến giữ lấy Thanh Lan cướp lấy lan hoa trâm trên tay nàng.

"Tu nghi nương nương..."

"Lan hoa trâm này trông có vẻ không phải vật mà một cung nữ có thể có, chỉ có thể là của chủ tử ở hậu cung. Phàm là nô tì, ngươi không có tư cách để sở hữu thứ này, chỉ có thể là..." Triệu Hiểu Yến cầm trên tay chiếc trâm vàng ngắm nghía một lúc, trong đầu liền có suy nghĩ không tốt về Thanh Lan.

"Lúc nãy thấy ả từ điện Khuynh Hương đi ra, không phải là của Khương Tiệp dư đó chứ?" Hạ Tuyết Liên thuận nước đẩy thuyền, ở bên cạnh rỉ vào tai Triệu Hiểu Yến những lời nhằm buộc tội Thanh Lan. Đối phương chỉ là nô tì thấp cổ bé họng, xem ra không thể nào thoát khỏi rồi.

"Nếu là đồ của Khương Tiệp dư, phần nhiều sẽ là đồ Hoàng thượng ban tặng. Tiện nô như ngươi tay chân đúng là không sạch sẽ, xem ra xử chết cũng không oan uổng." Triệu Hiểu Yến vốn dĩ căm ghét Kim Mẫn Đình, vốn chỉ muốn tìm cớ để trách phạt Thanh Lan là nô tì thân cận của nàng. Nhưng không ngờ trời lại cho ả cơ hội, xem ra Triệu Hiểu Yến lại được thế rồi.

"Tỷ tỷ, xử chết ả ta thì quá ác độc rồi. Hay là cứ dùng trượng hình với ả vậy." Hạ Tuyết Liên lại được phen châm dầu vào lửa, Thanh Lan dù có trăm cái miệng cũng không thể thắng nổi họ rồi.

"Tu nghi nương nương, nô tì...nô tì không..."

"Đến lượt nhà ngươi nói sao? Người đâu, lôi ả ra ngoài phạt ả trăm trượng."

"Thế ở đây cũng đến phiên cô ra lệnh hay sao?" Tĩnh Ngọc lúc này trùng hợp lại đến, kịp thời giải vây cho Thanh Lan đang sắp bị lôi ra dụng hình. Trông thấy nàng, đám cung nữ thái giám liền quỳ rạp xuống, đồng thời hành lễ với Trưởng công chúa.

"Triệu Tu nghi, Hạ Tài nhân hai người thân phận là phi tần cao quý, lại làm huyên náo ở đây thật chẳng ra gì. Hai người không nghĩ đến thân phận của mình thì cũng phải nghĩ đến uy nghiêm có Hoàng thượng chứ?" Tĩnh Ngọc đến đó, lập tức chất vấn hai người họ. Vừa từ Chiêu Dương điện đi ra, vốn định đến Khuynh Hương điện tìm Khương Mị Nghiên, không ngờ giữa đường lại gặp phải chuyện này, Tĩnh Ngọc không thể nào không lên tiếng.

"Công chúa xem ra không biết rồi. Ả tiện nô này dám cả gan lấy trộm đồ của Khương Tiệp dư, tội ả ta thật sự là không thể thứ tha."

Hạ Tài nhân lên tiếng tố cáo Thanh Lan, còn tỏ ra đắc ý nhưng rồi lại nhanh chóng thu về bộ dạng ấy. Tĩnh Ngọc nhìn Thanh Lan, đối phương liên tục lắc đầu, ánh mắt như thể đang tự thanh minh cho mình. Nàng cũng hiểu mà gật đầu, ngụ ý sẽ làm rõ ràng chuyện này trả lại trong sạch cho Thanh Lan. Lại nhìn sang phía Hạ Tuyết Liên, lại khiến cho ả phải thu mình lại không dám ho he khi cái liếc mắt của Tĩnh Ngọc đã đủ để làm người ta lạnh buốt ở sống lưng.

"Tịch Dư." Tĩnh Ngọc gọi tì nữ thân cận, đối phương hiểu ý chủ ngay lập tức bước đến chỗ Triệu Hiểu Yến.

"Phiền nương nương đưa cây trâm trên tay cho nô tì trình lại công chúa, để người tự mình xử lý chuyện này." Triệu Hiểu Yến không có lý do gì để giữ, liền giao nó cho Tịch Dư. Tĩnh Ngọc xem xét qua, xem ra phi tần trước mặt vốn đã không được công chúa để vào mắt nay lại phạm sai lầm lớn rồi.

"Ta còn tưởng thế nào? Hoá ra Triệu Tu nghi lại không thể phân biệt được đâu là hàng thượng phẩm, đâu là thứ phẩm. Vàng thau lẫn lộn, lẽ nào một người như Khương Tiệp dư lại đi dùng loại trang sức này - thứ vốn dĩ không phải của thợ chế tác cung đình làm ra? Càng không nói đến trường hợp là đồ Hoàng thượng ban tặng, chẳng lẽ nhất quốc chi quân như người lại đem thứ trang sức kém tinh xảo này tặng cho phi tần của mình hay sao?" tuy rằng lan hoa trâm kia vẻ ngoài trông đẹp đẽ, quý giá là thế nhưng thực chất vốn không thể là vật của phi tần. Lan hoa trâm này tuy là những cánh hoa đều mang vẻ tinh tế chẳng thua kém gì phục sức trong cung, nhưng những chi tiết nhỏ lại thiếu tỉ mỉ. Triệu Hiểu Yến chỉ nhìn sơ qua, không thèm để ý những hoa văn nhỏ trên trâm, cộng với việc vốn đã ghét Kim Mẫn Đình liền vội phán tội ngay cho Thanh Lan mà không cần suy xét.

"Thanh Lan, ngươi nói xem vật này từ đâu ra?" Tĩnh Ngọc lại lên tiếng hỏi, cũng là cho Thanh Lan cơ hội tự minh oan cho mình.

"Dạ hồi bẩm Công chúa điện hạ, là của Thừa Đức vương nhờ nô tì mang đến cho một người." lời nói của Thanh Lan nữa thật nữa giả, lan hoa trâm vốn dĩ là Quốc Kiệt tặng cho, thế nhưng chuyện này nàng lại che giấu.

"Quốc Kiệt đúng là có xuất cung, cũng có nói với bổn cung mua trang sức tặng cho ý trung nhân. Có lẽ vì ngại ra mặt, vương gia mới nhờ ngươi đem đi, không ngờ lại gây hiểu lầm lớn như vậy."

"Chuyện lấy trộm xem như ả ta vô tội đi, nhưng còn chuyện mạo phạm bổn cung, cô ta không phải là không có." Triệu Hiểu Yến nhất thời bị Tĩnh Ngọc làm cho bẽ mặt trước mặt chúng nô tì, thẹn quá hoá giận. Tuy vậy ả vẫn không có ý định muốn buông tha cho Thanh Lan, nhất quyết phải bắt nàng chịu tội.

"Chuyện Thanh Lan mạo phạm cô, thiết nghĩ nên đưa đến để Chiêu viên nương nương giải quyết. Nhưng cô vu oan giá hoạ là đúng hay sao? Cung quy cho phép phi tần được tự ý xử phạt nô tì của phi tần khác hay sao? Hơn nữa trong cung nếu có xảy ra mất trộm, cũng không cần phải để cho Tu nghi nương nương đây phải tự mình xử lý để Nội vụ phủ lại được dịp rảnh rỗi. Xem ra tất cả chuyện hôm nay cũng không cần phải phân xử nữa đâu. Tịch Dư, đưa Thanh Lan về Lan Lâm điện, tránh trên đường lại có người không hiểu quy tắc làm cản đường cản lối." từng câu từng chữ của Lưu Tĩnh Ngọc như đã chạm vào tự tôn của Triệu Hiểu Yến. Ả ta trong lòng tuy tức tối nhưng lại chẳng làm được gì, chỉ đành ôm cho mình một bụng tức giận.

"Vậy nô tì xin phép. Thanh Lan, cô theo tôi."

Tịch Dư đỡ lấy Thanh Lan, nắm tay nàng dìu đi. Đi lướt ngang qua hai người Triệu Hiểu Yến, Tịch Dư lại chẳng thèm nhìn lấy họ một cái. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến ả ta đã giận càng thêm giận, công chúa đã không xem ả ra gì, kể cả nô tì của nàng cũng chẳng để ả vào mắt. Chuyện ở đây cũng đã hết, Lưu Tĩnh Ngọc không nói một lời nào lập tức phất đẩu bồng, xoay người quay lưng rời khỏi đó.

"Chủ tử." Thanh Lan lúc này đã vào đến gian chính điện Lan Lâm cùng với Tịch Dư. Trông thấy Mẫn Đình, Tịch Dư vội hành lễ khiến Mẫn Đình không khỏi ngạc nhiên về sự có mặt của đối phương.

"Ngươi chẳng phải là thị nữ bên cạnh Duệ Minh Trưởng công chúa hay sao? Tại sao lại cùng với Thanh Lan đến điện Lan Lâm? Còn Thanh Lan vì sao lại từ Khuynh Hương điện về lâu như vậy?" Mẫn Đình còn đang lo lắng cho Thanh Lan, đã sai Bích Xuyên đi tìm. May thay lúc này nàng lại về đến, tuy đã an lòng hơn nhưng vẫn thắc mắc khi Thanh Lan đi về lại lâu như vậy.

"Hồi bẩm nương nương, lúc nãy Thanh Lan trên đường từ Khuynh Hương điện trở về đi gặp phải Tu nghi nương nương, bị vu cáo lấy trộm trâm cài của Khương Tiệp dư. May thay lúc đó Trưởng công chúa đi ngang qua, kịp thời cứu được Thanh Lan khỏi tay Triệu Tu nghi. Sau đó điện hạ mới sai nô tì đưa cô ấy về Lan Lâm điện để tránh người của Tu nghi lại làm khó dễ."

Thấy Thanh Lan khó mở lời, Tịch Dư liền thay nàng bẩm báo lại với Mẫn Đình. Chiêu viên nghe xong liền thở dài, nàng biết rõ trong cung này vốn dĩ chẳng có mấy ai hoà hợp được với mình. Họ căm ghét nàng nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể nhân cơ hội mà bắt nạt Thanh Lan - nô tì thân cận nhất của nàng xem như giận cá chém thớt. Thật sự quá khổ cho Thanh Lan rồi, khổ cho cả chủ tớ nàng.

"Nếu không còn gì nữa, ngươi hãy nhanh quay trở về hầu hạ Trưởng công chúa đi. Thanh Lan, thiệt cho ngươi rồi."

"Vậy nô tì xin phép." nói rồi Tịch Dư hành lễ xong, liền quay bước rời khỏi Trữ Tú cung ngay sau đó.

"Chủ tử, người không giận nô tì chứ?"

Tịch Dư đi khỏi, Thanh Lan lòng có chút lo âu liền hỏi vội Mẫn Đình. Chuyện hôm nay tuy là không làm kinh động đến nhiều người, cũng sớm được giải quyết nhưng Thanh Lan vẫn cảm thấy áy náy trong lòng. Triệu Tu nghi vốn đã không thích chủ tử nàng, thêm chuyện này chỉ e...Tuy rằng Chiêu viên và Tu nghi đều ở hàm nhị phẩm, nhưng Triệu Hiểu Yến còn có gia thế và ân sủng để dựa vào, thật sự không nên động vào. So với Kim Mẫn Đình trong cung là một Chiêu viên chỉ hữu danh vô thực, Triệu Hiểu Yến quá thật trên thế.

"Ta làm sao giận ngươi được? Còn cảm thấy có lỗi với ngươi, nếu như ngươi không phải hầu hạ ta có lẽ đã không xảy ra chuyện hôm nay rồi."

"Nhưng nô tì cũng không phải không có một phần lỗi."

"Lỗi của ngươi ta không trách, chuyện qua rồi đừng nên nhắc nữa. Mặt của ngươi có phải là lại bị đánh không? Đến đây ta xem."

"Chủ tử..." Mẫn Đình tuy rằng với Thanh Lan là chủ tớ, nhưng cách đối đãi của nàng với đối phương lại rất tốt, chưa từng xem đối phương là nô lệ của mình. Thanh Lan đối với điều này vô cùng cảm động, thế nên cũng cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hầu hạ cho dù là khi vinh sủng hay lúc thất sủng.

***

🐟 tháng tư zui nhưng đừng tỏ tình vào ngày này vì tôi mới bị từ chối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net