CHƯƠNG 179 - 180: SONG HỶ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 179: Thiếp canh

Kim Minjeong nhìn vào mắt của người giấy, ngoại trừ bố mẹ và bà nội của lang quân sông Bạch, những người giấy khác đều không điểm mắt.

"Tầm tầm mịch mịch điểm tinh xứ, đội trưởng, chúng ta phải điểm mắt cho chúng sao?" Ninh Nghệ Trác sốt ruột nói.

Kim Minjeong lắc đầu: "Tôi còn chưa chắc, nhưng xác thực rất có khả năng. Chỉ là hiện tại, chúng ta không có gì để điểm mắt."

Nói xong mấy người Giselle lục tung căn phòng, mà Kim Minjeong cũng nhìn thấy hai người giấy ôm hũ tiền đứng ở trong góc nhà, cô cúi đầu nhìn chúng, thăm dò đưa tay ra chạm vào hũ.

Không hề nhúc nhích, cô cẩn thận quan sát, ngón tay sờ thấy dấu vết dưới đáy hũ, liền lấy Đèn kéo quân khom người xuống nhìn, bên dưới có chữ, nam đồng là nam, nữ đồng là bắc, quả nhiên là đã để lọt.

Trong lòng Kim Minjeong thở dài một tiếng, nhưng cũng không quá để tâm, sự đã tới nước này, cũng không nên nghĩ nhiều.

Rất nhanh sau đó Lee Seung Ho bên kia phấn khởi lấy một chiếc bút còn cả nghiên mực chạy tới.

"Đội trưởng, ở đây thực sự có bút, nhưng mà bên trong không có mực. Hơn nữa chiếc bút này..."

Mọi người vội vàng quan sát, chiếc bút và nghiên mực đều làm từ giấy.

Tiếp tục tìm, nhưng không có thêm bất kì thu hoạch nào, sự việc tới đây lại rơi vào bế tắc.

"Ngoại trừ có thêm mấy người giấy này, có thể nhìn ra những điểm khác nhau không?" Phát hiện tạm thời không có tiến triển, Kim Minjeong nhìn hai đội người giấy, lên tiếng hỏi những người còn lại.

Nghe xong mọi người lại bắt đầu cẩn thận đánh giá, Yu Jimin ở một bên trúc trắc ho mấy tiếng. Kim Minjeong nghe xong vội nhìn sang cô ấy, mới phát hiện Yu Jimin không ngừng đổ mồ hôi.

Kim Minjeong không nói gì hết, chỉ đi tới trước mặt nhìn Yu Jimin, sau đó im lặng giơ tay áo lau mồ hôi cho cô ấy, nhưng khóe môi đã mím chặt thành một đường.

Yu Jimin ngẩng đầu mặc cho Kim Minjeong lau mồ hôi, không ngừng sặc sụa, rất lâu sau tươi cười hỏi Kim Minjeong, "Em không hỏi chị à?"

Ấn đường Kim Minjeong nhíu rất chặt, lắc đầu nắm lấy tay Yu Jimin, đáy mắt trước giờ vẫn luôn trầm tĩnh lúc này đã là vẻ kìm nén và lo lắng không thể tan.

Sau đó Kim Minjeong mới nhỏ tiếng nói: "Em không làm phiền chị."

Yu Jimin khẽ cười, "Tin tưởng chị vậy sao?"

Sao cô ấy không biết tâm trạng của Kim Minjeong lúc này, hiện tại bản thân chỉ đứng thôi cũng thấy mệt, thực sự không cách nào lừa Kim Minjeong. Yu Jimin thở hổn hển, còn chưa kịp nói gì, Kim Minjeong đã lấy vải bông cô ấy khoác trên người lót xuống đất, đỡ cô ấy ngồi sang một bên, "Chị nghỉ ngơi cho tốt đi, ở đây giao cho bọn em, đừng hao tâm tốn sức nữa."

Kim Minjeong nắm lấy hai tay Yu Jimin, ra sức chà tay cho cô ấy.

Đôi môi Yu Jimin đã tái nhợt khô khốc, mồ hôi trên trán vừa được lau khô đã lại rịn ra một lớp dày đặc khác, nhìn tình hình không hề ổn chút nào, điều này khiến trái tim Kim Minjeong vừa hoảng vừa đau.

"Chỉ là cơ thể chị không có lực, hơi lạnh thôi, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Em đừng chậm trễ thời gian vì chị, đi quan sát tình hình đi."

Nhóm Giselle nào không nhìn ra tình trạng của Yu Jimin, trong lòng vô cùng sốt ruột nhưng lại không nghĩ ra biện pháp nào.

Lee Seung Ho ở một bên nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng lấy chảo ra, sờ nhiệt độ, nhanh chân đi tới dùng vải quấn kĩ chảo rồi đưa cho Yu Jimin.

"Cái này ấm, đội phó cầm sẽ dễ chịu hơn chút."

Yu Jimin nhìn chiếc chảo được nhét vào lòng, không nhịn được cười lên, "Chảo của anh chưa từng làm việc nghiêm túc."

Lee Seung Ho cũng cười lên, lúc quay người nhìn thấy lo lắng trên mặt Giselle và Ninh Nghệ Trác, lại cảm thấy vô cùng buồn bã. Năm người cùng nhau vượt qua nhiều cửa ải như thế, Yu Jimin là một trụ cột khác trong đội, có cô ấy thì tới ma quỷ bọn họ cũng không sợ.

Yu Jimin luôn mạnh mẽ như thế, không sợ trời không sợ đất, cho dù bị thương nặng trong phó bản số 002, Yu Jimin cũng không yếu ớt như hiện tại. Tình hình lúc này khiến trong lòng mỗi người trào lên vô vàn cảm xúc.

"Đừng nhìn tôi nữa, trên người tôi có manh mối gì chứ, vực dậy tinh thần tìm kiếm cẩn thận. Nhìn dáng vẻ của mọi người kìa, tôi chỉ hơi yếu chút thôi, nếu mọi người tới đây, tôi vẫn có thể quật ngã từng người, yên tâm đi." Yu Jimin biết bọn họ lo lắng, liền vực dậy tinh thần mắng một trận.

"Đội trưởng, tuy bố cục căn phòng này không thay đổi, nhưng vẫn không giống căn phòng chúng ta vào trước đó. Tôi nhớ chữ Song hỷ của căn phòng trước đó cũng là một bên đỏ một bên trắng, nhưng vừa vặn là tương phản với màu chữ trước mắt, trước đó trái trắng phải đỏ, hiện tại là trái đỏ phải trắng." Giselle nói xong nhìn sang Ninh Nghệ Trác và Lee Seung Ho.

Hai người gật đầu, "Đúng thế, chẳng trách cảm giác không đúng lắm."

Lúc nói chuyện, Ninh Nghệ Trác đứng gần chữ Song hỷ nhất, nghe thấy liền nhích tới quan sát, vừa đưa tay ra sờ chữ Song hỷ kia, mới phát hiện chữ Song hỷ này là do người ta ghép lại. Trái tim cô nàng điên cuồng nhảy lên, cẩn thận đưa tay mở ra, sau đó có một quyển sổ rơi ra từ bên trong.

Ninh Nghệ Trác trở nên hưng phấn, vội vàng gọi những người khác, nói: "Phía sau có đồ, đội trưởng, chị nhìn xem, hình như là thiếp canh của tân nương tử."

Kim Minjeong mở ra nhìn, quả nhiên là thiếp canh, bên trên có họ tên đàng gái, Lưu Kiều Lan, cùng với sinh thần bát tự của nàng, còn có quê quán, tên phụ mẫu và tổ phụ mẫu.

Nhưng ở bên cạnh thiếp canh có người ghi chú: Mệnh cách thuần dương, sợ là có trở ngại.

"Sao lại giấu thứ này đi chứ?" Người cổ đại vô cùng tin tưởng bói mệnh, thiếp canh lấy về xuất hiện kết quả này sao có thể đồng ý hôn sự được chứ?

"Có lẽ là hắn không tin mệnh, cho nên đã ăn trộm thiếp canh." Yu Jimin ở một bên vẫn luôn quan sát, nghe xong bổ sung.

"Vậy không phải nên đốt đi sao? Nếu không muốn để người ta biết sao còn giữ lại làm gì, không phải là làm một việc dư thừa sao?" Giselle thấy không thông suốt, vô thức tiếp lời.

"Đốt sao?" Kim Minjeong lẩm nhẩm, như thể nghĩ tới chuyện gì đó, cảm xúc trong con ngươi quay cuồng kịch liệt, giống như sắp mò ra được manh mối nào đó.

Cô lập tức cầm bút và nghiên mực trên bàn lên, tuy làm bằng giấy nhưng lại vô cùng tinh xảo, nếu không cầm trên tay tỉ mỉ quan sát, căn bản không thể phát hiện.

"Tại sao lại là lấy giấy làm nghiên mực, nếu đã chuẩn bị tại sao không đưa đồ thật, là cố ý làm khó chúng ta sao? Không, không phải, bút làm bằng giấy cũng có thể chấm mực." Kim Minjeong đứng giữa phòng, nhìn người giấy, bàn ghế, đèn lồng trong phòng.

"Vì là dùng cho người chết, đồ người chết dùng đều phải đốt." Yu Jimin nhìn dáng vẻ sắp tẩu hỏa nhập ma của Kim Minjeong, âm thanh vững vàng, khẽ tiếng nhắc nhở.

Con ngươi Kim Minjeong lập tức sáng lên, nhìn sang Yu Jimin, "Đúng, cho nên xác thực phải đốt, đốt rồi mới ở nơi này. Người giấy được làm ra không phải cho người sống nhìn, mà là cho người chết dùng, cho nên hai người giấy kia căn bản không sống, đã đốt rồi sao có thể đốt được nữa. Chỉ có bị bùa giấy phong ấn, mất đi linh hồn, mới có thể đốt cháy nó."

Còn có hoa đăng rơi xuống đất sẽ không bùng lửa cháy đèn lồng, tất cả sớm đã có nhắc nhở.

"Nhưng thiếp canh này có tác dụng gì?" Ninh Nghệ Trác vẫn rất mơ hồ.

Kim Minjeong cảm thấy bản thân chưa từng tỉnh táo như lúc này, "Jimin, sinh thần bát tự của chị, chị còn nhớ không?"

Yu Jimin ngẩn người rồi lập tức hiểu ra, gật đầu nói: "Nhớ, Giáp Tý, Mậu Tuất, Nhâm Thân, Giáp Ngọ."

Kim Minjeong lên tiếng: "Đúng thế, mà em là Đinh Tỵ, Kỷ Sửu, Sửu Mùi, Quý Tỵ. Em luôn cảm thấy sinh thần bát tự của hai chúng ta có chút kì lạ, trong trò chơi này rõ ràng chúng được đặc biệt nhắc tới, ban nãy khi nhìn thấy bát tự của tân nương tử, cuối cùng em đã hiểu ra được điểm kì quái rồi, là mệnh cách thuần âm thuần dương."

"Thiên Can Địa Chi trong sinh thần bát tự, số lẻ là dương số chẵn là âm. Cũng có thể nói là trong Thiên Can, Giáp, Bính, Mậu, Canh, Nhâm là dương, trong địa chi, Tý, Dần, Thìn, Ngọ, Thân, Tuất là dương. Nếu bát tự đều là dương thì chính là thuần dương, bát tự đều là âm thì là thuần âm."

Yu Jimin lập tức phản ứng lại, "Cho nên bát tự của em là thuần âm, còn bát tự của chị là thuần dương?"

"Ừm." Kim Minjeong gật đầu.

"Thế mà hắn còn dám cưới chị, không sợ chị khắc hắn sao?"

Kim Minjeong bật cười, nghiêng đầu nhìn Yu Jimin, như cười như không.

Yu Jimin hoàn hồn, vội lắc đầu: "Chị đang nói trong phó bản, bát tự thực sự của chúng ta không phải cái này, chị tuyệt đối sẽ không khắc em, mê tín dị đoan không thể tin được."

Lee Seung Ho, Giselle, Ninh Nghệ Trác: ...

Tại sao những lời này lại lệch lạc thế, ba bóng đèn công suất lớn vẫn đang ở đây cơ mà, không thể thế được.

Kim Minjeong thực sự bất lực, "Em nói tới cái này sao? Chị muốn khắc chết người ta cơ à, nhìn dáng vẻ hiện tại của chị đi, tương sinh tương khắc vốn dĩ không phải tuyệt đối, đây là âm ty, hắn lợi dụng người giấy khống chế chị, chị mới là người bị khắc. Em nghĩ, em đã hiểu ra tại sao cơ thể chị lại trở nên yếu ớt vậy rồi."

Kim Minjeong gần như thở phào một hơi, chỉ cần nhanh chóng thoát ra, Yu Jimin sẽ khỏe lại.

"Vậy hiện tại chị cũng hiểu vì sao nam đồng lại chỉ về phía tương phản, nữ đồng chỉ về hướng tương đồng rồi." Yu Jimin bừng tỉnh nói.

"Cho nên không phải nam là âm, nữ là dương, mà là màu đỏ hỷ sự là dương, màu trắng tang sự là âm. Chị thuần dương, em thuần âm. Chị bị hồng tràng chọn, em bị bạch tràng chọn." Yu Jimin hiểu ra, nói.

Kim Minjeong gật đầu, "Thông suốt rồi, cũng theo lí lẽ này, người giấy đỏ trắng ở đây, màu đỏ tương ứng với dương, màu trắng tương ứng với âm."

Lee Seung Ho cũng ngộ ra, "Khi chúng ta bước từ nơi đó vào đây, căn phòng vẫn treo đèn đỏ tổ chức hỷ sự, nơi này đã treo đèn trắng tổ chức tang sự rồi."

Tất cả đều đã trùng khớp, nhưng "Tầm tầm mịch mịch điểm tinh xứ", điểm mắt bằng cách nào? Kim Minjeong ngẫm nghĩ, quay người cẩn thận quan sát người giấy rước dâu trước mặt. Xác thực là đội ngũ rước dâu ngày đó, quần áo trên người toàn màu đỏ.

Nhưng cứ có cảm giác chỗ nào đó khác lạ, ngoại trừ không điểm mắt, hai người thổi kèn bầu đi phía trên cùng, hai người cầm bảng đi phía sau cùng là một đội rước dâu và một đội đưa tang, xác thực giống hệt như hôm đó.

Người giấy khiêng kiệu hoa xác thực là đang khiêng kiệu hoa, thanh gỗ được cọ nhẵn sơn đỏ đè lên vai tám người giấy, có người giấy đang đứng vững vàng, có hai người lại đang khom lưng. Tuy là khiêng kiệu hoa, nhưng hai người giấy trong số đó nhìn không vạm vỡ to lớn như đồng đội.

Mà ở một bên, dựa theo gợi ý từ câu nói kia, nhóm Giselle cũng cảm thấy đột phá nằm trên người người giấy, thế là cũng quan sát đám người giấy kia.

Giây lát sau, Giselle đưa tay chạm vào một người giấy khiêng kiệu hoa trong số đó, chính là một trong số người giấy Kim Minjeong cảm thấy thân hình có chút gầy gò.

"Thân hình nhỏ bé thế này mà lại là kiệu phu."

Giselle có chút nghi hoặc cảm khái, Kim Minjeong ở bên nghe xong, ánh mắt lại lần nữa hướng lên người người giấy, khi nhìn xuống eo nó, cô liền ngẩn ra, là một chiếc chuông màu đen.

Điều này lập tức gọi lại kí ức của Kim Minjeong về lần đầu tiên nhìn thấy đội ngũ rước dâu, cô lại nhìn bốn người giấy phía trước thêm lần nữa, chỉ vào hai trong số đó, nói với Giselle: "Cảm thấy hai người giấy này không thích hợp kiêng kiệu đúng không?"

Mọi người quan sát, xác thực là vậy.

Đại khái Kim Minjeong hiểu ra chiêu trò ở đây, đám người giấy không bình thường, đột nhiên cô nghĩ tới điều gì đó, khom lưng sờ eo đám người giấy còn lại, quả nhiên con có con không.

Vì ánh sáng trong phòng tối tăm, Kim Minjeong lấy Đèn kéo quân ra để mọi người cùng quan sát, nhóm Giselle không trải qua tối hôm đó, có chút khó hiểu, nhưng cũng phát hiện ra có chuông, màu sắc trên chuông cũng không đồng nhất.

Trong đầu Kim Minjeong bắt đầu lóe lên vô vàn hình ảnh, người giấy đeo chiếc chuông đen này không nên là một thành viên khiêng kiệu, điều này càng thêm chứng thực suy đoán của Kim Minjeong.

"Vị trí của chúng sai rồi." Kim Minjeong chắc chắn nói.

"Sai vị trí?" Giselle ngẩn ra, còn chưa nói gì thêm đã thấy hệ thống lâu ngày không thấy mặt xuất hiện, "Chúc mừng người chơi phát hiện 'Nhân vật nòng cốt' của phần ba, vui lòng sắp xếp đội ngũ rước dâu, xin hãy chú ý các bạn chỉ có một cơ hội điều chỉnh, một khi xuất hiện sai sót, sẽ được tính là nhiệm vụ thất bại, trong vòng 24 giờ đồng hồ người chơi không được phép vào trong căn phòng này."

Lúc này cả năm người quay sang nhìn nhau, Lee Seung Ho sờ đầu, khó khăn nói: "Nhưng tôi không chú ý người giấy có gì khác nhau, càng không nhắc tới chuyện có chuông."

Lee Seung Ho có chút hoảng loạn, lại có chút ảo não. Giselle và Ninh Nghệ Trác cũng mù mờ không rõ, căn bản không thể đưa ra bất kì kiến nghị nào.

"Chuông màu tím là người giơ bảng bên phải." Yu Jimin lên tiếng.

Mấy người Kim Minjeong vội vàng nhìn về phía Yu Jimin, Yu Jimin khẽ khàng giải thích: "Sau khi tôi bị người giấy khiêng đi, lúc hạ kiệu tôi nhìn thấy eo một người giấy phía dưới khăn trùm đầu, bên trên eo có chiếc chuông màu tím, chỉ là khi đó tôi có chút choáng váng không nghĩ nhiều, cũng không kịp nghĩ những chuyện khác."

"Khi đó đầu tôi quay về bên phải, có lẽ nó cũng ở bên phải, đồng thời hai tay làm tư thế giơ lên, nhưng tôi nghe ra không phải nó thổi kèn, điều này chứng minh nó đang giơ bảng." Khi đó bùa hộ mệnh trên người Yu Jimin có phản ứng, gọi cô ấy tỉnh táo lại, thứ đó cũng thật sự có tác dụng, chỉ tiếc là khi Yu Jimin bị thương đã hóa thành tàn tro.

Kim Minjeong nghe Yu Jimin nói, trong mắt không khống chế được lộ ra ý cười, "Thông tin này quá quan trọng, tối đó tôi đã phát hiện trên người chúng có đeo chuông, người giấy đeo chuông màu đen là người giơ bảng. Tấm bảng nó giơ là Xuất tấn, cũng chính là ở bên trái, cho nên nó sai vị trí. Khi đó tôi phát hiện ra chuông còn muốn nhìn xem những người giấy khác có hay không, nhưng vì người thổi kèn ở phía trước, tôi chỉ kịp nhìn vội nhìn vàng, nhưng lúc đó tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng chuông, nhìn sang cũng không thấy màu sắc khác, sau đó nó đã lướt qua."

"Không nhìn thấy gì sao?" Yu Jimin nhíu mày, trong lòng có suy đoán, nhưng không nói ra, cô ấy không muốn ảnh hưởng tới Kim Minjeong.

Kim Minjeong gật đầu, "Hôm đó là buổi tối, ánh trăng lại sáng quá đáng, thậm chí có thể rọi được bóng người, cho nên tuy ánh sáng không bằng ban ngày, nhưng cũng có thể nhìn được màu sắc. Thậm chí tôi cũng nhìn thấy rõ ràng trang phục màu đỏ của chúng, cho nên tôi nghĩ tôi không nhìn thấy màu sắc, khả năng lớn nhất chính là chuông có màu đỏ."

"Nhưng nếu đội trưởng và đội phó đã xác định được một màu, vậy còn lại chỉ có màu đỏ và màu xanh. Màu xanh và màu đỏ tương phản rất rõ ràng, nếu là màu xanh, có lẽ đội trưởng chỉ cần nhìn một cái là ra." Ninh Nghệ Trác cẩn thận phân tích.

Kim Minjeong nhìn Yu Jimin, tuy trong lòng có kết luận, nhưng cô vẫn lo lắng, dù sao với trạng thái hiện tại của Yu Jimin, nếu cô chọn sai, sẽ phải ra ngoài 24 giờ đồng hồ, sao Yu Jimin có thể chống đỡ được.

Cảm giác được đắn đo của Kim Minjeong, Yu Jimin cười nói: "Chị nghĩ giống hệt em, cứ sắp xếp vậy đi, chị đã quyết định rồi."

Sao Kim Minjeong có thể không hiểu ý của Yu Jimin, thế là ra hiệu cho nhóm Lee Seung Ho cùng nhau thay đổi vị trí của người giấy.

Vốn dĩ người giấy ở các vị trí đều có tư thế của bản thân, nhưng sau khi thay đổi vị trí, những người giấy vốn đang thổi kèn bầu chủ động nắm lấy bảng ở bên, những người giấy giơ bảng chủ động di chuyển tới nơi đặt quan tài nâng cáng.

"Vậy tám người giấy kia có vị trí khác biệt không?" Lee Seung Ho có chút thấp thỏm.

"Thể hình của tám người giấy không quá khác biệt, quần áo lại giống hệt nhau, nếu thật sự như thế, chúng ta cũng bất lực." Nói xong, Kim Minjeong tới cạnh người giấy cầm bảng Nghênh tân đặt tới trước mặt người giấy đeo chuông tím, nó lập tức giơ tay nắm chặt lấy.

Một tiếng cạch khẽ lập tức vang lên, tiếng kèn bầu cũng vang lên thêm lần nữa ở nơi này, dọa mọi người giật thót.

"Ting, chúc mừng người chơi hoàn thành Nhân vật nòng cốt, phần thưởng – Bảo vệ căn phòng an toàn trong thời gian một nén hương."

"Bảo vệ căn phòng an toàn trong thời gian một nén hương? Đây đúng thật là không hồi kết mà!" Giselle cũng không đè được nóng nảy trong lòng.

...

Chú thích:

1.     Thiếp canh: Mảnh giấy ghi tuổi, ngày sinh tháng đẻ của đôi trai gái trong việc hôn nhân.

_____________


Chương 180: Lúc em khóc chị rất khó chịu

"Đúng là một tính toán không kẽ hở, trả lời sai đuổi thẳng ra ngoài, trả lời đúng kéo dài thêm một nén hương rồi bị đuổi ra ngoài, nói trắng ra chính là không muốn cho chúng ta nghỉ ngơi, không sống thì chết." Giselle hít sâu một hơi, bất lực nói.

Yu Jimin lại không không chế được bắt đầu cơn ho sặc sụa, cô ấy nhẫn nại khó khăn lên tiếng: "Hiện tại có lẽ chỉ còn thiếu việc điểm mắt cho chúng thôi, không có mực, có gì có thể dùng để điểm mắt cho chúng?"

Mấy người Lee Seung Ho nhìn thấy Yu Jimin càng ngày càng khó chịu, đều sắp quay vòng vòng, "Thứ gì có thể nhuộm màu, than? Đốt bàn à?"

Nói xong Lee Seung Ho lấy đèn kéo quân chuẩn bị châm lửa, nhưng lại phát hiện tốn công vô ích, "Quả nhiên đội trưởng nói không sai, đồ đạc ở đây không đốt được nữa rồi."

Đúng vào lúc này, cổng đột nhiên vang lên một tiếng, Kim Minjeong vốn đi vuốt lưng thông khí cho Yu Jimin, nghe thấy động tĩnh này liền cảnh giác nhìn ra ngoài, đồng thời khom lưng bế Yu Jimin lùi về sau.

Ánh mắt năm người thẳng tắp nhìn ra phía cổng, không ai dám thở mạnh, chỉ thấy một chiếc chân đạp vào, sao đó một thân thể phịch một tiếng ngã vào trong phòng, ngay sau đó tay chân và đầu của người này cũng bị ném vào trong.

Sân bên ngoài đại đường còn có một thi thể nát tươm khác, đây chính là hai tiêu sư đi theo Kim Minjeong. Vốn dĩ đầu của một trong hai người đã bị chém đứt, hiện tại một người đứt tay, một người cụt chân, cơ thể đã vô cùng tàn tạ, máu tươi chảy dọc xuống một đường, tanh tưởi đáng sợ.

Chiếc đầu kia lộc cộc lăn tới bên chân người giấy trong đội ngũ đưa tang, sau khi va vào cơ thể người giấy, lắc lư một cái rồi bất động trên đất, đôi mắt vốn dĩ đỏ tươi lúc này cũng đã nhắm lại.

Giselle ôm lấy Ninh Nghệ Trác tựa vào Lee Seung Ho bên cạnh, rất lâu sau đó mọi người đều không lên tiếng, vừa có cảm giác tanh tưởi vừa khó chịu, dù sao chúng đã giúp bọn họ, chết rồi còn bị người ta phanh thây, nhưng thực sự quá đáng sợ.

Ánh mắt Kim Minjeong nhìn đầu người, sau đó lại quay về phía người giấy bị đầu người va trúng. Phía trên người giấy đều là vết máu, khi chạm vào người giấy, đầu người lưu lại một dấu vết màu máu trên người giấy màu trắng.

Con nguơi Yu Jimin bỗng sáng lên, vì cảm giác kích động, lúc này còn chưa lên tiếng đã kịch liệt ho sặc sụa.

Kim Minjeong hoảng hốt không thôi, vội vàng ôm Yu Jimin ngồi sang một bên, không ngừng vỗ lưng cho cô ấy, vành mắt đã đỏ lên, chỉ có thể nhẫn nhịn nói: "Chị đừng vội, cứ từ từ nói. Hít thở sâu, từ từ thôi, từ từ thôi."

Yu Jimin ho tới nỗi phổi sắp vỡ ra, trên khuôn mặt trắng bệch nổi lên vệt đỏ bất thường, nhóm Giselle nhìn thấy cũng đã đỏ ửng mắt, không biết làm sao, suýt chút nữa đã khóc thành tiếng.

Yu Jimin còn muốn nói, nhưng há miệng lại nôn ra một ngụm máu.

"Jimin!"

"Đội phó!"

Sắc mặt mọi người lập tức biến đổi, cả khuôn mặt Kim Minjeong cũng đã tái nhợt, cô vội vàng nắm lấy tay phải của Yu Jimin, cơ thể đã run rẩy, đôi mắt đỏ ửng, toàn thân hoảng loạn.

"Em nhất định sẽ nghĩ ra cách, rất nhanh có thể rời khỏi đây. Chị kiên trì lên, kiên trì lên, tuyệt đối đừng ngủ." Thấy Yu Jimin sắp không mở nổi mắt, Kim Minjeong vô cùng hoảng loạn, vội vàng vỗ lên mặt Yu Jimin.

Yu Jimin thở dốc mấy hơi, chỉ vào người giấy, lẩm nhẩm: "Máu, máu có thể."

Nếu không phải bị tình trạng Yu Jimin làm mất tập trung, Kim

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net