CHƯƠNG 3 - 4: SƠN TRANG DA NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thể nghe được tiếng la hét của một đám người đứng ở cửa.

"Nhanh lên, nhanh thêm chút nữa!"

200 mét, 100 mét, 50 mét!

Phổi của Kim Minjeong đã sắp nổ tung, cổ họng khô khốc tới nỗi sắp phun lửa, mùi tanh không ngừng trào lên theo tiếng thở dốc gấp gáp, bên tai vang vọng những tiếng ù ù.

Có người đã xông vào trong, khoảnh khắc tê liệt nằm trên đất được người khác kéo vào nhà, cũng có người tiếp tục ngã xuống.

Tới được nơi cách ngôi nhà kia chưa tới mười mét, ở đằng sau lưng, tay của thứ đó bỗng quấn lấy tay trái của Kim Minjeong. Cả cơ thể cô giống như bị hút đi toàn bộ sức lực, nặng nề ngã nhào xuống đất, vì tốc độ chạy, còn lăn mấy vòng về phía trước trên đất.

"Hi hi."

Kim Minjeong lại nghe thấy tiếng cười của nó, ngây thơ vui vẻ.

Ánh mặt trời đã biến mất trước cửa ngôi nhà ba tầng, tất cả những người chạy vào trong đã trốn hết vào trong nhà vì sợ hãi. Bọn họ sợ hãi nhìn Kim Minjeong ngã trên đất, biểu cảm vô cùng phức tạp, sợ hãi, may mắn, tiếc nuối, đồng cảm, cũng có cả lạnh lùng.

Kim Minjeong cũng không biết tại sao trong thời cơ quyết định này bản thân lại nhìn ra được nhiều biểu cảm như thế từ đám người kia, dường như là vì trước nay bản thân luôn thích nhìn thấy trạng thái khi đối mặt với các loại tình huống trên mặt người khác, vô cùng động lòng người lại phong phú, đó là thứ cô không có.

Cô đưa tay ra muốn thử lần cuối cùng, nắm lấy cánh tay kia ra sức kéo, cảm giác khi chạm tay lạnh lẽo nhẵn nhụi, mềm mềm, thứ cảm giác này vô cùng cổ quái khiến trái tim Kim Minjeong run lên.

Hơn nữa sau khi chạm vào, cảm giác lòng bàn tay bị thiêu đốt rất rõ ràng, dường như bên trên có chiếc móc câu luồn vào trong máu thịt, ép cô không thể không buông tay.

"Hi hi... ha ha." Thứ bám lấy cô càng cười càng vui vẻ, Kim Minjeong ngẩng đầu nhìn, thứ bám lấy cô, cũng đang nâng người lên...

Đúng vào lúc thứ kia chuẩn bị đứng thẳng nửa thân trên, một con dao găm với khí thế vô cùng quen thuộc trực tiếp cắt qua thứ đang bám lấy "cánh tay" Kim Minjeong.

"A!" Nó thét lên một tiếng.

Cuối cùng bóng dáng mảnh khảnh ấy dùng tốc độ cực nhanh đi tới trước mặt Kim Minjeong, nắm lấy áo cô không chút dịu dàng kéo đi băng băng, sau đó dùng sức ném vào trong nhà. Nhịp tim gần ngay trong gang tấc, biến thành hai, Kim Minjeong cảm thấy cả toàn thân mình đã nhũn ra.

Nhìn thấy con mồi tới miệng còn vụt mất, thứ quỷ quái kia gào thét càng thêm chói tai. Kim Minjeong không còn sức lực, may mắn thay mấy người đứng ở cửa vẫn có chút tình người, không để cô đập xuống đất giống như bao tải rách, mà đón lấy cô.

Lúc này Kim Minjeong mới có thể nhìn rõ người cứu bản thân, thật ra trong lòng cô đã có đáp án, nhưng khi nhìn thấy Yu Jimin, trong lòng vẫn không khống chế được chút cảm giác ngạc nhiên.

Yu Jimin ném cô vào trong nhà, đương nhiên tốc độ của bản thân cũng bị chậm đi, chỉ trong khoảnh khắc đó, những thứ sau lưng lập tức quây lại, vì khoảng cách cực gần hơn nữa lúc này tạm thời ở trong trạng thái an toàn, lần đầu tiên đám người đang sợ hãi trong nhà nhìn rõ bộ mặt thật của thứ kia.

Thể chất kia khiến người ta rợn tóc gáy, còn cả thứ gọi là năm ngón tay trên cánh tay đang tung bay kia chỉ còn lại da, rõ ràng lộ ra ngoài.

Trên lớp da mỏng ấy có mấy chiếc lỗ, rõ ràng là ngũ quan của con người, chiếc miệng há cực rộng phát ra những tiếng gào thét hưng phấn, chúng đang cười, là vì vẫn còn một con mồi.

Một số người nhát gan lập tức run rẩy ngã ra đất, một người đàn ông chạy thoát khỏi cái chết chỉ vào thứ kia, nói năng lộn xộn: "Da... da... da người!"

Giống như nghe được lời của hắn, tấm da người phấp phới trong không trung dang rộng khuôn mặt đang nhăn nhúm của mình ra, cười với hắn.

"Mẹ ơi!"

Hành động này thật sự giống như quả bom nổ tung cả đám người, cho dù có là Kim Minjeong, lúc này tim gan cũng co thắt lại. Chẳng trách lại có cảm giác tiếp xúc như thế, thứ phấp phới tìm kiếm con mồi kia, lại có thể là một tấm da người.

Lúc này sắc mặt những người đã trốn được vào trong nhà bỗng biến đổi, cơ thể vô thức run lên.

"Da... da người? Thế... thế có bao nhiêu da người?"

Yu Jimin không hề bị phát hiện đáng sợ ấy làm phiền, con dao găm trong tay cô ấy chém sắt như chém bùn, vung tay dứt khoát nhanh nhẹn, không cho da người tiến lại gần, kiên cường xông vào nhà trong khoảnh khắc cuối cùng.

Khi tất cả mọi người ước gì có thể cách xa cửa nhà ba tấc, Kim Minjeong lại nhấc chân bước ra ngoài một bước, khi thấy Yu Jimin tiến lại gần liền đưa tay cho cô ấy.

Yu Jimin cong khóe môi, ráng sức nắm chặt lấy tay Kim Minjeong, mượn lực vọt vào trong nhà.

Nhưng sắc mặt Kim Minjeong lại biến đổi.

Thì ra vào giây cuối cùng, tấm da người không cam tâm tình nguyện bám lấy cơ thể Yu Jimin, bị cô ấy dẫn vào nhà theo, người trong nhà vô cùng sợ hãi, chạy toán loạn khắp nơi.

"Cô ta dẫn da người vào trong rồi!"

Tấm da người này ôm lấy Yu Jimin từ sau lưng, dính toàn bộ lên người cô ấy, ba chiếc lỗ trên da mặt cũng nặn thành một khuôn mặt cười kì dị, nhưng khoảnh khắc vào trong phòng bỗng trở nên biến dạng.

Yu Jimin không quay đầu lại, tay phải nhanh nhẹn dứt khoát hất thứ phía sau lưng xuống, tấm da người phát ra tiếng kêu thê lương, ra sức giãy giụa trên đất.

Chỉ trong mấy giây ấy, toàn thân tấm da người xì xèo bốc lên một làn khói trắng, như thể không khí trong nhà sẽ thiêu đốt nó, mà tấm da người ngang tàn hống hách ban đầu đang không ngừng cựa quậy nhích ra phía cửa để chạy trốn.

Cảnh tượng này vô cùng quái dị, da đầu những người đang quan sát cũng trở nên tê dại, da người nhảy múa, ai từng chứng kiến?

Lúc này không ai dám lại gần. Sau khi Yu Jimin thoát khỏi da người, còn chưa kịp hành động, liền nhìn thấy Kim Minjeong bản thân vừa cứu giúp nhấc một chân lên, hung hăng đạp lên tấm da người kia, cắt đứt đường chạy trốn của nó.

Trên mặt Yu Jimin vô thức lộ ra một tia ngạc nhiên, sau đó không nhịn được cười lên, quả nhiên thú vị.

Vào lúc Kim Minjeong đang giẫm đạp, tấm da người thình lình quay mặt lại, nửa thân trên dựng đứng lên, há chiếc miệng lớn lộ ra khoang miệng màu đỏ tươi, nhào về phía mặt của Kim Minjeong.

"A!"







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net