CHƯƠNG 3 - 4: SƠN TRANG DA NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Sơn trang da người (2)

Kim Minjeong nín thở nhìn chằm chằm vào phiến cây cỏ trước mắt, điều không biết luôn là nỗi sợ hãi lớn nhất. Thế giới thần quái cho tới bây giờ, nàng còn không biết đến tột cùng có ý nghĩa như thế nào! Trò chơi là gì, quy tắc là gì, làm sao kết thúc cũng không biết được.

Đợi rất lâu rồi, cành cây rung động cũng đã an tĩnh xuống, không có thứ gì đó đáng sợ đi ra, giống như có loài động vật nhỏ vô hại đi ngang qua, nhưng Kim Minjeong phát hiện, dọc theo đường đi xuyên qua nhiều rừng cây như vậy, đừng nói động vật, ngay cả tiếng chim hót đều không có.

Mắt thấy không có chuyện gì phát sinh, Kim Minjeong nín thở hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi phun ra ngoài, quay đầu chuẩn bị tiếp tục chạy đi.

Nhưng trong nháy mắt nàng quay đầu, chuyện bất ngờ xảy ra! Một thanh cọc gỗ mạnh mẽ quét tới trong tiếng xé gió, nàng căn bản phản ứng không kịp nữa, chỉ có thể giơ tay đỡ, thân thể cấp tốc ngã xuống.

Một tiếng trầm phịch vang lên, Kim Minjeong tê thanh kêu một tiếng, cánh tay bị gậy đập trúng đau đến gần như tê dại.

Không chờ nàng phản ứng, lại một gậy vụt tới, may nhờ Kim Minjeong thân thủ nhanh nhẹn, ngay tại chỗ lộn một vòng né tránh. Lần này nàng xem rõ ràng tình hình, chính là có hai người xông tới!

"Chết tiệt! Sao cô ta phản ứng nhanh như vậy, mau lên!" Một người trong đó hạ giọng mắng một tiếng, bọn họ lập tức hai bên trái phải chặn đường Kim Minjeong, phi thân đánh tới.

Hai người bọn họ đánh bất ngờ, hành động cũng linh hoạt, Kim Minjeong phản ứng không kịp bị bọn họ đánh ngã xuống đất, hai tay của nàng đồng thời bị đối phương khóa lại.

Tứ chi không thể động đậy, Kim Minjeong nhìn thấy đầu đối phương gần trong tầm mắt, ngẩng đầu tàn nhẫn va đập vào mũi hắn, đối phương kêu lên một tiếng, nhịn không được buông lỏng tay.

Nhân cơ hội này Kim Minjeong lập tức rút ra chân trái, thân thể vô cùng mềm dẻo trên mặt đất xoay một vòng, chân trái đá ngang xương gò má của người còn lại. Nàng đá rất tinh chuẩn, đối phương lập tức bưng lấy cằm vặn vẹo, tựa hồ răng cửa đều sắp bị đá văng.

Đúng lúc này, trên sườn núi cách đó không xa, một nữ nhân bóng dáng mảnh khảnh ngồi trên một chạc cây đại thụ, nhẹ vô cùng tán thưởng một tiếng, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, nàng rất có hứng thú mà nhìn một màn bên dưới, ngón tay nhịp một cách có tiết tấu.

Kim Minjeong một chiêu phản kích đánh cho hai người kia đầu óc choáng váng, nhưng bọn hắn cũng rất lì đòn, bị nàng đánh đến đau điếng vẫn cắn chặt răng tiếp tục động thủ, gậy trong tay không chút lưu tình đập xuống.

Kim Minjeong linh hoạt thế nào đi chăng nữa, cũng khó có thể tay không địch hai người có vũ khí, đối phương lại là nam nhân, sức mạnh dĩ nhiên có thể lấn át nàng.

Khi chiếc cọc gỗ sắc bén chạm vào yết hầu Kim Minjeong, nàng phải từ bỏ chống cự và bị hai người kia đè xuống đất.

Hai nam nhân trước mắt, một người gầy như cọc tre, một người thấp lùn mập ục ịch như quả bóng. Tựa hồ không dám ló mặt, bọn hắn đều đội khăn trùm đầu có chút buồn cười, chỉ lộ ra hai con mắt cùng miệng.

"Các ông là ai? Muốn làm cái gì?" Kim Minjeong nhìn bọn họ, cho dù đang bị bọn họ khống chế, ánh mắt nàng vẫn thanh minh, cũng không một chút hoảng loạn cùng sợ hãi.

Sau khi xem xét biểu hiện của nàng, hai người kia liếc mắt nhìn nhau đều có chút kinh ngạc, nam nhân thấp lùn giật giật thân thể béo ú, đè lên cổ họng nói: "Chẳng lẽ cô không phải người mới?"

Hai chữ 'người mới' này rơi vào trong tai Kim Minjeong, lập tức khiến nàng chú ý, hai người kia cũng là người chơi?

Nam nhân gầy gò lập tức liếc đồng bạn một chút, trách hắn không biết giữ mồm giữ miệng, sau đó lạnh mắt nhìn Kim Minjeong: "Nếu cô không muốn chết ở đây, tốt nhất nên thành thật một chút."

Nói xong hắn trực tiếp bắt lấy balo của Kim Minjeong, đem đồ vật bên trong toàn bộ trút xuống.

Ngoại trừ quần áo còn có dữ liệu tuyến, mặt khác là một cốc nước, giấy tiền vàng bạc, đồ đạc linh tinh dùng để bái tế.

Nhìn thấy vật này, nam nhân hất tay như một con cẩu bị lửa cháy xém lông, tiếng nói đều có chút run cầm cập: "Cô giả thần giả quỷ cái gì vậy, đến đây cúng tế sao?"

Kim Minjeong lạnh lùng liếc nhìn đồ vật bị ném xuống đất, trong mắt xẹt qua một tia trào phúng, không có trả lời.

"Nữ nhân này có chút tà môn, vật này làm sao có thể mang tới."

Nam nhân gầy gò càng ấn đầu gậy sắc bén vào yếu hầu nàng, quát lớn: "Lấy bùa hộ mệnh ra, nhanh lên! Nếu không tôi sẽ tiễn cô đi ngay bây giờ, đến lúc đó cô cũng không cần nữa."

Trong đầu Kim Minjeong bỗng nhiên hiện ra tấm bùa hộ mệnh mang tên 'cùi bắp' kia, đồ chưa khóa là có thể bị cướp sao? Nàng cơ bản kết luận được suy đoán của mình, những người này cũng là người chơi, cho nên bọn họ biết người mới tới sẽ có bùa hộ mệnh, căn cứ nam nhân mập mạp kia trong lúc vô tình tiết lộ, bọn họ không phải người mới.

Phó bản này có sự khác biệt về cấp độ người chơi, hơn nữa game thủ trong lúc đó có thể lẫn nhau nội đấu, đây là một tin tức trọng yếu.

"Bùa hộ mệnh gì?" Kim Minjeong nghi ngờ hỏi.

Nam nhân gầy gò hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn: "Đừng giả ngu, cô biết tôi nói cái gì. Ngoại trừ một vài trường hợp cá biệt xui xẻo, người mới nào cũng sẽ có một tấm bùa, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn lấy ra. Không phải vậy, tôi liền cởi sạch quần áo của cô, cô cũng không thể giấu ở trong bụng đi, cô xinh đẹp như vậy, cởi quần áo, tôi không đảm bảo tôi sẽ khống chế được chính mình, làm chút chuyện gì khác."

Sắc mặt Kim Minjeong hơi đổi, nàng cực kỳ chán ghét loại nam nhân sống bằng nửa thân dưới này, thật buồn nôn đến cực điểm.

Mà nữ nhân trên chạc cây nguyên bản một mực xem trò vui, nghe được câu nói của nam nhân kia, lập tức nhếch mũi lên khinh thường, ý cười trên đôi môi đỏ quyến rũ cũng biến thành cười lạnh.

Ngay lúc Kim Minjeong chuẩn bị thỏa hiệp giao ra bùa hộ mệnh, trong mắt nam nhân hiện ra vẻ đắc ý, đưa tay muốn bắt lấy.

Đột nhiên một cây chủy thủ từ phía sau cắt đến, đâm sượt qua mu bàn tay nam nhân, mũi dao ghim trên mặt đất.

Hai nam nhân liền thất kinh quay đầu nhìn phía sau, tinh thần căng thẳng cao độ, mau mau tìm kiếm mục tiêu.

"Ai? Người nào đánh lén, mau ra đây!"

Mà Kim Minjeong nắm lấy cơ hội, tránh khỏi đầu cọc gỗ đang uy hiếp nàng, cấp tốc lùi về sau đứng lên.

Nàng mới đứng vững liền nhìn thấy một bóng người cực nhanh từ trên cây nhảy xuống, nàng kia nắm lấy cành cây gần đó trực tiếp phi thân đến trước mặt bọn họ, đồng thời dựa vào lực phóng tới, nhấc chân đem hai nam nhân đá lăn trên mặt đất, bọn hắn thậm chí chật vật lăn vài vòng.

Người đến thân hình nhanh nhẹn xoay một vòng thu hồi sức lực, linh hoạt đứng lên như một con mèo, thuận lợi đem đao quân dụng trên đất rút lên, nắm trong tay ánh chừng một chút.

Nàng chợt quay đầu nhìn hai nam nhân sắc mặt sợ hãi, trên mặt ý cười quyến rũ nhu hòa: "Hai người thực sự không biết thương hương tiếc ngọc."

Hai nam nhân bò đứng dậy, trong mắt kinh ngạc lại toát ra tràn đầy kinh diễm, sau một lúc sửng sốt, liếc nhìn nhau. Rõ ràng bọn hắn có chút sợ nữ nhân không hiểu từ đâu bay ra này.

Kim Minjeong thoáng kinh ngạc đánh giá nữ nhân trước mắt vừa xuất thủ cứu nàng. Nàng ấy cao ít nhất 1m7, chân dài eo nhỏ, ăn mặc quần tây đen dài và mang giày boot martin, thắt lưng buộc chặt càng làm cho vòng eo thon của nàng ấy thêm yểu điệu kiều diễm.

Trên người nàng ấy mặc một chiếc áo may ô ngắn, cùng với áo sơ mi trắng bên ngoài, mái tóc màu nâu xoăn dài tùy ý buộc ở sau đầu, làn da trắng đến chói mắt. Như thế một thân trang phục gọn gàng soái khí, nhưng vóc người thon thả cùng đường cong lả lướt, cùng với đôi chân dài thẳng tắp kia, mười phần mê hoặc câu nhân.

Hai nam nhân giờ khắc này cũng không có tâm tình thưởng thức, bọn họ thật sự không nghĩ đồ đến tay còn bay mất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, không cần thiết vì một cái cùi bắp mà kết thù. Cô nên rõ ràng, một số thời khắc đám người mới này chính là phiền toái."

"Hừ, tôi liền yêu thích món gà này, các người quản sao? Huống hồ, hai anh lưu lạc đến nông nỗi này, phải dựa vào cướp đoạt bùa hộ mệnh cùi bắp để tồn tại, ai phiền toái còn chưa chắc chắn đâu, thực sự là mất hết mặt mũi."

Kim Minjeong vốn muốn khen nàng ấy nói thật sự hay, thế nhưng xét thấy nàng ấy nói 'cùi bắp' chính là mình, nàng cũng không nghĩ để ý đến đối phương nữa.

Hai nam nhân kia nghe xong lập tức thủ thế, thừa dịp Yu Jimin không chú ý, bọn hắn liền lộn một vòng mang theo hai cây gậy sắc nhọn, Kim Minjeong đang muốn tiến lên ngăn cản thế nhưng đã không kịp.

Yu Jimin cũng không thèm để ý đối phương cầm vũ khí, một ánh mắt cũng không cho bọn họ, chỉ là khóe môi ý cười càng lúc càng lạnh.

Đầu cọc nhọn đâm đến, nàng rất nhẹ nhàng tránh thoát, đồng thời tùy ý đá vào đầu gối nam nhân gầy gò kia, một đòn thực sự tàn nhẫn chính xác! Chỉ một chiêu đối phương liền quỳ rạp xuống đất, thảm thiết kêu rên lên.

Trên mặt Yu Jimin ý cười tàn nhẫn, không chút do dự nắm lấy tóc đối phương, mạnh mẽ kéo ngược về phía sau.

"A a a!!!!"

Nam nhân đau đớn rống lên, Kim Minjeong nhìn đều cảm thấy đau.

Nam nhân kia bị kéo đến đầu tóc cùng mặt mũi đều biến dạng, Yu Jimin ném hắn sang một bên, nhẹ nghiêng người tránh nam nhân mập mạp còn lại đánh tới, sau đó cấp tốc dùng một cú đá xoáy ngược rất đẹp đá vào mặt hắn, quả bóng mập mạp kia liền bị nện xuống đất phát sinh một tiếng nặng nề trùng vàng.

Liền hai chiêu, tuyệt sát!

"Tôi hôm nay tâm tình rất tốt, cho nên mở lòng từ bi, các anh cút nhanh lên, đừng chướng mắt tôi." Nàng nháy mắt như cũ là cười, biểu hiện trên mặt còn có chút đẹp đẽ đáng yêu, thế nhưng trong mắt hai nam nhân kia, không khác nào ma quỷ.

Bọn hắn lập tức bò lên, gương mặt sợ hãi, cái gì cũng không cần liền ù té chạy.

Phó bản này quả thực có độc, gặp phải nữ nhân một người so một người càng biến thái, so ma quỷ còn đáng sợ hơn, cũng không cho người ta đường sống.

Xử lý xong hai người, Yu Jimin quay đầu lại đánh giá Kim Minjeong, trong mắt ý cười nhiều hơn mấy phần chân tâm thực lòng, hoặc là nói nhiều hơn mấy phần hứng thú.

Không quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, Kim Minjeong hơi dời tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cô ra tay cứu tôi, không phải vậy còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì."

Nghe vậy, nữ nhân cười đến càng vui vẻ, đi dạo vài bước đến sát Kim Minjeong, sau đó duỗi tay hướng về mặt nàng.

Kim Minjeong phản xạ có điều kiện mà nghiêng đầu tách ra, tay của nàng kia dừng một chút trước mặt nàng, sau đó như không có chuyện gì mà tiếp tục duỗi đến.

Kim Minjeong nhẫn nại, dư quang nhìn thấy tay đối phương lướt qua trán nàng, gỡ xuống một cành khô trên tóc nàng.

Nữ nhân ném cành nhỏ đi, rất tự nhiên mà thay nàng phủi phủi tro bụi trên áo, khuynh thân để sát vào: "Cô không cần cảm ơn tôi, tôi rất thích cô, không chịu nổi bọn họ bắt nạt cô, dĩ nhiên phải ra tay rồi. Bọn họ không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng tôi đau lòng cực kỳ."

Kim Minjeong không thích người lạ đột nhiên dựa vào gần như vậy, đừng nói chi hành động ngả ngớn, nữ nhân cũng không được. Nàng khẽ nhíu mày, biểu hiện có chút nhẫn nại, trên mặt sáng loáng viết: Tôi không tin lời ma quỷ của cô.

Đại khái bị vẻ mặt của nàng trêu đến, nữ nhân nở nụ cười, khuôn mặt quyến rũ của nàng ấy giờ khắc này càng long lanh hơn.

"Được rồi, cô không còn bao nhiêu thời gian để trì hoãn, mặt trời sắp xuống núi rồi. Tôi đối với cô rất có hứng thú, vì lẽ đó hy vọng chúng ta còn cơ hội gặp lại, tôi tên Yu Jimin, đừng quên, tạm biệt."

Yu Jimin nói xong còn hướng Kim Minjeong liếc mắt đưa tình, thậm chí hôn gió một cái, sau đó xoay người lần nữa tiến vào bên trong phiến rừng núi, rất nhanh không còn tăm tích, nhanh đến mức không giống người.

Yu Jimin? Người thực sự không khớp với tên chút nào. Nữ nhân này, không quen biết lại báo tên làm gì? Kim Minjeong mạc danh cảm thấy nàng ấy rất nguy hiểm. Nhìn một chút phương tây, mặt trời liền muốn xuống núi, nàng xác thực không còn bao nhiêu thời gian.

Tay cắm vào trong túi áo chuẩn bị chạy đi, vẻ mặt Kim Minjeong cứng đờ, ngón tay cũng cương lại, sau đó cấp tốc lục lọi mấy lần.

Cuối cùng nàng sờ khắp túi trên người, mặt lạnh rút tay ra. Bùa hộ mệnh lúc nãy cất vào, đã không còn.

_______________________


Chương 4: Ôn nhu một chút được không? 

Còn về việc đã đi đâu, trong lòng Kim Minjeong cũng có suy đoán, chỉ là cô thực sự có chút câm nín mà thôi. Với bản lĩnh của Yu Jimin, cùng cuộc đối thoại của người này với hai người đàn ông cướp bóc giữa đường kia, có lẽ Yu Jimin không phải người mới, căn bản không cần tấm bùa hộ mệnh rởm của bản thân.

Hơn nữa trong cuộc giáp mặt ngắn ngủi này, Kim Minjeong biết có lẽ không phải Yu Jimin nhìn trúng tấm bùa hộ mệnh rởm chỉ dùng một lần của bản thân. Cho nên giải thích duy nhất được đưa ra chính là, Yu Jimin cố tình.

Ban nãy Yu Jimin còn chính nghĩa nói hai người đàn ông kia đi cướp bùa hộ mệnh mất mặt, chớp mắt lại lấy đi tấm bùa hộ mệnh của cô. Hồi tưởng lại những lời Yu Jimin nói trước khi rời đi, Kim Minjeong cảm thấy người này thật sự tồi tệ, tính cách cổ quái lại coi trời bằng vung ấy khiến Kim Minjeong đau đầu dữ dội.

Hiện tại phó bản này không chỉ có một mình cô, liệu có phải "nhà" cũng không chỉ có một hay không? Liệu có phải cô và Yu Jimin, và cả hai người đàn ông kia sẽ lại gặp mặt nhau?

Kim Minjeong tăng nhanh bước chân, tuy đầy một bụng nghi vấn, nhưng không thể không tạm thời ngăn lại, suy nghĩ sẽ làm phân tán lực chú ý của bản thân. Mất đi bùa hộ mệnh, nguy hiểm của cô càng tăng cao, có nghĩa là cô mất đi cơ hội để phạm sai lầm, nếu không tìm được chốn nương thân, kết cục của cô khó lòng dự đoán.

Mặt trời đã bắt đầu hòa cùng một thể với núi non ở phía xa, ánh chiều tà trong hoàng hôn nhuộm một lớp vàng lên đám mây nơi đường chân trời. Cùng với sự dịch chuyển của thời gian, màu vàng lúc ban đầu chuyển thành màu đỏ cam, kết hợp cùng bóng tối giữa những tán cây, tạo thành một bức tranh sơn dầu, cảnh tượng xa xăm tuyệt diệu.

Nhưng vào lúc này, cảnh hoàng hôn đáng để dừng chân thưởng thức trong ngày thường chính là sứ giả của địa ngục, nó càng đẹp, bạn sẽ càng nguy hiểm.

Mặt trời đã hoàn toàn dịu lại, vòng tròn màu đỏ cam cho phép người phàm nhìn thẳng vào nó giống như ban ơn, nhưng ánh mắt Kim Minjeong lại không dám dừng lại lâu.

Cô còn chưa nhìn thấy nhà cửa, mà mặt trời sắp lặn sau đỉnh núi phía tây sẽ không dừng lại vì bất kỳ ai, thậm chí chỉ vừa mới chớp mắt đã lặn mất một nửa.

Ánh mặt trời tan đi như thủy triều, giống như bị bóng tối xua đuổi, sắc chiều âm u bắt đầu tung hoành. Kim Minjeong gần như lập tức cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo không ngừng ép gần sau lưng. Chỉ mới một lúc, trời đã tối lại, nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Cô không nhịn được quay đầu nhìn một cái, chiếc bóng của bản thân chỉ còn lại một nửa, một nửa còn lại đã chìm vào trong bóng tối. Cỏ cây xung quanh khẽ lay động chuyển dần sang lắc lư gấp gáp, âm thanh xào xạc bao trùm khắp bốn phương tám hướng, nhưng ngoại trừ tiếng gió, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác. Lông tơ trên cánh tay Kim Minjeong đã dựng đứng lên, có chút lạnh.

Kim Minjeong đã chuyển sang chạy, cuối cùng, khi đứng trên đỉnh một ngọn núi cô nhìn thấy một ngôi nhà xuất hiện dưới chân núi khu rừng trước mặt.

Ngôi nhà ấy nằm ở phía tây, ánh chiều tà chỉ sót lại ở đèo núi phía tây rọi một tia sáng quanh ngôi nhà ấy, mà ánh sáng ấy cũng đang rời đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đứng trên đỉnh núi nhìn nó, Kim Minjeong dùng tầm mắt đo đạc khoảng cách, quá xa.

Kim Minjeong không nhìn rõ chi tiết ngôi nhà, nhưng không cản trở tốc độ chạy xuống của bản thân. Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng vang lên một tiếng kêu rạch trời, nghe vô cùng thê lương chói tai, như thể con dã thú đang cách bản thân rất gần gầm lên một tiếng, khiến bước chân của Kim Minjeong loạng choạng, suýt chút nữa ngã nhào.

Sói sao?

Nhưng Kim Minjeong vội vàng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, không nhìn thấy bất kì thứ gì trong bóng đen tối tăm, chỉ có gió càng ngày càng to, đập lên mặt cô càng ngày càng đau.

Con đường xuống núi gập ghềnh cheo leo, Kim Minjeong không thể không tập trung toàn bộ tinh thần quan sát phía dưới chân, vì thế cô không phát hiện, không chỉ có mình cô, mà còn có cả một đám người từ bốn phương tám hướng đang bạt mạng chạy về phía ngôi nhà kia.

Không ai biết bọn họ đang chạy cái gì, giống như có thứ gì đó đang đuổi theo bọn họ.

Tiếng kêu giống như dã thú hòa cùng tiếng gió vang lên không ngớt, lúc xa lúc gần, nhưng càng ngày càng vang vọng, rợp kín đất trời cuồn cuộn trào tới. Kim Minjeong cảm thấy bản thân bị một đám dã thú bao quanh, cho dù trong tầm mắt của cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Đột nhiên trong khoảng tối tăm bên cạnh cô, có hai ba thứ gì đó giống như con dơi khổng lồ lờ mờ lướt qua, tốc độ nhanh như tia chớp, khiến người ta nhìn không ra rốt cuộc là thứ gì.

Chỉ là chúng đang phát ra những tiếng kêu như mắc chứng cuồng loạn, muốn nhào tới nhưng trở ngại ánh sáng nên rụt lại.

Con mồi ở ngay trước mắt nhưng không thể ra tay khiến chúng càng thêm điên cuồng, tụ lại cùng nhau không ngừng quay cuồng.

Kim Minjeong phát hiện ra chúng, vội vàng lùi sau liếc nhìn đôi cái, thứ quỷ quái này nhìn rất mỏng giống như chiếc diều, nhưng chất liệu dẻo dai, màu vàng trắng, mềm mại có tính đàn hồi.

Cùng với động tác nhào tới, chúng còn có thể dang hai cánh tay dài ra, hình dạng có chút giống con người.

Chúng gần ngay trong gang tấc, cơn gió thổi tới mang theo mùi mục rữa, khi ngửi có chút buồn nôn, giống như thứ gì đó bị hong khô cho rữa ra.

Khứu giác của Kim Minjeong vô cùng mẫn cảm, trong mùi mục rữa nồng nặc này, cô còn ngửi thấy một mùi khác, giống như xạ hương, nhưng mùi hương này càng thêm phần buồn nôn cùng kỳ quái.

Cô có thể cảm nhận được, chúng sắp đuổi tới nơi. Toàn bộ tiếng gào thét trong gió hòa lại cùng nhau, sau đó trút xuống như thác nước.

Kim Minjeong gần như huy động toàn bộ sức lực, không quan tâm có bị ngã hay không, phi như bay thẳng từ đỉnh núi xuống, những thớ cơ đau đớn vì dùng sức và căng thẳng dẫn tới bị chuột rút, nhưng cô không thể dừng lại. Cuối cùng, cô tới được một vùng đắt bằng, đương nhiên cũng nhìn thấy người đen đủi giống bản thân.

Trên mặt Kim Minjeong toàn là mồ hôi, giọt mồ hôi đọng trên mi mắt làm mờ tầm nhìn của bản thân. Nhưng cô ngờ ngợ nhìn thấy có người quây ở cửa ra sức hét gì đó, hai tay không ngừng múa may.

"A, cứu mạng!" Kim Minjeong nghe thấy tiếng kêu thảm thiết tới từ đồng loại, bên trong ngập tràn sự sợ hãi.

Phía bên trái cô có một người phụ nữ đang chạy với khuôn mặt ngập trong sự kinh hoàng, nhưng người phụ nữ ấy thật sự không chạy nổi nữa, tuyệt vọng đưa tay ra, như thể chờ đợi người bên cạnh, hoặc cũng có thể chờ đợi những người trong ngôi nhà chỉ cách bản thân chừng bốn năm mét có thể kéo mình một cái. Nhưng chớp mắt một cái, người phụ nữ ấy bị thứ kia bám lấy, sau đó cả cơ thể bị trùm vào bên trong.

Sau đó nửa thân trên của thứ kia tách ra, phát ra một trận cười, tiếng cười giống như con người.

Trái tim Kim Minjeong run lên, nhắm mắt tiếp tục chạy. Cô không biết cuối cùng người phụ nữ ấy sẽ thế nào, nhưng nghe tiếng kêu thảm thiết như thế, có lẽ lành ít dữ nhiều.

Lúc này trong đầu cô chỉ có ngôi nhà không ngừng tiến lại gần, cô đã có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net