I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

người ta nói, cây dương cầm ấy mang lời nguyền tai ương. tiền sử của chiếc dương cầm này chỉ có hai đời chủ. vào đời chủ thứ hai, là một đôi vợ chồng già cuối thế kỷ mười chín, sau đó nó được bán lại cho một viện bảo tàng chỉ vì người ta cho rằng nó có hiện tượng tâm linh khó dùng thuyết khoa học biện minh.

về đời chủ thứ nhất, cũng là người đồng hành lâu nhất, là karina yu. người phụ nữ gốc á sống tại amalfi. người phụ nữ dâng cuộc đời cho đức tin và những tận tuỵ về âm nhạc. nàng ấy đã có một cuộc đời đầy huy hoàng.

nhưng bạn đọc thân mến, ở đây sẽ không nói về sự nghiệp âm nhạc của nàng thế nào. ta sẽ nói về người phụ nữ mà nàng yêu sâu đậm, cũng là người đưa nàng về với đất trong các cung bậc cảm xúc trọn vẹn nhất. chính là chủ nhân của bức tượng đã đề cập ở trên, uchinaga aeri, thường được biết đến là giselle.

..............

nàng mang họ yu, trứ danh trên mảnh đất amalfi bên bờ biển này. nàng có thể giàu có, nhưng người ta đến vẻ đẹp của nàng nhiều hơn là số gia tài đồ sộ người cha tài giỏi của nàng để lại. người ta biết nàng với phạm vi rất bé, một vài người có quan hệ xã giao, một vài người chỉ dám nhìn nàng từ xa, một vài người biết nhưng không thể tạo ra cuộc trò chuyện với người phụ nữ lạnh lùng ấy. đó cũng là lý do đầu tiên khiến karina không có bạn. nàng cũng không lấy đó làm phiền nhiễu cuộc sống của mình. vì nàng xem những nốt nhạc và cây đàn dương cầm là bạn của mình

karina đẹp đến nỗi chẳng từ ngữ nào có thể miêu tả được hết vẻ đẹp ấy. nàng có gương mặt sáng như vầng dương của một ngày bình yên trời xanh gieo đầy mảng trắng tinh. đôi mắt nàng khi đứng trên sân khấu chứa muôn vàn tinh tú, lấp lánh một cách kiêu hãnh. nàng luôn xuất hiện trước mặt các người hầu trong những chiếc váy được thiết kế riêng, tôn lên cơ thể hoàn mỹ của nàng. karina thích trang sức, đặc biệt là vòng cổ, thứ tỏa sáng nhất trên chiếc cổ thon dài của nàng. karina quý phái, kiêu hãnh tựa loài phượng hoàng.

trái với sự xa xỉ, phồn thịnh, tráng lệ vẻ ngoài mang lại, bên trong nàng không khác gì một trái táo bị lũ sâu ăn mòn từ bên trong. nàng ít nói và dễ nổi giận. karina không thể hiện cơn giận dữ trước mặt ai, những bản nhạc điên loạn do nàng viết chính là cách nàng giải thoát những gì xấu xí bên trong.

karina là một món quà thiên chúa ban tặng cho người cha tài giỏi của nàng. khi ông ta không thể tiếp tục với những tác phẩm để đời của mình, thì nàng, đứa con đầu lòng, là một tuyệt tác để ông ta trỗi dậy từ cỗi chết tâm. ông ta hăng say, vui sướng tột cùng, hôn đất ôm trời và hân hoan với niềm vui ấy khi bế đứa con gái bé bỏng trong vòng tay và xoay mấy mươi vòng để bày tỏ cảm xúc ấy. karina còn hơn cả những tuyệt tác để đời của bọn giàu sang kia dùng mấy mươi ngàn đô để đấu giá có được.

_tên của con là karina, karina yu, là nhiệt huyết của ta cháy mãi, dù ta có chết đi, là niềm kiêu hãnh của gia tộc.

karina yu mười tuổi sống trong nhung lụa, lời kêu ca của chúng sanh, những nền giáo dục tiên tiến và các vòng tay đầy đủ tiện nghi để đúc kết nàng thành một người tài giỏi, thông minh, sáng dạ. nàng luôn giữ lề lối ngoan ngoan ấy cho đến năm mười tuổi. đó cũng là một phần khiến nàng được lòng trong các đôi mắt của người lớn khác. hiển nhiên kèm theo đó, là đôi mắt tị nạnh của các đứa trẻ không bằng và kém hơn nàng thật nhiều trong lối sống, hành xử, sự suy nghĩ. nhưng karina không mảy may quan tâm, và nàng cho rằng nếu còn dành thời gian cho những điều đó thì mớ bài tập về nhà của nàng sẽ chẳng ai làm giúp cả. trong độ tuổi này, nàng thật sự bắt đầu có đam mê ngoài lề việc học, nhất là âm nhạc và chiếc đàn dương cầm nàng từng thấy cha say sưa gõ từng ngón lên phím. ông yu nhìn nhận rõ qua sự cháy bỏng ấy từ con gái của mình và rất hài lòng. ông yu tặng nàng cây đàn dương cầm loại tốt nhất vào sinh nhật năm mười tuổi, đích thân ông đánh giá từng chi tiết, bộ phận của cây đàn ấy.

karina lên mười lăm trong sự dìu dắt từ vòng tay của bà yu và nỗi nhớ nhung sự hiu quạnh về ông yu. nàng yêu âm nhạc say đắm từ đây, và lao đầu vào các lớp học dương cầm khác nhau, không chỉ từ thứ vốn tình yêu trước đó, thậm chí còn hơn thế nữa. phần khác vì chiếc dương cầm nàng hằng ngày luyện tập, chính là món quà cuối cùng trước ngày ông ra đi vì căn bệnh lao. karina yêu âm nhạc và chiếc dương cầm. nàng không cần bạn và các mối quan hệ mật thiết để cho nàng tiếp tục tiếng thơm vẻ vang của ông yu để lại. karina ít nói dần, song, nàng thể hiện nỗi khát khao trong những phím đàn.

dinh thự của bà yu lúc nào cũng phát ra âm nhạc cả. nhưng thay vì là một sự vui vẻ, thì nó thê lương và dai dẳng đến sởn gai óc. mà tầng gác xếp, là nơi nàng hay trú ngự với chiếc đàn dương cầm của mình. người ta luôn than phiền vì thứ âm nhạc đau đớn ấy; những đứa trẻ khác cũng vậy, thậm chí bọn chúng còn đồn đại rằng trên tầng gác xếp ấy, ngoài karina, còn có người khác, bởi chúng luôn nghe thấy giọng nói rù rì qua tầng gác ấy. nhưng đồn đại là đồn đại, sở dĩ chưa ai chứng minh được điều đó và bà yu chưa bao giờ muốn làm phiền con gái mình vì cái thói ngồi lê đôi mách của bọn họ.

đến năm hai ba, karina nổi danh từ tiếng đàn của mình và người ta dùng hơn mấy mươi nghìn đô chỉ để mời nàng đến đánh một khúc vỏn vẹn năm phút. người ta biết đến karina nhiều hơn, càng trầm trồ hơn thế sau khi biết nàng là con gái duy nhất của ông yu. dường như khi đó, đâu đâu cũng biết quý cô trẻ tuổi, xinh đẹp và tài năng bên đàn dương cầm. karina lấy đó làm niềm vui và luôn nở nụ cười trước đám đông, nụ cười tự tin và có phần hơi kiêu ngạo ấy khiến bao nhiêu chàng công tử chết mê. karina luôn chơi những bản nhạc có tiết tấu nhanh, dồn dập và có chút điên loạn khiến không ai dời mắt khỏi phần biểu diễn của nàng. cho tới một dạo, nàng lưu diễn ở rome người ta mới nhìn thấy biểu cảm khác của nàng.

karina khóc.

nàng gõ lên đàn trong sự run rẩy từ các ngón tay, tưởng chừng trên các phím mượt ấy có các gai góc đang liên tục ghim vào đầu ngón của người con gái ấy. karina đung đưa và nhắm nghiền đôi mắt của mình. giai điệu da diết và êm đềm thổi vào trái tim nàng cùng khán giá, ôm chặt nàng vào lòng trên sân khấu rộng lớn và chiếc ghế nàng ngồi đơn độc ấy. rồi karina khóc. người ta vỡ lẽ, hôm ấy là ngày thứ ba sau sự ra đi của bà yu. không ai nói ra lý do về cái chết, cho dù là chuộc tiền những kẻ thân cận trong dòng dõi ấy cũng là một điều bất khả thi. dường như đó là điều karina không muốn ai biết đến và chỉ có nàng mới là người biết.

thiên hạ vốn hiếu kì nhưng họ sẽ chẳng bao giờ biết được điều gì về cái chết bí ẩn ấy.

karina đứng giữa một trận mưa lớn, trước tấm bia mộ. nàng chỉ đứng như thế, rất lâu. tay nàng cầm ô, đôi mắt vô hồn nhìn tấm bia của mẹ mình. karina nhờ màn mưa che đi những giọt nước mắt lăn dài cùng nỗi đau trên gương mặt đẹp tựa búp bê. karina đứng mãi nhiều tiếng đồng hồ. không ai rõ nàng nghĩ gì, suy đoán gì, muốn làm gì, có dự định gì. nàng thì thầm gì đó rồi vào lại trong chiếc xe hơi sang trọng

_quản gia hans, cháu muốn đến nhà thờ.

giọng nàng trầm giữa tiếng mưa lớn, nhưng không dễ bị lấn át bởi chúng.

lạy chúa, con ở dưới vực sâu kêu lên chúa, xin chúa hãy thương nhận lời con kêu van.
hãy lắng nghe tiếng con cầu xin.

tbc
240523


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net