VII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_anh có nhận thấy tiểu thư karina trông rất ốm hơn bình thường hay không? như mắc bệnh vậy.

một công tử điển trai trong bộ tuxedo xám nói nhỏ với người đàn ông bên cạnh.

_ có, làn da nàng ấy không hồng hào như trước.

giselle ngồi hàng ghế trước vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. em lúc này đưa mắt nhìn về phía nữ nghệ sĩ đang ngồi biểu diễn ở sân khấu. thật sự ở bên cạnh nàng ấy quá nhiều làm em không nhận ra những sự thay đổi nhỏ bé, dù đêm nào họ cũng quấn lấy nhau. nhưng họ nói đúng. karina dạo này trông gầy hơn nhiều. cũng không nhiều đến mức làm má nàng hóp lại hay trông thiếu sức sống, mà nó đủ để làm người khác nhận ra nàng có sụt cân và trông như có bệnh vậy.

karina hoàn toàn không nói gì về sức khoẻ của nàng. trong quá trình ở với nhau, nàng cũng không có dấu hiệu bất thường, hoặc nàng đã giấu nhẹm đi bằng một cách nào đó.

giselle không chắc việc nàng đang mắc bệnh có chính xác không. có thể bữa ăn gần đây của nàng làm không vừa miệng với karina nên nàng ăn ít lại, dẫn đến sự sụt cân mất vài đi miếng thịt. có thể em bị những suy nghĩ khác gièm pha lo lắng quá mức. có thể là thật. hoặc không. giselle không thể đoán mò mãi được. nhưng nếu nàng ta có giấu em điều gì, thì giselle e là sẽ không ngồi yên được.

trong suốt quá trình karina biểu diễn bản nhạc kinh điển của beethoven- sonata ánh trăng, giselle không thể ngồi yên với đống suy nghĩ vẩn vơ ấy. điều gì ảnh hưởng lên em nhiều đến thế mà dám tin một lời nói qua đường của kẻ lạ mặt? giselle trở nên bồn chồn, lo lắng và muốn người nghệ sĩ đang thả hồn theo bản nhạc trên sân khấu kia hoàn tất ngay lập tức để hỏi cho rõ chuyện. bằng không em nghĩ tóc mình sẽ bạc phơ rụng đi rất nhiều vì những phiền nhiễu trong lòng.

_karina có giấu em điều gì không?

sau khi tiết mục của karina hoàn tất, giselle rời khỏi khán phòng và chạy ngay ra khán đài để tìm nàng và hỏi ngay lập tức. em hỏi thẳng thừng và dõng dạc tới mức karina không hiểu đất trời rốt cuộc đã lộn nhào cỡ nào, gây ra chấn động gì làm cho tình yêu của nàng hoảng loạn đến vậy. karina tự hỏi bản thân mình, nàng làm ra chuyện xấu nào bị phát hiện chăng?

_sao em lại hỏi thế?

karina tròn mắt bất ngờ hỏi em. giselle nghiêm túc nhìn nàng

_em muốn xác thực vài điều thôi. nếu karina không có thì thôi vậy.

karina mỉm cười xoa đầu người yêu bé nhỏ.

_ta hứa sẽ không giấu em điều gì.

và nó làm em thở phào nhẹ nhõm tới mức tay chân nhũn ra vì độ căng thẳng vừa rồi.

_em có muốn đi dạo không?

karina hỏi khi cả bước ra sảnh nhà hát để chuẩn bị rời đi.

_có một nơi rất thơ mộng như truyện cổ tích mà ta muốn dẫn em đến.

giselle khoác cánh tay nàng, gật đầu đồng ý. rồi cả hai trở về dinh thự dưới ánh nắng chói chang lúc ba giờ chiều. karina một tay cầm vô lăng, tay còn lại nắm tay em suốt quãng đường. điều ấy đã dần trở thành thói quen của nàng, mặc dù em nói không nên làm thế, nàng nên tập trung lái xe đi nhưng em cũng đan những ngón tay vào những ngón tay nhỏ và thon của nàng.

karina, dù có thế nào, xin nàng đừng bỏ em ở lại trần thế một mình.

---------

karina yu, đẹp sắc sảo và uy quyền, nhưng nàng cũng mang cho mình phong thái của một người phụ nữ phóng túng thích bày trò lãng mạn với cô gái nàng yêu, không ai khác ngoài em. giselle đang cố gắng túm các tà váy nặng trịch của mình gọn ghẽ lại, vừa cố gắng giữ vững tư thế để không phải ngã sỗng soài trên mặt đất ở vị trí yên sau trên con xe đạp.

sau khi trở về dinh thự, karina đã thay trang phục, nàng mặc quần tây màu be cùng chiếc áo sơ mi tay dài. dưới ánh nắng cuối buổi chiều, nàng đang đạp trên con xe đạp cũ kỹ trong kho chở cả hai chạy vào khu rừng gần dinh thự. sẽ chẳng ai ngờ rằng người phụ nữ này lại đột nhiên muốn chạy xe đạp, thành ra em ta cũng không lường trước phải mang bộ đồ xuề xoà này đi theo.

mặc dù có chơi chông chênh khi giselle chỉ ôm ngang eo nàng được một tay vì phải ngồi nghiêng một phía vì đang mặc váy. nhưng em vẫn cười tươi roi rói đón gió mát dưới những tán cây cao vút. và vì đang mải mê đạp xe, karina của em sẽ chẳng thể thấy ánh mặt trời ôm ấp gò má đang ửng hồng.

đó là một đoạn đường dài. dù lưng áo sơ mi nàng đã thấm cả mồ hôi, karina vẫn chưa có ý định sẽ ngừng lại giữa quãng. điều đó càng chứng minh cho việc karina của em không hề mang căn bệnh nào như hai chàng công tử kia suy đoán. không có một con người bệnh nào có thể đạp điên cuồng con xe đạp mấy cây số mà không biết mệt được. karina thật sự rất khỏe.

_em thích chứ? ta sắp đến nơi rồi.

giọng nói hào hứng của nàng hoà lẫn với tiếng reo của rừng cây, lùa vào tai em. giselle chậm rãi vén lọn tóc lên mang tai, em tì vào lưng thấm ướt mồ hôi của nàng, nhẹ nhàng trả lời

_em có.

gisell yêu sao khoảnh khắc này. được nàng che chở và dìu dắt, được ngả người vào lưng nàng không chút âu lo. có thể hơi dư thừa vì lúc nào nàng cũng thế với em cả, nhưng em không thể tả rõ được bây giờ. giselle thấy giống như khi nàng ấy đánh một bản nhạc để đưa em vào giấc ngủ vậy. cái sự êm ái ấy, nó còn nhiều hơn thế. em vẫn tỉnh và nghe rõ nhịp đập từ lồng ngực của người em yêu nhất. mọi thứ từ người ấy như một tấm chăn xoa dịu, làm em say sưa mê muội.

bỗng em chợt nghe thấy nhịp đập nhanh dần từ bên trong nàng. hơi thở karina gấp gáp hơn, không đều như một người bình thường có thể thở.

xe họ cũng dừng lại.

_đến...đến nơi rồi.

giselle xuống xe, nhìn khung cảnh trước mắt. đó là hồ nước nhỏ, được bao quanh bởi những tán cây liễu rủ xuống. ánh mặt trời chiếu xuống qua tán cây, tạo nên những mảng sáng tối trên mặt nước trong vắt tĩnh lặng.

karina dựng chiếc xe đạp bên gốc cây, rồi kéo em nằm xuống thảm cỏ xanh rì. giselle tựa đầu trên bụng nàng

_sao karina lại biết chỗ này? hay là trước đây nàng cùng ai đó đã đến đây chơi đùa đúng không?

giselle ngước lên nhìn nàng trêu chọc.

_gia đình ta đã từng đến đây thường xuyên khi ta còn nhỏ. mẹ ta gọi đây là viên ngọc ẩn của khu rừng.

nàng đan bàn những ngón tay vào những bàn tay lớn của em, rồi đặt lên nó một nụ hôn nhẹ. giselle luôn yêu cách karina âu yếm mọi thứ trên cơ thể mình. em vươn tay vuốt ve sóng mũi cao trên gương mặt thanh tú của nàng

_nàng cứ làm cho em hạnh phúc mãi thôi. mấy người nghệ sĩ lãng mạn thật đấy.

karina bật cười. chà, từ khi nào người yêu của nàng biết nói mấy lời khiến nàng ngạc nhiên thế này? rồi nàng chầm chậm cúi đầu, tựa trán mình lên trán em

_em à, đây là chân thành. ta chỉ lãng mạn với một mình em, người duy nhất đồng điệu với ta mà thôi.

tiếng chim hót líu lo và tiếng gió xào xạc qua cành lá cùng giọng nói trầm ấm của nàng như những bản nhạc du dương khiến giselle rung động như những ngày đầu bên nhau. em chớp chớp hàng mi cong, nhoẻn miệng cười rồi hơi ngửa cổ ra sau. em nhắm mắt, hôn lên môi nàng thật lâu và thì thầm.

_karina, em yêu nàng.

mãi mãi và luôn luôn như thế.

bỗng giselle cảm nhận được có gì đó khác thường. nụ hôn sâu bỗng thành dang dở. em cảm nhận được có bóng đen lớn xuất hiện trên bầu trời rồi từ từ mở mắt. gương mặt karina trắng bệch, hô hấp bỗng khó khăn khiến nàng ấy trông thật khổ sở. chỉ mới vài giây trước hai má nàng vẫn ửng hồng kia mà? giselle vội vàng đỡ nàng dậy.

và mọi thứ diễn ra quá nhanh như cách những đám mây xám đen kéo đến che hết bầu trời xanh. em chưa kịp nói thêm điều gì hay hỏi nàng điều gì thì karina đã ngất xỉu trong vòng tay em. dù có cách một lớp vải nhưng giselle cảm nhận được, nhịp tim nàng yếu dần.

_________________________________

240623

tbc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net