Part 1a - Kí ức trong mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


JIN CENTRIC | YOU COME WITH THE RAIN (Anh đến trong cơn mưa)

Author : -95-

Fandom : BTS (Bangtan Boys)

Pairing : AllJin - Anh(Đại Ca)/Jin [P.1] KookJin, Namjin, BinJin, Vmin (một chút)

Category : Jincentric, thế giới ngầm, băng đảng, nô lệ 

Rating : Khá hardcore, dưới 18 tuổi tâm hồn mong manh không nên đọc 

Note : Cảm hứng từ chiếc visual quảng cáo cho điện thoại Samsung của Kim Seokjin. Chúa ơi sao nhìn vẻ đẹp ấy tôi lại liên tưởng ngay đến hình tượng trùm xã hội đen =]]] Tôi đã lên ý tưởng từ ngày ấy đến giờ. Tuy nhiên để viết về thế giới ngầm tôi đã tập xem rất nhiều bộ movies tham khảo, sao cho văn phong tình tiết không bị teenfic. Phim của TRAN ANH HUNG ảnh hưởng đến tôi nhiều nhất. Fic lấy cảm hứng dựa trên hai bộ phim Cyclo (1995) & I come with the rain (2009).


Summary: " Vì muốn thoát khỏi cảnh nghèo khổ, tôi đã đánh mất đi sự thiện lương và tuổi trẻ của minh. Tôi luôn muốn tìm lại sự ngây thơ thuần khiết ấy trong thế giới tăm tối này."





***



Seoul, 2001.

"Tuýp!!! Tuýp!!!"


"Đèn xanh rồi kìa, đi đi nhanh lên!!!"


        Làn đường dần dần tản ra, những chiếc xe cố luồn lách chen ngang để vượt qua ngã tư trong hai chục giây đèn xanh ngắn ngủi. Ai không chen được đành ngậm ngùi chửi thề một câu rồi rít một điếu thuốc lá chờ đến lượt. Giao thông thời bấy giờ lộn xộn, ồn ào, tắc đường liên miên. Nhất là vào cái trời giữa hè oi bức, không ai muốn đợi đèn đỏ, lại sắp đến giờ tan tầm nữa chứ. Năm giờ chiều nhưng nắng vẫn nóng, chỉ là bớt hơn so với một, hai giờ chiều. Cả tuần nay ngoài đường đều như thiêu như đốt vậy, chẳng có một cơn mưa nào.


       Seokjin chầm chậm đạp xe, đầu đội chiếc mũ lưỡi chai ướt nhẹp mồ hôi. Nhìn người qua đường vội vàng lướt qua, cậu thấy mình không cần phải gấp như họ. Bởi cậu đang mải trôi theo những dòng suy nghĩ trong tâm trí.


       Cả nửa năm nay chỉ lo kiếm tiền, tối qua ngồi soạn lại đống dành dụm được, đếm đi đếm lại chẳng được bao nhiêu. Cậu ngồi thở dài, cả đêm thao thức khó ngủ, sáng lại phải dậy sớm đi gánh nước thuê, quần quật cả ngày, đến chiều đạp xe chở đồ mới thở được chút, thêm ánh nắng chưa tắt nên giờ thấy hơi say say. Cực thật! Cả người ê ẩm, xương nhức mỏi, cũng chỉ đành xoa dầu cho đỡ, chứ cậu chẳng dám thuốc thang gì, vì đắt.


- Tới rồi hả mày?


- Ừm.


       Về đến chỗ trả xe đã năm rưỡi hơn, cậu dựng xe lại để đúng chỗ rồi ngồi vào quán nước. Khát khô cả cổ, giờ chỉ cần một cốc nước lọc đá thôi là cả thiên đường rồi. Đứa bạn đợi Seokjin hớp cho đã một hơi, liền ném tờ báo vào cậu.


- Mày đọc xem có đúng không?


Cậu mở ra đọc lên:


"Nhà nước bắt đầu có chính sách tăng tiền trợ cấp cho các hộ nghèo, khó khăn. Gia đình chỉ cần đến ủy ban phường khai báo về hoàn cảnh, chính quyền địa phương sẽ xem xét, nếu đủ điều kiện sẽ tiến hành đóng dấu, hàng tháng mang giấy chứng nhận đến phường xin trợ cấp."


- Đơn giản vậy thôi hả? - Cậu ngước lên hỏi lại.


- Chẳng biết, mấy thủ tục này đéo nào chả phức tạp lằng nhằng. Mấy ông nói thế thôi, chứ lại đợi ốm mới có kết quả.


        Seokjin ngồi đọc lại những dòng chữ ấy. Tối qua lẫn cả ngày hôm nay bần thần chẳng tập trung được, may mà giờ có thêm chút hi vọng nhỏ. Khuôn mặt cậu giãn ra, bàn tay vuốt vuốt mặt báo, khóe miệng khẽ nhếch.

.

.

.

.

.

.

- Cậu bao nhiêu tuổi?


- Dạ, mười chín.


- Hoàn cảnh gia đình: Ba má? Anh chị em?


- Dạ, ba em mất từ lâu rồi, em cũng không nhớ rõ khi nào. Mẹ em mất từ năm em lớp tám. Nên em bỏ học từ đó để đi làm. Còn một đứa em trai đang lớp chín, sắp học hết cấp hai. Còn một người ông vẫn đi làm, nhưng chỉ bán vé số trước cửa nhà.


        Người đàn ông áo sơ mi trắng, quần đen chuẩn dân văn phòng, vừa lắng nghe vừa ghi chép. Xung quanh giấy tờ chất thành đống không còn chỗ để đi đứng. Cả căn phòng ngoài bộ bàn ghế để tiếp khách,một chiếc tủ gỗ để tài liệu, thì còn lại đều là các chồng giấy đặt trên nền nhà chật kín. Đúng là phòng hành chính, bên trên có quạt thổi hiu hiu cũng dễ chịu. Ông ta hỏi bao nhiêu, Seokjin lễ phép trả lời lại bấy nhiêu, trong lòng đầy hi vọng sẽ được xét duyệt trợ cấp.


- Cậu chưa tốt nghiệp cấp hai à?


- Vâng. - Cậu cúi đầu.


- Có định cho em trai học lên cấp ba không?


- Dạ có! - Cậu trả lời dứt khoát.


Người đàn ông khẽ liếc lên rồi lại nhanh chóng cúi xuống điền vào giấy.


- Vậy giờ cậu đang làm nghề gì?


- Em làm nhiều việc ở chỗ cô Soo. Sáng năm giờ em đi gánh nước, ban ngày em đạp xe chở đồ thuê cho cổ, đến tối làm ở quán cơm chỗ cổ luôn.


- Làm đến mấy giờ thì về?


- Tầm chín rưỡi mười giờ hơn ạ.


- Bà chủ tên gì?


- Em không biết, mọi người gọi là bà Soo.


- Một tháng bà trả em bao nhiêu?


- Năm trăm ngàn ạ.


Đôi tay thoăn thoắt ghi chép, rồi ông đóng nắp bút lại.


- Hồ sơ của cậu xong rồi, chúng tôi sẽ xem xét để báo kết quả cho cậu.


- Dạ.


        Seokjin nhìn tờ giấy khai của mình đặt trên chồng giấy xếp cao hơn cả mặt ông, cậu hít sâu một hơi.

.

.

.

.

.

.

.

Rènnnnn Rènnnnn!!!!


- Úi!


        Seokjin hốt hoảng với tay giữ lấy đồ. Thằng quỷ! Phóng xe kiểu gì không biết!! Cũng may đến nơi giao hàng rồi.


- May đấy, tí nữa thì toi. - Một gã cởi trần miệng phì phèo thuốc bước ra đỡ cho cậu. - Nó mà lạng thêm tí nữa, hỏng đồ chủ tao bắt trả về mày đền ốm.


- Ốm chết tao cũng không trả được.


        Cậu vừa nói vừa đỡ đồ xuống. Ngày nào cũng phải chở đống hàng, vừa nặng trời lại còn nắng gắt, cậu không đủ tỉnh táo tránh được kẻ đi ngược chiều. Trong con ngõ nhỏ này sinh hoạt sầm uất không kém mặt phố, hắn cũng phải phanh nhiều đợt nếu không án mạng sẽ xảy ra. Chính vì thế cậu may mắn tránh được.


- Bao nhiêu?


- Hai sáu ngàn.


Gã cởi trần rút trong túi quần ra, đếm đếm rồi đưa cho cậu. Những tờ tiền ướt sũng mồ hôi.

.

.

.

.

.

.

Trời tối dần, Seokjin đạp xe về. Cậu bước vào phòng bà chủ nộp tiền.


- Hôm nay được bao nhiêu?


- Trăm hai ạ.


- Ừm, nhiều đấy.


         Cậu ngồi quỳ trước giường bà, đưa tiền bằng hai tay cho bà. Bà hài lòng cầm lấy bỏ vào hòm sắt. Seokjin ngước lên, bà chủ mặc đồ lụa xanh đậm nổi bật lên làn da trắng mịn. Bà chắc tầm ngoài ba lăm, bốn mươi nhưng da dẻ đẹp đẽ do cả ngày ngồi mát. Khuôn mặt bà trông cũng rất trẻ, không có nhiều nếp nhăn, lông mày mảnh, cong, ở giữa hai bên có một nốt ruồi nhỏ. Đôi môi đỏ mận thỉnh thoảng nhả ra ngụm khói. Dù bề ngoài đơn giản, nhưng trông bà vẫn rất sang và có uy. Một tay bà phe phẩy quạt, tay kia cầm điếu thuốc, khi không hút nữa sẽ để tạm bên cạnh gạt tàn, bàn tay ấy sẽ mò đến ve vuốt một mái đầu đen nhánh. Seokjin chợt để ý thấy nó khẽ động đậy, dụi dụi vào đùi bà. Bà Soo cúi xuống nhẹ cười:


- Đói rồi hả? Muốn ăn không? Người đâu!


        Vừa dứt lời, một thanh niên cao lớn mặc đồ bảo vệ đi tới, đứa nhỏ trong lòng bà chủ liền xuống giường.


- Đưa nó đi ăn rồi cho nó tắm.


        Gã gật đầu, cầm sợi dây dài trên cổ nó kéo đi. Seokjin giật mình kinh ngạc. Đứa nhỏ đó... nó đi bằng... tứ chi!!!


        Chính xác là vừa quỳ vừa đi bằng hai bàn tay và hai đầu gối. Cổ nó đeo một cái xích màu đen rất to, có cả chuông lạc và sợi dây để người khác kéo đi, mỗi bước đi tiếng lạc sẽ kêu khe khẽ. Đứa bé cứ đi như vậy một cách ngoan ngoãn vào sâu bên trong nhà.


       Nhưng... nó là con người mà! Sao lại đi theo kiểu... vậy? Được mặc quần áo sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng cơ mà! Cậu tuy thắc mắc, nhưng cũng không dám nhìn lâu, vội quay về phía bà chủ. Bà thấy vẻ mặt đó của Seokjin nhưng vẫn bình tản vuốt mái tóc, chỉnh lại tư thế ngồi, và lại rít điếu thuốc, không muốn giải thích gì với cậu.


- Được rồi, hôm nay về đi.


        Seokjin ngước nhìn bà lần nữa, giờ cậu thấy bà đáng sợ nhiều hơn là đẹp. Cậu cúi đầu định rút khỏi thì phía sau khung cửa sổ cũ, một làn khói khác len lỏi vào phòng. Qua song sắt, thấp thoáng một bóng dáng đứng đó chờ như thường lệ. Không hiểu sao, cậu lại thấy mùi khói của người này rất khác với khói của những người còn lại, cho dù tất cả đều là thuốc lá. Hay là vì bản thân người đó khác biệt? Cậu biết hắn hay đến đây sau khi đám người thuê bao gồm cả cậu nộp tiền cho bà chủ. Những lần lén nhìn trước, cậu biết được gã này chuyên mặc đồ bảnh bao, vest sáng màu, tóc vuốt keo ngược ra sau, ngón tay đeo nhẫn vàng chói lóa và miệng luôn kè kè điếu thuốc. Trông cũng bảnh. Đợi cậu lui đi hẳn khỏi phòng hắn mới bước vào. Cậu ngoái lại một chút rồi quay đi, đoán rằng: chắc là bồ của bà chủ.





***


         Sáu rưỡi chiều Seokjin lại lao vào phụ bếp cho một quán bình dân, cũng là địa bàn của bà Soo. Bà thầu hết đất khu này rồi. Giờ này bắt đầu người người kéo vào dùng bữa. Phòng bếp nóng muốn chảy mỡ và mọi người đều thoăn thoắt nấu đồ ăn.


Xèoooo Xèoooo!!!


       Cậu thả bó rau vào chảo, bắt đầu khua đũa xào, mồ hôi chảy xuống từng dòng bên mai tóc, nhanh chóng quệt đi, cậu không muốn chúng rơi xuống thức ăn. Một đứa bé mặc đồng phục, lưng đeo cặp, đội mũ tai bèo đi thẳng từ ngoài quán ăn vào trong, chuẩn bị đi lên gác thì có người gọi lại:


- Jungkook!


       Seokjin vội vàng chùi hai bàn tay dính dầu mỡ lên tạp dề, bê một chiếc mâm nhỏ gồm bát cơm, đĩa rau, đĩa thịt băm vào tay đứa bé.


- Em với ông ăn trước đi.


       Dặn dò xong cậu lại tất bật lao vào nấu nướng. Thằng bé không nói gì, ngày nào chẳng vậy, anh trai nó luôn bận rộn làm việc đến chẳng có thời gian nói chuyện với gia đình. Seokjin làm phụ bếp ở đây, cậu luôn tranh thủ chừa lại một ít đồ ăn mới mang lên cho ông với em trai. Chủ quán cũng coi như châm trước cho vì dù sao cậu cũng ở lại rửa bát và dọn dẹp bàn ghế. Ông già rồi, cậu không muốn ông ăn thức ăn cũ rồi lại ảnh hưởng sức khỏe. Còn thằng út đang tuổi lớn, nó phải ăn đồ tốt. Còn cậu, quán còn lại gì thì lúc ấy cậu ăn. Bản thân mình ăn tạm bợ cũng được.


       Hơn mười giờ tối, tiếng bước chân của Seokjin đi lên gác. Jungkook ngó đầu xuống, thấy dáng anh trai đang đấm đấm vào vai, lộ vẻ mệt mỏi. Nó nhanh chóng rời khỏi bàn học lấy cho anh lọ dầu.


- Cảm ơn em. Ông ngủ chưa?


- Một lúc rồi ạ.


       Seokjin ngồi xuống nệm, nơi người ông đang ngủ yên. Cậu lấy xấp tiền ông để ngay trên đầu bỏ vào chiếc hộp - cũng là quỹ của cả nhà. Ông ban ngày bán vé số ngay trước cửa quán ăn, mỗi ngày được vài đồng lẻ đều đưa cho cậu hết. Cậu cũng có được bấy nhiêu đều bỏ vào, sau một tuần sẽ lôi ra đếm lại. Ba người sống chung trên căn gác xép, xung quanh tường đều là vải cũ và phông bạt để che chắn thời tiết, tầng dưới là quán ăn nên không tránh khỏi bị ám mùi. Cũng may còn có chút hành lang để giặt giũ phơi quần áo. Chằng nhớ đã sống như vậy bao lâu rồi.


- Em sắp thi học kỳ chưa? - Cậu ngồi quạt cho ông một lúc rồi quay sang hỏi em trai.


- Sắp rồi ạ.


- Vậy... có phải thi cuối cấp không? - Seokjin cũng thực sự chẳng biết vì đã học đến đấy đâu. - Thi lên lớp mười ấy.


Jungkook ngập ngừng rồi trả lời:


- Em đăng ký trường gần đây, điểm thấp dễ thi thôi ạ.


       Seokjin cười cho qua. Cậu biết, dù không được học nhưng cậu vẫn biết thi cấp ba với thi đại học, năm nào báo đài nói hoài. Các ông bố bà mẹ sẵn sàng chi cả đống tiền cho con cái đi ôn thi để đỗ vào các trường tốt. Nếu Jungkook muốn thi vào trường tốt, thì phải đi học thêm. Tiền đâu ra? Mà nếu đỗ vào trường tốt, tiền đâu ra mà đóng học? Cuộc sống thường ngày của Seokjin đã bận tối tăm mặt mũi cũng chỉ được vài đồng lẻ sống qua ngày qua tháng. Thằng bé không muốn anh trai mình lại phải nhăn mày vì chuyện tiền nong.


       Mọi sinh hoạt ồn ã chìm dần cũng là lúc tiếng côn trùng đua nhau kêu. Jungkook nhận ra, quay sang phía hai người kia đã ngủ từ lúc nào. Nó ngồi dậy mắc tấm màn phủ lên cho họ khỏi bị đốt rồi lại vào bàn học tiếp. Nghèo vậy, chỉ có nước học giỏi mới đỡ bị khinh. Một ngày tất bật trôi qua của tầng lớp lao động, sáng mai lại vẫn thế, như bánh xe cứ lăn mãi lăn mãi đến khi mòn thì ngừng lăn, nằm chỏng chơ trên mặt đường.




***


Ràooooo Ràooooo !!!!


        Cuối cùng cơn mưa đã đến rồi! Lại vào buổi trưa nên càng thuận lợi nghỉ ngơi uống nước. Seokjin cùng lũ làm thuê vừa ăn cơm vừa buôn chuyện lặt vặt, mặt đứa nào cũng giãn ra chứ không nhăn như khỉ nữa vì trời cho làn mưa mát lành. Mọi thứ xung quanh trở nên nhạt nhòa và trắng xóa. Thỉnh thoảng có vài đứa trẻ ở trần chạy ra tắm mưa liền bị phụ huynh mắng bắt lôi vào nhà. Seokjin thò bàn chân đang mang dép ra ngoài mái lợp, nước mưa chảy vào mát rượi. Cậu thích thú đưa nốt chân kia ra, nước chảy vào cả hai bàn chân, truyền cái mát lên khắp người. Mải thư giãn, bỗng cậu nghe thấy tiếng lũ bạn hét lớn:


- Cướp!!! Có Cướp !!! Xe của mày kìa Jin!!!!


         Chiếc xe đạp là công cụ giá trị nhất của bọn họ để đi làm, chở hàng hóa, chở khách. Mất thì bà chủ bắt đền tiền, nghe đâu tận hai trăm ngàn. Không ngờ trong lúc nghỉ trưa, tận dụng cơn mưa làm nhòe điểm nhìn mà manh động. Seokjin vội vàng lao ra màn mưa, nhắm mắt nhắm mũi chạy theo lũ bạn. Hai bên bắt đầu xô xát đánh nhau, chửi nhau. Seokjin gầy gò, yếu hơn hẳn bọn cửu vạn nên bị đẩy một phát ngã xuống đất. Định đứng lên thì ở đâu một đội khác xông tới, đập túi bụi bọn ăn trộm.


- Chỗ của tao mà bọn mày dám làm càn à? CÚT!!!


        Giọng nói khá lạ vang lên. Seokjin nheo mắt nhìn theo hướng đó, nhận ra chính là gã bảnh trai hay đến chỗ bà chủ. Hắn vẫn mặc comple trắng ngà như mọi hôm, trên đầu còn có đàn em che ô cho. Đám đàn em đuổi sạch bọn ăn trộm, chửi vọng thêm mấy câu.


- Mẹ chúng nó, nhằm đúng lúc mưa.


        Đám bạn cúi đầu cảm ơn rối rít rồi khiêng xe về. Còn cậu vẫn còn ngồi dưới đất mặc cho màn mưa xối lên người. Ánh mắt cậu cứ dán chặt vào tên Đại Ca. Hắn thấy cậu chưa đứng lên, tưởng bị thương, liền hất mật sai đám đàn em:


- Mang xe vào cho nó.


       Rồi hắn quay lưng đi. Lúc này Seokjin mới đứng lên. Định mở miệng nói cảm ơn nhưng lại không nói được. Vì... người ta cần gì lời cảm ơn của một kẻ như mình.

.

.

.

.

.

.

- Sao? Hôm nay có bọn khác đến định cướp xe à? - Bà Soo hỏi lại với giọng khẩn trương.


         Seokjin cùng lũ bạn như mọi hôm cuối chiều về nộp tiền, tiện thể báo cáo luôn sự việc. Cả đám ngồi quỳ trước giường bà, len lén nhìn phản ứng của bà chủ.


- Thôi được rồi, tao sẽ cho người sáng mai đưa tụi mày một cái khóa dài. Khi nào nghỉ trưa khóa hết vào với nhau. Chúng nó không vác mười cái xe một lúc được đâu. - Bà nói rồi lại rít một điếu thuốc.


- Dạ.


        Cả bọn cúi đầu rồi lui. Seokjin lại nhìn thấy hắn ta ở ngoài cửa sổ. Khi ra đến sân, vô tình chạm phải ánh mắt của hắn, cậu bối rối vội nhìn xuống đất. lúc hắn bước vào phòng bà chủ cậu mới cắm đầu chạy đi. Lồng ngực bỗng nhiên đập rất nhanh, là sao vậy nhỉ?


        Đến tối, cậu lao vào việc phụ bếp. Cậu thành tục băm hành và tỏi, trộn các gia vị vào nhau bôi lên miếng thịt rồi đặt lên vỉ, bắt đầu quạt quạt.


- Jin! Bàn số ba này.


        Có người đưa mâm cơm trước mặt cậu. Cậu liền hiểu ý nhấc vỉ nướng ra, lau vội bàn tay vào áo rồi nhận lấy tiến ra chỗ khách ngồi. Cậu đặt mâm xuống bàn, nhấc từng món, không để ý rằng góc mặt nghiêng mềm mại của mình được một người nhìn chăm chú. Khi xếp xong món cho khách, cậu ngẩng lên định chúc ngon miệng, thì ánh mắt lại va phải gã đại ca ấy. Sao hôm nay hắn với đàn em lại ăn ở đây nhỉ? Seokjin lần nữa tránh mặt vội lui đi.


- Ê, khách tính tiền kìa! - Chủ quán gọi.


- Anh ra đi ạ, em còn đang bận mà. - Cậu từ chối, không muốn tim lại đập thình thịch nữa.


- Ơ hay, có vài đồng lẻ mà không thu hộ tao là sao? 


Chủ quán lên giọng. Cậu đành phải ra quán.


- Của các anh hết năm chục ngàn ạ. - Cậu cúi đầu rồi cầm lấy xấp tiền.


- Này! - Gã Đại Ca đưa thêm vài tờ cho cậu.


Seokjin còn đang nghi hoặc chạm vào mấy tờ tiền, tên đàn em xỉa răng chen vào:


- Cầm đê! Thấy mày xinh đó.


        Cả hội khệ nệ đứng lên rồi ra ngoài. Cậu vẫn nhìn vào mấy tờ tiền boa của gã đó, khẽ nắm chặt trong tay. Xinh là sao? Từ đó đâu phải dùng cho con trai!


Bạch Bạch!


       Đại Ca đang đứng hút thuốc một mình, nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay lại, ngạc nhiên khi đó là cậu. Cậu cũng chẳng hiệu tại sao lại đuổi theo hắn. Nhưng hắn lại có vẻ bình thản, ngước nhìn trời đêm, thả một ngụm khói rồi hỏi:


- Em tên gì nhỉ?


Cậu bất ngờ, lắp bắp trả lời:


- S-seokjin.


- Tên hợp với mặt em đấy.


Cậu nắm lấy gấu áo.


- Bà Soo trả em một tháng bao nhiêu?


- Năm trăm ngàn.


- Mẹ! - Hắn chửi thề. - Làm bao việc từ sáng đến tối trả có từng ấy. Bà già keo kiệt.


Cậu chỉ biết cúi đầu, phận thất học đòi hỏi gì được.


- Em có muốn làm cho bả nữa không? - Hắn quay sang nhìn cậu hỏi tiếp. - Anh thấy em cũng ưa nhìn, việc gì phải làm lao động chân tay.


        Seokjin nhìn thẳng vào hắn, nuốt nước bọt. Lần đầu tiên cậu diện kiến dung nhan của hắn. Trông tổng thể thì... cũng phong trần, lãng tử đấy. Ngày nào cũng một bộ kaki sáng màu, tóc vuốt keo, miệng hút thuốc lá. Đối với người mình thường sẽ phẩy tay: "Ui, chỉ là thằng cô đồ thôi mà!" Nhưng với tầng lớp của cậu thấy... ngầu đấy! Với cuộc sống xung quanh toàn tiếp xúc với cửu vạn, những đứa ăn lông ở lỗ, cao to đen hôi, thì hắn thực sự là một điểm nhấn thu hút được cậu.


- Cầm số tiền boa hôm nay đi mua bộ quần áo mới đi. Rồi mai lên thưa với bà chủ.


        Khoảnh khắc ấy khi mười năm sau, nếu được trở lại, có lẽ cậu vẫn muốn làm cậu trai Kim Seokjin đơn thuần chân chất, việc gì cũng chịu chẳng than vãn. Nghèo hay vất cả chăng nữa, ít ra cậu sẽ từ từ trưởng thành như bao đứa trẻ lao động khác. Nhưng... vậy thì có ai sẽ nhớ đến anh ấy?


P/S: Một chút nhá hàng comeback cho các tình iu <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net