one-shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cộc cộc... Tiếng gõ cửa vang lên đều đặn.

"Mời vào."

Cô gái trẻ đang đứng ngay ngắn trước cửa, nước da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như máu kia chính là thư ký riêng của viện trưởng. Áo sơ mi trắng đóng thùng, váy đen ôm vát vòng eo nhỏ nhắn, đôi guốc đỏ làm nổi bật đôi chân trắng trẻo thon gọn của nữ nhân. Jung Hoseok đang bận rộn ghi ghi chép chép, ánh mắt hờ hững lướt qua đánh giá một chút, tiếp theo liền cúi mặt xuống tiếp tục công việc của mình, không bận tâm đến mỹ nhân trước mặt.

"Bác sĩ Jung, sau giờ làm xin hãy đến văn phòng viện trưởng."

Viện trưởng cũng thật khoa trương, một việc nhỏ như thế nói sang điện thoại cũng được mà, có cần phải điều thư ký sang tận nơi không.

Hoseok đặt tập tài liệu xuống bàn, nhìn chằm chằm vào vị thư ký kia. Thấy cô ta vẫn đứng ngay ngắn, giữ nguyên biểu cảm trên khuôn mặt. Hoseok đành thở dài "Vâng tôi biết rồi."

Cô ta cúi đầu chào một cái rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hoseok ngồi trên ghế da tức đến phát hoả. Tên khốn họ Kim kia đúng là bóc lột hết sức. Đã bắt cậu làm ngoài giờ thì thôi đi, lại còn không phát thưởng cho cậu. Hoseok cậu với tình yêu to lớn dành cho công việc, tình nguyện làm ngoài giờ ít hôm thế cho hắn vì hắn bận đi công tác, không ngờ họ Kim kia cứ đè cậu mà bóc lột. Ngày nào cậu cũng phải canh trực ở phòng khám. Lần này tìm đến cậu, không biết lại phát sinh ra cái gì.

Còn một tiếng nữa là tan ca. Hoseok đứng dậy cởi bỏ áo blouse trắng, máng ngay ngắn trên giá treo đồ. Hoseok tranh thủ thời gian đi thăm vài con thú nhỏ đang thuộc nhóm trường hợp đặc biệt. Hoseok cậu là một bác sĩ thú y. Hiện tại cậu đang làm ở một bệnh viện thú y nổi tiếng nhất nhì thành phố. Yep...là bệnh viện thú y nổi tiếng chứ không đơn giản là một tiệm thú y nhỏ. Đây là tài sản tư của tên viện trưởng họ Kim kia.

Đi hết một vòng các lồng đặc biệt, sau khi xem xét kĩ lưỡng, Hoseok nhìn đồng hồ. Vừa hay đến giờ hẹn với viện trưởng, liền ung dung rời đi.

Hành lang trống vắng vang lên tiếng cộp cộp do đế giày ma sát với mặt đất. Vào giờ này, ngoài Hoseok trực ra chả có ai cả. Nhìn sơ y như bệnh viện ma ám chỉ nghe mỗi tiếng cậu lầm bầm than trời kể đất. Ngày nào Hoseok cũng phải ở lại trực đến tờ mờ sáng hôm sau, các bác sĩ khác đến thay ca cậu mới được về nhà nghỉ ngơi. Đến tầm đầu giờ chiều lại phải đến làm việc. Haiz...đành chịu thôi, ai bảo Hoseok cậu mang ơn Kim Seok Jin làm gì.

Hoseok theo học ngành bác sĩ thú y được hai năm, trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố. Cậu chật vật thu xếp đồ đạc, bắt xe về nhà giải quyết công chuyện ổn thỏa mất hết tận hai năm. Đến khi Hoseok trở lại thành phố, đã không còn đủ khả năng chi trả cho học phí tăng cao, đành bỏ dở con đường học vấn. Nhưng mà Hoseok là ai chứ, cậu quyết định tiếp tục theo đuổi ước mơ bằng cách riêng của mình. Hoseok vừa đi làm thêm vừa học bổ túc vào ban đêm, không ngừng tìm tòi bổ sung kiến thức về ngành nghề. Trở ngại duy nhất của cậu chính là không có mảnh bằng đại học, cậu chạy đông chạy tây, nộp đơn hết chỗ này đến chỗ kia nhưng hết thảy đều từ chối. Cũng phải thôi, có chỗ nào dám nhận một bác sĩ không bằng. Hoseok gần như buông xuôi, ủ rủ ngồi trước bệnh viện thú y mới mở của Kim Seok Jin mà tụng kinh " Đành an phận làm nhân viên bán thời gian suốt đời thôi." thì Seok Jin xuất hiện, mang lại tương lai cho cậu. Một lần nữa Hoseok thở dài.

Hai tay đút túi quần bước đến trước văn phòng viện trưởng. Hoseok ngắm nghía tấm bảng trong suốt đính trên cửa phòng với dòng chữ bay bướm "Viện trưởng Kim Seok Jin - Worldwide Handsome ❤" âm thầm lắc đầu. Thật khoa trương. Ngón tay thon dài đưa lên gõ nhịp nhàng trên tấm cửa gỗ lạnh lẽo.

"Mời vào." Bên trong truyền ra một giọng nói ấm áp.

Hoseok vặn tay nắm cửa, bước vào còn không quên quay đầu đóng cửa. Đây là phòng máy lạnh đó nha, phải đóng cửa để hơi lạnh không bay hết ra ngoài.

Seok Jin ngồi bắt chéo chân trên ghế xoay, cặp mắt tối tăm đăm chiêu đánh giá Hoseok. Hừm hừm....dáng rất chuẩn, lồi lõm đều đúng tỉ lệ. Áo sơ mi trắng cởi một cúc đóng thùng lộ ít da thịt trơn tru, dây nịt đen sáng bóng, quần tây đúng cỡ bao lấy cái mông cong tròn trịa.

"Mời ngồi."

"Viện trưởng tìm tôi có chuyện gì?"

"Giúp tôi một chuyện." Seok Jin đi đến ngồi đối diện Hoseok, quan sát hành động của cậu.

Biết ngay, tên này mà tìm mình thì chả có việc gì tốt đẹp. Tuy trong bụng rủa thầm nhưng ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh. "Xin cứ nói." Hoseok nhàn rồi nhâm nhi tách trà hương hoa thơm ngát.

"Thỏa mãn tôi."

Phụt......Hoseok đem tất cả trà trong miệng phun ra. Bật dậy lắp bắp chỉ vào vị viện trưởng mặt vẫn tỉnh bơ đang ngồi kia. "Anh...anh....anh....điên rồi hả. Có bệnh. Biến thái. Tìm phụ nữ mà thỏa mãn đi, ông đây là đàn ông. Trai thẳng, trai thẳng!!!"

Hoseok mặt mày đỏ hồng toan bước ra khỏi phòng, ngón tay vừa chạm đến tay nắm cửa liền bị Seok Jin chặn lại. Thân hình cao to đứng chắn trước mặt cậu. Seok Jin bày ra bộ mặt cười cười, tay thò ra sau bấm nút khóa cửa phòng. Seok Jin tiến một bước, Hoseok lại lùi một bước cho đến khi mông tròn đụng bàn làm việc. Seok Jin ma mãnh cười, tay tháo cà vạt, ép Hoseok ngửa trên mặt bàn lạnh cóng.

Tuy Hoseok ít khi tiếp xúc với Seok Jin, nhưng ấn tượng vị viện trưởng này để lại cho cậu hoàn toàn trái ngược với con người đang đứng trước mặt cậu giờ đây. Seok Jin qua lời kể của bác sĩ, y tá ở đây là một người vô cùng hiền lành, chu đáo, sâu sắc và có phần trẻ con. Thậm chí các y tá nữ còn đổ đứ đừ khi nhìn thấy một nửa khuôn mặt của hắn ta. Ngày ngày đều lấy Seok Jin ra bàn tán, nào là tính kế thả lưới bắt viện trưởng Kim, nào là muốn làm vợ viện trưởng, bla bla.....tra tấn lỗ tai đáng thương của Hoseok cả nửa ngày. Nếu các nàng ta biết viện trưởng Seok Jin mà các nàng hằng mơ là một tên thích đàn ông, chắc chắn thất vọng đến mức thổ huyết mà chết.

Seok Jin ấn chặt nửa thân Hoseok trên mặt bàn, cơ thể cậu trong nháy mắt bị xoay ngược lại nằm sấp trên bàn, mông cong vểnh lên trời. Seok Jin áp sát lưng Hoseok, ân cần hôn lên gáy cậu. Hoseok như bị chọc nhằm chỗ ngứa, run rẩy đứng không vững. Môi mỏng khẽ cười, Seok Jin tìm hôn lên những điểm mẫn cảm sau gáy cậu. Hoseok gian nan chống đỡ cảm giác kích thích ập đến từng đợt sau mỗi cái hôn.

"Viện trưởng Kim, thả tôi ra!" Hoseok nhẹ giọng, đáy mắt hiện lên tia hoảng hốt, cậu sợ hắn thật sự đè cậu ở chỗ này.

"Làm sao đây. Cậu mắng tôi ngọt như thế, tôi phải hảo hảo thưởng cho cậu." Seok Jin tranh thủ lúc Hoseok lơ là, trói tay cậu bằng cà vạt.

Seok Jin làm gì có ý tốt thả Hoseok ra cơ chứ. Khó khăn lắm mới bắt được cậu. Seok Jin ngày ngày nghĩ ra trăm phương nghìn kế bắt nạt Hoseok, cứ tưởng cậu sẽ chú ý đến hắn. Nào ngờ Hoseok ngoan ngoãn cam chịu để cho hắn bóc lột, không hề kêu la. Seok Jin đành dùng cách của mình mà hảo hảo yêu thương con người cứng đầu này.

Vật cứng dưới lớp quần tây đang trướng đau, muốn vui vẻ yêu thương cặp mông người trước mặt, nào có ý định dễ dàng buông tha. Seok Jin lật tiểu yêu tinh trước mặt, hôn lên mi mắt ướt nước.

"Đừng..."

Hoseok tuy quần áo vẫn còn đầy đủ trên người, nhưng một nửa cúc áo đã được mở ra, lộ ra lồng ngực trắng trẻo phập phồng. Quần tây sớm không còn được giữ bởi dây nịt, trực tiếp tuột xuống mắt cá chân chỉ còn lại quần lót bó sát cặp mông căng mọng cùng đôi chân dài khép chặt. Nhìn qua thập phần quyến rũ. Seok Jin nuốt nước miếng, vẫn là lần đầu thấy Hoseok trong bộ dạng mê người này. Mặc dù có nằm mơ qua mấy lần, nhưng cũng không có quyến rũ đến như vậy. Vật cứng lại trướng thêm một vòng, cơ hồ muốn chọc thủng quần tây mà tiến công vào huyệt động kia. Đôi chân dài thẳng tắp chen vào giữa hai đùi Hoseok, chậm rãi tách hai chân cậu ra.

"Khốn kiếp thả ông ra." Hoseok như tỉnh ngộ vung chân đá vào người Seok Jin. Không may bị Seok Jin bắt được. Nắm lấy chân cậu, chậm rãi vuốt ve da thịt nhẵn nhụi, từ gót chân đến bắp đùi non.

"Hoseok, anh yêu em. Cho anh, được không?"

Seok Jin nhẹ nhàng liếm vành tai mẫn cảm của cậu, ngữ điệu tràn ngập dụ hoặc cùng ôn nhu.  Hoseok mơ hồ bị mê hoặc, sớm bị dục vọng che mờ mắt, gật gật đầu ngưng phản kháng.  Hai tay đặt bên hông Hoseok, từ từ di chuyển lên hai hạt đậu trước ngực cậu. Sơ mi vẫn chưa cởi bỏ, vướng víu vô cùng. Seok Jin ghét bỏ dùng lực xé toang, một nửa số cúc còn lại đính trên áo đáng thương thi nhau rơi xuống nền. Cơ thể dù đang nóng rực vẫn chưa thích nghi được nhiệt độ trong phòng, có chút run, liền được cơ thể ấm áp của Seok Jin phủ lên.

Hoseok đưa mắt nhìn người trước mặt, áo quần chỉnh tề đều lộn xộn cả lên, tóc đen bắt đầu dính ướt mồ hôi, ánh mắt ôn nhu, khuôn mặt nhờ ánh đèn bên ngoài cửa sổ hắt vào càng thêm yêu nghiệt nhưng lại khoác trên thân chiếc áo blouse trắng thanh tao có hơi nhăn nhúm.

Sơ mi cùng quần lót đã bị cởi bỏ, Hoseok trần trụi nằm trên bàn mát lạnh, dần quen với những cái chạm nóng bỏng. Cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại, hắn không chút khách khí cạy mở hàm răng đang dần hé mở của cậu, đưa lưỡi vào trong khoang miệng ẩm nóng, đầu lưỡi uốn éo trực tiếp kích thích chiếc lưỡi rụt rè của cậu, hơi thở nóng hổi phả vào mặt đối phương. Hoseok toàn bộ khoang miệng không thể khép lại, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống. Đến khi Hoseok sắp chết vì ngạt khí, Seok Jin mới lưu luyến rời khỏi môi cậu. Hoseok mặt mũi đỏ bừng hổn hển hớp từng ngụm khí. Seok Jin một tay xoa nắn đầu nhũ, một tay kéo chân còn lại của Hoseok ra khỏi quần, đem hai chân thon dài gác lên vai mình. Nơi tư mật không e dè liền lộ ra trong không khí.

"Ưm..." Hoseok liền rên rỉ phấn khích, đầu nhũ được Seok Jin vân vê thoải mái đến lợi hại.

Dưới sự khiêu khích của Hoseok, hơi thở Seok Jin dần trở nên nặng nề, đôi mắt phủ đầy dục vọng nhìn chằm chằm khuôn mặt gợi tình kia. Ngón trỏ gảy nhẹ đầu nhũ cương cứng, hắn cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ còn lại, đầu lưỡi ướt át nóng bỏng đảo loạn quanh đầu nhũ. Hoseok không thể phủ nhận khoái cảm mới mẻ này, tiểu đệ cơ hồ có phản ứng.

"Đừng...." Hoseok càng rên rỉ thống khoái, thân thể bị khơi màu dục vọng, vòng tay ôm lấy đầu người trước mặt, ưỡn ngực mời gọi hắn đến chà đạp mình.

Seok Jin hài lòng nhìn ngắm bộ dạng hứng tình của cậu, cởi trói cà vạt, giải phóng đôi tay Hoseok để cậu mặc sức làm ra hành động phóng đãng. Hạ thân Seok Jin sớm đã cương cứng phát đau, gian nan chống đỡ trong quần lót. Seok Jin sờ soạng mút mát một hồi cũng không thỏa mãn, liền giật bỏ dây lưng, cởi khóa kéo, quần lót sớm đã ướt một mảng, lôi phân thân quá khổ của mình ra. Hoseok mơ màng trông thấy tiểu đệ người kia kích cỡ khủng bố, trợn mắt lên nhìn một chút. Bàn tay thô to nắm lấy phân thân Hoseok, không ngừng ma sát cùng tiểu huynh đệ của chính mình. Da thịt cọ xát vào nhau, hô hấp ngày càng nặng nề, mùi vị nhục dục tràn ngập khắp phòng.

------

Hoseok mềm nhũn nằm trên ghế dài, đùi không còn sức lực khép lại, tiểu đệ đệ nhỏ bé mệt mỏi ỉu xìu rỉ ra chút tinh dịch trắng lỏng. Lỗ nhỏ sưng đỏ mấp máy phun ra dịch thể của người đang khỏa thân quỳ dưới sàn chịu phạt mà khuôn mặt tràn đầy sắc xuân kia, chậm rãi nhỏ xuống ghế tạo thành một vũng. Hoseok không ngờ có ngày chứng kiến vị viện trưởng cao cao tại thượng hàng ngàn cô nàng săn đón này thượng nam nhân. Càng không tin bản thân có ngày nằm dưới thân đàn ông điên đảo rên rỉ, mà tên thao cậu còn là tên viện trưởng suốt ngày cậu lôi ra rủa xả kia. Đúng là nghiệp quật.

Seok Jin tràn ngập yêu thương nhìn Hoseok chán đời nằm xụi lơ trên ghế chả buồn động đậy, không kìm được bước đến ôm lấy Hoseok đặt trong lòng mình, hôn lên mái tóc bết dính mồ hôi.

"Anh yêu em. Chúng ta kết hôn đi." Seok Jin thì thầm vào tai cậu, dụi đầu vào cổ cậu.

"Hừ...." Hoseok không mặn không nhạt hừ một tiếng. Đã hành ông đây đến mức này, còn không mau biết điều chịu trách nhiệm với ông.

Tuy ngoài mặt Hoseok cậu làm như không để ý, trong bụng sớm đã vui vẻ cười thỏa mãn. Hoseok thoải mái dựa trong lòng Seok Jin, cọ cọ một chút, khóe môi tự động kéo lên nụ cười ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net