Chương IV:Mình là gì của nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍁JINJIN À! TA BÊN NHAU ĐẾN TRỌN ĐỜI ĐƯỢC KHÔNG?🍁

                                            Tác giả: Thịnh Tyson

Chương IV: Mình là gì của nhau!

Dạo bước dọc bờ hồ Seokchon bạn có thể ngắm hoa anh đào nở rộ dọc theo hai bên bờ hồ cũng như tận hưởng chút không khí thoáng đãng lộng gió cũa một chiều thu chớm đông.Sắc đẹp cũa hoa anh đào và vẻ đẹp lôi cuốn của Seokchon từ lâu vốn dĩ đã trở thành niềm tự hào của người dân Seoul nói riêng và người Hàn Quốc nói chung.Người ta say hoa anh đào,say vẻ đẹp thanh tịnh mà không trầm tư của bờ hồ thế nhưng Yeh Shuuha~ con bé lúc này lại say một vẻ đẹp khác. Vẻ đẹp nhẹ nhàng,tinh tế từ Soojin.Chính Shuhua đã có nhả ý rủ Soojin và Miyeon cùng ra dạo bờ hồ,mục đích chính là Shuhua có một chuyện cực kì quan trọng muốn giãi bày cùng vs hai người chị đáng yêu này, mục đích phụ là để cho Soojin có thể được thư giản, xả stress sau vụ tai nạn cũng như biến cố vừa qua ở ga tàu điện Daehwa.Tâm lý của Soojin đã dần được ổn định bởi những lời động viên của các thành viên khác,những món quà nhỏ các cô gái tặng cho cô,những món đặc sản của Seoul như làm Soojin bừng tỉnh trở lại.Soojin chống tay vào tay vịn cũa bờ hồ,hướng tầm mắt ra phía chân trời xa xa,ngắm những con thiên nga trắng bơi lội dọc theo chân những tán cây hoa anh đào,vẻ đẹp ấy có thể khiến cho bất kì ai  dù chĩ mới lần đầu nhìn thấy Soojin cũng sẽ đem lòng yêu mến tương tư mất thôi,huống chi là Shuhua.Con bé trên tay cầm một chiếc máy ảnh chỉnh tiêu cự zoom đến tận khuôn mặt Soojin để có thể nhìn ngắm thật kĩ càng vẻ đẹp kiều diễm sang trọng ấy.

-Shuhua à! Em chụp xong chưa á! Có cần chị đổi dáng không?

-Ơ...dạ....ok xong rồi nì Unnie xem!

-Nae~sao em chỉ chụp mỗi chị thôi dạ,sao không lấy luôn cảnh vật luôn!

-Unnie à! Em chụp cả thế giới vào đây rồi còn gì nữa!

-Thế giới? Ý em là sao Shuhua?

-Thì unnie chính là thế giới cũa em á! Là tất cả của đời em á!

-Ôi thôi chị quỳ! Thua em luôn đó Shuhua! Coi nào chụp lại cho tui đi cô nương!Nhớ lấy luôn cả hoa anh đào á!

-Ọ..... ok unnie!hí

Miyeon lúc này đang ngồi ở ghế đá cạnh chỗ Soojin,câu nói vừa rồi phần nào làm Miyeon cảm thấy tổn thương không hề nhẹ,nhưng rồi cô chợt nghĩ không nên bày tõ thái độ qua khuôn mặt mà làm em nó mất vui.Miyeon chuyển suy nghĩ của mình theo một hướng khác là ngắm nhìn Shuhua.Trông con bé lúc này thật là vui tươi,yêu đời hơn bao giờ hết.Đối với Miyeon chỉ cần được thấy Shuhua cười là bao nhiêu buồn phiền,âu lo như tan biến đi hết cả dù cho đó có là lý do gì đi chăng nữa.

-Kìa! Miyeon lại đây chụp với em một tấm nào!

-Uhm Soojin!

-Oaaaa mọi người chuẩn bị nè! Hana dul sét! Đổi kiểu nào mọi người!!

-Shuhua à! Em nghĩ chúng ta có nên đi ăn gì đó không chị hơi đói rùi á!

-Ở đây ăn gì em cũng không biết nữa! À! Miyeon unnie à! Bên phía tây cũa bờ hồ hình có bán Hweori Gamja á( Khoai tây lốc xoáy) Chị đi mua dùm em 3 phần nha! À! Nếu có bánh cá Bungeoppang thì mua giúp em lun nha!

-Um....vậy hai đứa chờ chị một xíu! Chị đi rồi quay lại ngay!

-Dạ unnie!

Đợi đến khi Miyeon đi xa tít qua những rặng hoa anh đào rủ xuống bờ hồ Soojin lại ngồi cạnh Shuhua thì thầm:

-Nhóc có chuyện gì muốn nói với chị thì nói đi!Sao?

-Ủa sao unnie biết hay ạ?

-Nhìn khuôn mặt thấp thỏm lo âu của nhóc là chị biết ngay ấy mà! Với lại em nhờ Miyeon đi đồ ăn dùm là để cho hai ta có không gian riêng tư để nói chuyện đúng hôn! Sao rồi giờ có chuyện gì nói chị nghe đi Shuhua!

-Đúng là unnie của em! Tinh ý dể sợ mà! Hì....em có chuyện quan trọng muốn nói là đúng rồi á! Nhưng mà....vụ này nó hơi bị khó nói á...với lại em nói ra unnie cũng đừng có ghét em nha! Unnie hứa đi rồi em mới nói!Còn không thôi!

-Uầy! Vụ gì mà nghiêm trọng dữ dậy hả con bé này!Có cần thiết phãi tới như vậy không?

-Đương nhiên là cần rồi! Em đắn đo suy nghĩ suốt 1 đêm qua á!

-Rồi rồi,mới có bi lớn mà quá trời quá đất nha cô! Ok! Seo Soojin tôi hứa được chưa!

-Unnie nói rùi thì phải nhớ á! Um....chuyện là...em và Miyeon unnie đã...đã....ưa....sao bây giờ...thấy có lỗi lắm lun ý!

-Liên quan đến Miyeon!Hai đứa làm gì á! À....đừng có nói với tui là lúc tui nằm viện là hai đứa ở nhà làm gì đó nha!

-Um...unnie à! Không có ! Chỉ là.... có ôm...có....

-Có gì chứ nhóc!

-Có hôn ạ!

-Cái dề! H...ôn....Hai đứa hôn rồi á! Uisss

-Unnie à! Em xin lỗi mà! Chỉ là hôn nhẹ lên má thôi mà!Unnie à,chỉ là...ư...không biết nói sao cho unnie hiểu lun á!Ừi ưi tức quá đi!

-Hừm!

Soojin tiến lại gần Shuhua.Mũi của Soojin dường như chạm phải mũi Shuhua.Khoảng cách của cả hai bây giờ đang được thu gọn lại rất gần.Shuhua từ khó xử đã chuyễn sang ngượng ngùng bởi chưa bao giờ Soojin lại làm hành động như vậy với mình,đã vậy còn sát lại gần hết cỡ như vầy nữa.

-Um...Unnie à gì vậy chứ...có cần phải...như vậy ở đây không...???

-Hùm.... á hahaha! Trời ơi nghĩ gì vậy nhóc ơi! Có gì đâu!

-Ủa..dậy là sao unnie! Unnie không giận em à! Sao lại...

-Nhìn khuôn mặt của em kìa! Đỏ bừng lên hết rồi á! Hơi đâu mà giận chứ!Em bỏ qua được cả quá khứ cũa chị,chẵng lẽ một chuyện nhỏ nhặt như vầy chị không bỏ qua cho em được sao nhóc!Với lại hôn thì xưa các unnie khác thi thoảng cũng hôn em mà,ôm ngủ thì là chuyện bình thường giữa con gái với nhau thôi,hơi đâu mà cuốn cuồng lên dậy nhóc ơi!Làm chị cứ tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ!Hây dà!

-Nói vậy là,Unnie không giận em sao á!

-Ừa,hời ơi có dậy thôi à! Mà chị hõi nè,giữa em với Miyeon á,có gì không ạ,ý là giữa em và Miyeon có chút tình cảm gì với nhau không á!Chị thấy Miyeon thương em lắm lun,tình cảm đó nó nhiều hơn của các unnie khác đối với em lắm!Chị ấy yêu em à Shuhua!

-Ơ...cái này...chị ấy thì em không rõ lắm, nhưng mà em với chị ấy thì em không có tình cảm gì âu nha,em chĩ coi như chị em bình thường thôi à!

-Là chị em bình thường thôi hả Shuhua !

-Dạ...ũa Miyeon chị về khi nào á! Ơ... mua được đồ ăn cho em chưa á!

Cho Miyeon như chết đứng.Những từ cô vừa nghe làm cho nỗi buồn mà cô kìm ném cùng những nỗi niềm bức rức,tổn thương sâu thẳm bên trong cô như muốn bùng phát hết ra bên ngoài.

-Em nói...là chị em bình thường...vậy....những gì em đối với chị trong đêm đó....là sao hả Shuhua...

-Unnie à nghe em nói đã mà...thật ra là....

-THÔI ĐỦ RỒI!TÔI KHÔNG MUỐN NGHE GÌ NỮA HẾT!

-U...Unnie à! ~ Shuhua không khỏi bàng hoàng vì từ xưa đến giờ, chưa bao giờ Miyeon lớn tiếng với cô dù chỉ là một lời nhỏ nhất thế nhưng bây giờ tất cả dường như đã quá sức chịu đựng.

-Hiểu rồi! Vậy ra tất cã những gì em đối với tôi trong đêm đó là thương hại tôi, và cũng để thử xem Soojin khi nghe thấy tin này có ghen hay không,để em biết được Soojin có thật sự thương mình hay không chứ gì! Tôi không ngờ,tôi trở thành trò đùa của mấy người như vậy đó! Tôi thật sự không ngờ!

-Unnie nói gi vậy chứ! Cái gì mà thương hại,cái gì mà trò đùa!

-Shuhua! Bây giờ,có người em thương ~ Seo Soojin ở đây chị hỏi thẳng, em trả lời thật lòng cho chị biết:"Đối với chị,em từ xưa đến giờ có một chút tình cảm gì không?"

-Unnie à!Sao lại ~ Shuhua nói như sắp khóc đến nơi vậy.

-Trả lời đi!~ Những giọt nước mắt cũa Miyeon đã lăn dài trên mi.

-Không ạ!

-À! Ra là thế.....~ Ánh mắt Miyeon như người vô hồn,lẳng lặn nhìn xuống mặt đường rồi lại ngước lên nhìn về phía Shuhua~ Vậy thôi,tôi không quấy rầy không gian riêng tư của hai người nữa! Tạm biệt!

-Miyeon à! Có gì từ từ nói,đừng hành xử như vậy mà! Con bé nó sẽ buồn lắm đó!

~Soojin chạy đến nắm lấy tay Miyeon nhưng cô gạt hẳn ra.

-Bõ tôi ra! Miyeon chạy vụt mất đi, bóng dáng ấy mất hút trong những rặng hoa anh đào để lại Shuhua như muốn đổ gục tại chỗ.

-Miyeon ak!

-Unnnie à! Đừng đuổi theo nữa! Để chị ấy đi đi! Có lẽ,chị ấy không muốn thấy em nữa rồi!

Soojin ôm chầm lấy Shuhua.

-Bé con ơi...không sao mà! Rồi Miyeon sẽ hiểu mà nhóc ơi!

-Unnie à! Đừng lo cho em..em ổn...hic.... rất ổn......

Chương V: Nâng ly nào! Hỡi người cùng cảnh ngộ!

Con phố ven hồ Seokchon ấy nhộn nhịp là thế, trang hoàng lộng lẫy là thế, sầm uất là thế nhưng Miyeon cảm thấy nó như một chốn xa lạ chỉ đọng lại những nổi buồn không biết giãy bày cùng ai.Ngồi bệt xuống ghế đá ven đường,Miyeon lúc này chỉ biết gục mặt mà khóc.Một sự tủi thân xen lẫn chút tự ti về bản thân về cái gọi là" đơn phương một người không yêu mình".Cảm giác ấy Cho Miyeon đã từng trải qua thời còn là học sinh cấp 3,nhưng cô không ngờ cô lại trải qua nó một lần nữa ở một hoàn cảnh không thể nào tồi tệ hơn.Bị chính người mình yêu nói ra trước mặt là từ xưa đến giờ chưa từng có một chút tình cảm gì với mình cả.Những câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu Miyeon.Nghĩ đến nước mắt cô lại ứa ra.Chiếc điện thoại trong túi Miyeon rung lên từng hồi một nãy giờ,cô dường như không muốn nghe máy,bỡi cô biết người gọi cho cô lúc này một là Soojin~ người khiến cho Shuhua không thể yêu mình và hai là Shuhua~ người cô thương hơn chính bản thân mình và hôm nay đã cho cô một vết thương chí mạng.Miyeon lôi chiếc điện thoại trong túi ra và ném nó ra con đường phía xa.Hành động ấy như muốn quên đi những thứ không thuộc về mình.Mưa bắt đầu rơi trên những mái tôn,con đường đông người giờ đây bắt đầu thưa thớt dần.Phút chốc chỉ còn lại mình cô bơ vơ trên chiếc ghế đá cũ kĩ cạnh gốc thông ủ rủ.

-Cho Miyeon à....Mày ngốc lắm.....Miyeon nói trong tiếng nấc nghẹn

-Đúng... ngốc thật...rất ngốc...

Một bàn tay cầm ô che cho Miyeon khõi bị ướt bởi cơn mưa ngâu bất chợt tay còn lại đang cầm chiếc điện thoại cũa Miyeon đưa lại cho cô,dường như người nhặt này đã dùng áo lau sạch đi vết đất và nước mưa bám trên chiếc điện thoại.

-Lần sau có buồn thì cũng đừng có ngồi khóc dưới mưa và quăng điện thoại đi chứ! Có biết là em gọi cho chị gần chục cuộc gọi mà không ai nghe máy không hã! Cứ ngỡ chị lại gặp chuyện giống Miyeon hôm bữa nữa á!

-Yu....Yuqi à!

Thì ra người đó chính là Yuqi nhà ta.Trên cổ quấn một chiếc khăn choàng từ nãy giờ đã tháo xuống và khoát cho Miyeon.

-Xem ra với bộ dạng này, chắc unnie không muốn về ký túc xá đâu đúng không?Thôi,nếu buồn thì tối nay đi uống với em vài ly!

-Yuqi à! Sao em biết chị ỡ đây mà đến chứ!

-Có chuyện gì ta kiếm chỗ nào ăn uống trú mưa rồi hẳn nói! Nhìn xem,người unnie ướt hết rồi kìa,khoát tạm áo khoát của em đi này! Ta đi thôi!

Cả hai băng qua một con hẻm nhỏ,theo đường lớn mà đi thẳng về phía ngã tư đường,rẽ sang phãi thì gặp một quán mì cay lớn,không còn sự lựa chọn nên đành vào để nhấm nháp một chút cay nồng cũa kimchi,ngay từ đầu Yuqi định sẽ rủ Miyeon đi uống một chút Soju ỡ một quán rượu nhưng thiết nghĩ ăn mì cay trong lúc mưa gió thế này quả là một sự lựa chọn không tệ.Sau khi đã chọn cho cả hai một chỗ ngồi yên vị trên lầu,gọi 2 tô mì cay kimchi sốt bò hầm cấp 2.Yuqi bắt đầu kể cho Miyeon nghe rằng Soojin đã gọi vào máy cũa Yuqi nói rằng em gọi cho Miyeon xem sao chị gọi nó không bắt máy,đúng lúc Yuqi cũng đang ở ngoài đường nên tiện thể hỏi chỗ cũa hai chị em,Soojin bảo Miyeon có thể còn quanh quẩn gần khu vực hồ Seokchon.Yuqi đón taxi đến thì tình cờ thấy Miyeon ngồi khóc bên vệ đường.

-Ra là vậy!Mà sao em lại muốn đi ăn cùng chị á! Em cũng đang có chuyện buồn sao Yuqi?

-Là đi uống nha bà chị cũa tôi! Đi uống! Mà tại mưa quá phãi tấp vô đây đỡ!Ừ thì....đại khái là.... em cũng đang buồn...Shuhua...

-Shuhua ! Em buồn vì nó vụ j á!

-Từ từ rồi em kể cho nghe! Aaaa...quán này cũng có phục vụ rượu nè! Sake của Nhật cũng không tệ nhở! Em ơi! Một chai Sake loại Daiginjo nha!

Sau khi dùng xong bữa mì cay,làm được hai ly Sake,Yuqi bắt đầu kể lại cho Miyeon chuyện giữa Yuqi và Shuhua trên ngọn núi phía bắc sao trường học.

-Thì ra! Em cũng thích Shuhua nữa hả Yuqi!

-Chứ sao chị thích mà em không có quyền thích chứ hả unnie! Yuqi lúc này đã ngà ngà say.

-Vì sao em lại thích Shuhua hả Yuqi!

-Hì....thích một người ấy à... đôi khi thích một người nào đó...rất khó để nói ra lý do lắm unnie....em nhận ra em thích một người bởi khi không có người đó bên cạnh cứ thấy như thiếu thiếu một thứ gì á....lúc gần gũi thì cảm giác như dù trời có sập xuống trước mắt...mà có người mình yêu bên cạnh thì mọi thứ đối với em như trở nên dễ dàng lắm unnie à...

-Vậy bây giờ...em có còn thích Shuhua không Yuqi!

-Hừm! Unnie nói gì kì vậy.... yêu đơn phương nó khác nhiều lắm so với tình yêu từ cả hai phía! Unnie cứ nghĩ như vầy...Yêu đơn phương cứ như việc bạn rót một ly nước vào một chiếc ly không đáy,dù có thêm bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không đi đến kết cục gì đâu.

-Vậy.... nói như em vậy chị phải làm sao hả Yuqi!

-Em nghĩ á... nếu chị thật sự thương con bé..muốn thấy nó hạnh phúc á..tốt nhất chị nên để nó được tự do làm những gì nó thích,tự do bên người nó yêu,chứ nếu unnie cứ... can thiệp vào... tất cả sẽ không bao giờ được bình yên và chả có ai hạnh phúc cả đâu unnie à!

Nói rồi cả hai lặng im một hồi lâu.Không ai nói với ai một lời nào.Tầm 15' sau rồi Yuqi cũng lên tiếng:

-Cơn mưa này! Em nghĩ là mưa dầm,đến khuya chắc cũng còn chưa hết!Chai Sake đó ta có thể xin đem về ký túc xá và uống dần được mà unnie!Mình về thôi!Tối nay nếu unnie muốn mình có thể tâm sự cùng nhau vs chị Minnie nữa.

-Uhm Yuqi!

Miyeon che ô cho Yuqi và cả hai lại cùng nhau bước ra phố,dưới cơn mưa,cả hai tâm hồn cô đơn có chung một nỗi bâng khuâng bước từng bước một trở về ký túc xá,đường về hôm nay cảm giác sao mà xa và lạnh đến thê lương,u buồn.Một đêm mưa ngoại ô.

(Đón xem chapter VI: Hồi kết câu chuyện tình)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net