04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bữa ăn không ai lên tiếng cũng không ai nuốt nổi, đầu tóc Thôi Vinh Tể dựng đứng, ra-đa nhạy cảm phát hiện bầu không khí trên bàn không ổn, thậm chí còn chưa kịp xin chữ kí của Phác Trân Vinh, ăn ké cơm xong liền cong chân chạy mất.

Sau khi Vinh Tể rời đi, Trân Vinh trầm mặc im lặng đặt đũa xuống, mở miệng.

"Gia Gia, tôi biết tính cách của cậu trước kia như thế nào. Nhưng bây giờ chúng ta đã kết hôn, dù có thích người ta đến mức nào cũng không thể dẫn người vào nhà như vậy, làm mấy chuyện đó ở đây sẽ khiến tôi bị ám ảnh."

"Này, anh hiểu lầm rồi, cậu ta là..."

"Không sao cả, các cậu cứ đi khách sạn, tiền tôi sẽ trả."

"..........."

Trân Vinh ăn xong, theo thường lệ khen một câu ngon. Nhưng hôm đó Gia Nhĩ nửa đêm tỉnh dậy, thấy ngoài cửa không còn bóng dáng đáng sợ quen thuộc, cậu càng thêm hoảng sợ.

Mối quan hệ giữa hai người đều được phân định rõ ràng, nhưng Phác Trân Vinh ban đầu muốn đóng giả làm một người chồng kiểu mẫu, tan làm mỗi ngày đều về nhà, sau hôm đó lại không về nữa.

Gia Nhĩ nghĩ thế nào cũng không rõ, càng không dám mặt dày hỏi thẳng đối phương, vì thế cậu như một người phụ nữ gặp oan, thuê thám tử tư để điều tra hành tung của anh.

Cậu chỉ muốn biết người kia mấy ngày nay không về nhà, đến tột cùng là đi đâu, nhưng sau nửa tuần điều tra, thám tử tư gom được thông tin giật gân báo liền cho Gia Nhĩ.

"Anh à, chồng của anh hình như ra ngoài ngoại tình rồi....."

Không cần biết là thật hay giả, chỉ mỗi tin này thôi đã khiến cậu đứng ngồi không yên rồi, chuyện tin tức bên ngoài tạm thời không đề cập tới, hiện tại tâm lý của Gia Nhĩ chính là tôi vì người mà cải tà quy chính, nhưng đổi lại là tức giận cùng bất bình khi quay đầu thấy người đã ở cùng người khác.

Hôm sau Gia Nhĩ mang theo tâm trạng phức tạp, cải trang và chạy đến dưới tòa nhà mà Phác Trân Vinh ở, cậu tựa vào đài phun nước gần đó, trên mặt đeo kính râm, thề sẽ bắt tại trận tên tiểu tam này, sau đó sẽ một tay chôn sống hắn.

Cuối cùng, ngây người ở đó tận hai ngày Gia Nhĩ mới tận mắt trông thấy Phác Trân Vinh đi ra cùng tiểu tam. Kẻ đó so với Trân Vinh thì có hơi thấp một chút, bọn họ bắt tay nhau, tiếp sau anh có giơ tay đặt lên vai đối phương, cúi đầu thì thầm to nhỏ cái gì đó.

Tư thế mơ hồ, bầu không khí thì hài hòa.

Gia Nhĩ ngồi ở mép đài phun nước, chậm rãi đứng lên nhưng đứng không vững, xiêu xiêu vẹo vẹo nửa ngày mới khống chế đứng thẳng được một chút, ấy thế cậu vẫn dọc theo vách đá cẩm thạch của đài phun nước mà rơi tõm xuống, bọt nước bắn tung tóe.

Phác Trân Vinh từ xa bị tiếng động ấy thu hút, quay đầu nhìn mới phát hiện đó rõ là vợ nhỏ của mình, liền chân đứng không yên, lập tức chạy tới vớt người lên.

"Cậu tới đây làm gì?"

"Tôi, tôi ăn no...tiện đến đây tản bộ chút." Gia Nhĩ nghiêng đầu giả vờ ngắm phong cảnh, tóc tai đẫm nước, lưng quần ướt nhẹp lộ ra một nửa.

Anh thở dài nhìn cậu rồi quay đầu về phía Thôi Vinh Tể đang trưng ra vẻ mặt vô tội ở đằng xa, nói bye bye. Trân Vinh đưa cậu vào thang máy, trở về phòng làm việc, ném bộ quần áo dự phòng của mình cho Gia Nhĩ.

"Về nhà đổi quần lót đi, size khác nhau."

Cậu nhân cơ hội tức giận mở miệng, "Anh sao lại như vậy chứ, cứ thế mà tán tỉnh bạn của tôi à."

"Tán tỉnh cái gì?" Trân Vinh khó hiểu đối với mạch não kì lạ của cậu, "Chuyện ở nhà hôm đó cậu không chịu giải thích, luôn để người khác phải theo sau giải thích hộ cậu. Hơn nữa, người đó có vẻ thực sự ngưỡng mộ tôi, muốn xin chữ kí của tôi."

"................"

Gia Nhĩ tự giác biết mình vô lý, nhất thời không phản đối nữa, anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn cậu cầm khăn lau sạch bọt nước, đột nhiên nói một câu.

"Em biết không, vừa rồi em trông hệt như năm 17 tuổi đó."

"Gì?" Gia Nhĩ bị cặp mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm, cảm thấy da thịt lộ ra đều tê dại.

"Ngày đó là sinh nhật em, ba mẹ em mời đến cả bạn bè lẫn đối tác làm ăn, anh cũng đi. Em đội một chiếc vương miện nhỏ trên đầu, bị đám đông vây quanh, nhưng khi ban nhạc mà em thích biểu diễn trên sân khấu, em lại chạy ra ngoài đắm mình dưới ánh trăng."

"Quả nhiên, tôi từ nhỏ đã khác hẳn người bình thường." Gia Nhĩ khá kiêu ngạo.

".................., không những muốn ngắm trăng, em còn muốn nằm trên mép bể bơi để tắm nắng, anh vốn dĩ đang cùng ba em nói chuyện phiếm, bỗng nhiên xoay người một cái cả hai đều trơ mắt nhìn em ngã xuống hồ."

Ba của Gia Nhĩ lúc đó cũng ngây ngẩn cả người, ngược lại Phác Trân Vinh một thân tao nhã còn hay bị thằng con nhà mình làm phiền, càng so sánh lại càng hận rèn sắt không thành thép.

Mà khi đó đầu óc Trân Vinh nóng lên, lập tức cởi áo khoác, nhảy xuống hồ cứu cậu.

Nói tới đây, mảnh kí ức của Gia Nhĩ chợt bị đánh thức, "Thì ra nàng tiên cá đã cứu tôi chính là anh!"

"Đồ ngốc, phải là chàng, chàng hoàng tử." Trân Vinh nghiêm túc lắc đầu, "Thật là hối hận, sớm biết khi đó em biết bơi thì anh đã không nhảy xuống cứu em làm gì."

"Em cũng hối hận, nếu biết sau này sẽ cùng anh kết hôn thì khi đó em nên dụ dỗ anh, sớm chút làm một đôi uyên ương mệnh khổ." Thay quần áo xong, Gia Nhĩ cũng không cam chịu yếu thế.

Sau kí ức sự cố rơi xuống nước, mối quan hệ giữa hai người cũng xuất hiện bước ngoặt, đôi khi Trân Vinh sẽ ngồi thảnh thơi đọc sách trên chiếc bàn xích đu của cậu, Gia Nhĩ cũng không bắt anh phải tuân theo ba chương của hợp đồng tiền hôn nhân nữa.

Vào hôm cậu lại cùng Thôi Vinh Tể đi ăn chơi, hắn thành tâm thể hiện sự ngưỡng mộ của mình đối với Phác Trân Vinh, còn dám mặt không đổi sắc chê đồ ăn của cậu.

"Cậu không biết chứ, bữa đó ăn cơm cậu nấu xong, về nhà tôi bị đau bụng."

"Thật sự......dữ vậy luôn hả?"

"Phác Trân Vinh cũng có lúc giả trân vậy ha."

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net