Chương 9: Đàn ông như anh ấy, chả lẽ em không thích?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Chaeyoung không ngờ Jimin cũng có tiềm năng ngoài lạnh trong nóng, cô lén lút liếc anh một cái.

Sự tương tác mập mờ nhưng lại không hề che giấu giữa hai người trước mặt khiến giọng nói của Park Seoyoung trở nên rất chói tai: "Chị, hai người đang làm gì vậy? Cứ liếc mắt đưa tình! Em vẫn còn đứng đây đấy!"

"Anh chị còn có thể đang làm gì nữa? Cử chỉ cũng không có gì quá thân mật, chẳng qua chỉ là giao lưu ánh mắt với nhau thôi mà cũng cần em cho phép à?" Chaeyoung tựa đầu lên vai Jimin, nở nụ cười lười biếng, cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh dưới ánh mặt trời: "Ông xã, đã hơn 8 giờ rồi, nếu anh còn không đi thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc họp ban quản trị sáng nay đấy."

Park Seoyoung trợn trừng hai mắt.

Ông xã?

Chị ta gọi anh ấy là ông xã?

Từ trước đến nay, Chaeyoung luôn giấu nhẹm chuyện kết hôn. Cô không chỉ cấm đoán mọi người gọi cô là bà Park, mà còn căm ghét tất cả những ai gán ghép tên cô với Park Jimin. Mãi đến bây giờ, cô vẫn chưa từng thừa nhận cuộc hôn nhân này.

Nhưng sao bây giờ chị ta lại gọi ông xã rồi?

Đây... là chuyện gì chứ?

Park Seoyoung không hiểu, bối rối cả ngày, trong lòng nổi lên đủ loại tín hiệu cảnh giác.

Theo đà này, làm sao cô ta có cơ hội cướp được anh đây?

Jimin nhìn đồng hồ. Quả thật hôm nay công ty có cuộc họp quản trị rất quan trọng, nhưng vì một tiếng ông xã của cô nhóc bên cạnh mà anh có nổi ý "Quân vương không lên triều" hiếm có.

Anh cười khẽ, ánh mắt chứa chan tình cảm ấm áp vui vẻ chỉ dành cho riêng Chaeyoung, tay vuốt ve đầu cô: "Hai chị em trò chuyện đi, anh đi làm đây."

Động tác vuốt đầu này thiếu chút nữa làm Park Seoyoung bất tỉnh. Cô ta nhẫn nhịn thật lâu mới có thể duy trì nụ cười trên mặt: "Anh Jimin, em mới đến mà anh đã vội đi rồi sao?"

"Anh rể em có chuyện phải làm ở công ty. Chẳng lẽ anh ấy phải dời giờ họp vì ở lại đây tán gẫu chuyện nhà với em hả?" Chaeyoung liếc nhìn cô ta ý tứ sâu xa.

"Em không có ý này, em..." Seoyoung hiếm khi bị Chaeyoung chặn họng như vậy.

Trước kia mình nói thế nào, Park Chaeyoung cũng đều nhường nhịn, đồng ý hết thảy. Thế mà hôm nay cô ta lại có cảm giác mình bị quản chế khắp nơi!

Jimin sửa sang lại tay áo sơ mi, nhận lấy áo vest từ tay người giúp việc bên cạnh, không nhìn Park Seoyoung lấy một lần

"Em mặc ít như vậy, đừng đứng trước cửa quá lâu nhé!" Anh dịu dàng nhắc nhở cô rồi bước ra ngoài bầu trời trong xanh gió mát, trong tiếng cười giòn tan của cô.

Thấy anh ra ngoài, Park Seoyoung xoay người muốn đi theo.

Cô ta nghi ngờ mấy hôm nay Chaeyoung đã nói gì đó với anh. Nếu không, tuy ngày thường Jimin không quan tâm tới mình, nhưng vì nể tình Park Chaeyoung, ít nhiều gì anh cũng sẽ nói vài câu với cô ta. Nhưng hôm nay cô ta lại cảm thấy rất bất an.

Còn chưa kịp đi thì cô ta đã bị Park Chaeyoung níu tay lại.

"Seoyoung, chị muốn nói chuyện với em." Chaeyoung làm như không thấy bộ dạng vội vàng muốn bỏ đi của cô ta.

Park Seoyoung bị kéo tay đột ngột, cô ta bực mình quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Chaeyoung.

Cô ta lập tức bình tĩnh lại: "Em nhận ra hôm nay anh Jimin rất vui vẻ. Chị nên lợi dụng lúc anh ấy đang vui mà nói rõ ràng đi. Nếu như chị dùng thái độ cởi mở, lại bình tĩnh lý trí, bày tỏ ý nguyện không muốn sống chung với anh ấy nữa thì có lẽ chuyện ly hôn của hai người đã được giải quyết từ sớm rồi."

"Hình như em còn sốt ruột chuyện anh chị ly hôn hơn cả chị." Chaeyoung nhìn chằm chằm cô ta.

Vẻ mặt của Park Seoyoung lập tức thay đổi: "Chị có ý gì? Không phải từ trước tới nay chị là người sống chết đòi ly hôn sao? Lúc chị và anh Jimin kết hôn, là ba ép chị gả cho nhà họ Park, chị vẫn luôn chống đối chuyện này! Nếu từ nhỏ chị ngoan ngoãn nghe lời ba thì ông ấy đã không nổi giận mà gả chị cho người ta như thế! Em sợ chị nghĩ không thông, cho nên thường xuyên đến đây giải sầu cho chị. Thấy chị đau khổ, em vắt óc giúp chị nghĩ cách để chị mau chóng được tự do! Chẳng lẽ là em làm sai sao?"

Nếu như không phải đã sống lại, cô thật sự sẽ tin những lời này.

Trải qua hai đời, giờ cô mới biết Park Seoyoung ngụy trang thâm sâu cỡ nào.

"Em không sai. Nhưng hiện tại, chị và Jimin rất hòa thuận. Nếu có thể duy trì được mối quan hệ như thế này, chị thà không ly hôn." Giọng Chaeyoung đều đều, nhưng người khác lại không dám lên tiếng chất vấn.

Park Seoyoung trầm lặng vài giây, sau đó giọng nói hơi quái gở vang lên: "Chị không muốn ly hôn?"

Chaeyoung khẽ cong môi: "Cho dù là gia thế hay năng lực, bề ngoài hay tính cách, Park Jimin đều vượt trội, đàn bà yêu thích anh ấy đếm không xuể. Thế thì tại sao chị phải khăng khăng đòi bỏ anh ấy, nhường đường cho đám phụ nữ kia?"

"Có phải chị đã suy nghĩ quá nhiều..." Park Seoyoung âm thầm chột dạ.

"Ầy, nếu Jimin không phải là anh rể của em, đàn ông như anh ấy, chẳng lẽ em không thích?" Chaeyoung vẫn nhìn chăm chú vào mắt cô ta.

"Chị! Chị nói gì vậy!" Tim Park Seoyoung bất chợt nhảy loạn, ánh mắt hốt hoảng không kịp che giấu.

"Chị chỉ nói đùa thôi, em cuống lên làm gì?"

"Em có cuống lên đâu! Em chỉ rất ngạc nhiên... Thật ra thì vậy cũng tốt." Cô ta lắp bắp, miễn cưỡng nở nụ cười gượng ngạo: "Ba sẽ không nhồi máu cơ tim vì chuyện ly hôn của chị, còn em thì khỏi phải lo lắng chị nghĩ không thông suốt."

"Em không cần lo lắng, cũng không cần vất vả lui tới Ngự Viên nữa." Chaeyoung vừa nói vừa nhìn bên trong, cao giọng: "Chị đã bảo người giúp việc dọn dẹp phòng dành cho khách. Đồ đạc của em sẽ được thu xếp đàng hoàng, ngày mai chị bảo người đưa qua nhà cho em."

Park Seoyoung há miệng, ánh mắt kinh ngạc, nửa ngày trời mà không thốt ra được một lời.

Đây là chị muốn đuổi cô ta đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net