276. Bản lĩnh của con trai mẹ lớn lắm đấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa cơm tất niên, Jiyeon lập tức giục Jimin mau đưa Chaeyoung về phòng.

Đến cả Chaeyoung cũng nhận ra mẹ của Jimin không có ý định để cô ngồi cùng bàn ăn với người nhà họ Yun quá lâu. Bà lấy cớ Chaeyoung mang thai cần nghỉ ngơi nhiều mà thẳng thừng lên tiếng thúc giục.

Sau khi về phòng, Chaeyoung nhìn đồng hồ. Bây giờ đang là buổi sáng ở trong nước, cô gửi tin nhắn chúc mừng năm mới đến đồng nghiệp ở phòng giao dịch, sau đó gọi điện cho Park Hyun SiK, biết Seoyoung đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì thì nói thêm vài câu với ông.

Chaeyoung ngắt điện thoại, trong lòng nghĩ đến chuyện không thể về đón năm mới cùng ông thì cảm thấy không yên tâm. Không biết rốt cuộc ba xử lý chuyện Lim So Hee như thế nào, nhưng dù sao thì năm nay chắc chắn nhà họ Chae rất vắng lạnh rồi.

Cô bước vào phòng tắm, một mình nằm trong bồn rất lâu. Lúc sắp ngủ thiếp đi thì cô chợt nghe tiếng cửa mở, vừa quay sang đã thấy Jimin bước vào. Cô còn đang mơ mơ màng màng thì đã bị anh bế từ bồn tắm ra ngoài.

"Anh không nói chuyện với ba và ông cụ Yun nữa sao?" Người Chaeyoung ướt nhẹp, cô sợ làm ướt quần áo của anh, nhưng thấy anh không hề để ý thì cũng thôi không tránh né nữa. Trước khi bị bế ra khỏi phòng tắm, cô thuận tay với lấy khăn tắm phủ lên người, tránh để mình cứ trần truồng như vậy bị bế ra ngoài.

"Không còn sớm nữa, em cũng quan trọng mà." Anh bế cô đến giường, cúi đầu hôn cô. Đôi mắt anh tối thẫm nặng nề rơi xuống xương quai xanh và bả vai còn đọng nước của cô. Anh nhắm mắt kiềm chế, kéo một góc khăn tắm xoa mái tóc sũng nước cho cô.

Chaeyoung ngoan ngoãn ngồi trên giường để Jimin sấy tóc giúp mình. Cô chống một tay lên cằm, nhìn ban công ở một bên phòng ngủ: "Phu nhân Jiyeon đúng là một bà mẹ chồng tốt. Trước kia khi anh và Yun Ye Eun có hôn ước, mẹ cũng đối xử với cô Yun tốt như vậy sao?"

Ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của Jimin luồn vào vuốt tóc cô, anh trầm tĩnh nói: "Ít nhất thì quan hệ cũng tốt hơn nhiều so với thái độ xa cách rõ ràng như bây giờ."

"Đối mặt với chuyện tình cảm bị thay đổi mọi mặt như từ thiên đường bước xuống địa ngục thế này mà cô Yun vẫn có thể nhẫn nại ăn cơm tất niên cùng chúng ta, thật là ngưỡng mộ." Chaeyoung vừa nói vừa búng ngón tay lên má, rồi lại nhướng mày nói: "Nhưng thật sự là mẹ anh quá tốt, đúng là mẹ chồng có EQ rất cao. Trước khi về đây em hoàn toàn không ngờ sẽ có bà mẹ chồng tốt như vậy, em còn tưởng ngoài ông nội ra, không ai trong nhà họ Park thích em cả."

Ánh mắt Jimin trầm lặng xa xăm, anh sờ mái tóc đã được sấy khô của cô rồi đặt máy sấy sang một bên. Anh đáp bàn tay xuống một bên vai cô: "Vì mẹ biết, em là vợ của anh, còn anh là con ruột của mẹ, nên thiên vị bênh vực ai, trong lòng mẹ cân nhắc được."

Chaeyoungnhớ lại cách ứng xử của mẹ anh ngày hôm nay, với người ngoài thì chu đáo tận tâm, với người trong nhà lại vô cùng bênh vực săn sóc, đúng là một bà mẹ chồng biết đối nhân xử thế.


***

Vẫn chưa đến nửa đêm, người giúp việc thông báo dưới nhà có giỏ hoa quả và một ít đồ ăn nhẹ ngon miệng. Sau khi Chaeyoung mang bầu thì liên tiếp gặp sóng gió, cái miệng hư hỏng của phụ nữ có bầu bây giờ mới đột nhiên lên tiếng. Nhân lúc Jimin đi tắm, cô một mình mở cửa đi xuống nhà lấy một ít đồ ăn.

Mới mở cửa ra thì cô nghe thấy cầu thang bên kia có tiếng động. Cô và anh ở lầu ba, mới đi xuống lầu hai đã nhìn thấy Yun Ye Eun đứng ở chân cầu thang như thể tình cờ đi ngang qua nhưng rõ ràng không phải tình cờ.

Cô ta lướt qua Chaeyoung rồi lại rướn đầu nhìn ra sau lưng cô, nhận thấy Jimin không đi ra cùng, không thấy bóng dáng anh đâu.

"Cô Chae quả nhiên đã mang thai, chúc mừng cô." Yun Ye Eun đứng tựa vào lan can, ánh mắt nhìn Chaeyoung chòng chọc.

Không ngờ Yun Ye Eun bất chợt lên tiếng nói câu này, Chaeyoung dừng bước.

Không chỉ mới nghe nói đến bệnh hưng cảm của cô ta một lần, cô cũng theo bản năng không bước đến gần, đứng cách cô ta nửa cầu thang.

"Muộn thế này mà cô Yun vẫn chưa đi nghỉ sao?"

"Không ngủ được." Yun Ye Eun thấy Chaeyoung cố tình giữ khoảng cách với mình thì đôi mi thanh tú khẽ lay động. Cô ta bước từng bước một đến gần cô.

Chaeyoung thấy cô ta cứ đi lên như vậy cũng cảm thấy cô ta không trắng trợn đến nỗi làm ra chuyện gì. Hơn nữa chứng hưng cảm này cũng chỉ mất kiểm soát khi có nguyên nhân gì đó phát sinh. Bây giờ thoạt nhìn Yun Ye Eun vẫn còn rất bình tĩnh.

Nhưng Chaeyoung vẫn theo bản năng tránh sang một bên, cho đến khi cô có thể vững vàng dựa vào lan can cầu thang thì mới dừng lại. Cô đặt tay lên lan can, âm thầm nắm chặt, tránh để phát sinh chuyện gì "ngoài ý muốn."

"Hi vọng những lời ông nội tôi nói ngày hôm nay không làm tổn thương cô." Yun Ye Eun bước đến gần rồi nói: "Cũng mong cô Chae độ lượng khoan dung đừng so đo những chuyện này. Thật ra sau hôm rời bệnh viện, tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu Jimin đã chọn cô thì hôn nhân này đã có bức tường hợp pháp chắn lại. Huống chi bây giờ cô lại mang thai, đối với Jimin mà nói thì lại càng có thêm trách nhiệm. Đã đến nước này rồi, cho dù có muốn thì tôi cũng không làm được gì nữa. Tuy rằng tôi còn chút không cam lòng, nhưng cũng có thể hiểu được..."

Yun Ye Eun nói rất tự nhiên, vẻ mặt thành khẩn.

Đáng tiếc là Chaeyoung đã phủ nhận lời nói rút lui nhưng lại ẩn chứa đầy công kích của cô ta.

Cô ta đang nói anh với cô chẳng qua chỉ là ràng buộc hôn nhân và trách nhiệm sao?

"Tôi nghĩ có thể do cô Yun lớn lên ở Mỹ nên cách dùng từ ngữ tiếng Trung chưa được chính xác lắm. Từ 'hiểu' không phải nói như vậy đâu." Chaeyoung thản nhiên mỉm cười lên tiếng: "Có nhiều lời không cần lặp đi lặp lại. Trong lòng cô Yun cũng tự hiểu rõ, nói đến cùng thì bức tường ngăn trước mặt cô chính là hôn nhân của chúng tôi, còn cô thì từ trước đến nay chưa từng được chính thức bước chân vào, nên làm sao có chuyện phá tường được?"

Ánh mắt Yun Ye Eun nhìn cô dần chuyển lạnh, cuối cùng khôi phục lại sự kiêu ngạo của cô ta. Vẻ lạnh lùng trên mặt của cô ta chứng tỏ lời Chaeyoung đã kích động cô ta không nhẹ.

"Ngoài ra, cô Yun, cô cũng đã tìm hiểu về tôi, thì phải biết Chủ tịch Park không hoàn toàn hài lòng với tôi. Nhưng trong hoàn cảnh này, chiều hôm qua ông cụ Yun chất vấn như vậy mà Chủ tịch Park lại chọn cách im lặng, thì hiển nhiên ông ta cũng không quá ưng mắt cô đâu. Chỉ riêng một chướng ngại này ở nhà họ Park cũng đủ để chặn cô ngoài cửa rồi."

Giọng Chaeyoung lành lạnh hờ hững, cũng không cố ý ra vẻ, cứ thẳng thắn như vậy mới làm đau lòng người khác nhất.

Yun Ye Eun không tiếp tục nói chuyện với cô nữa, đột ngột quay người đi xuống lầu.

Chaeyoung nhìn theo bóng lưng cô ta, đến khi cô ta đi xa mới nhấc tay đang nắm lan can lên, cúi xuống nhìn lớp mồ hôi mỏng trên lòng bàn tay thì không khỏi bật cười.

Có lẽ đúng là tính tình cô ta rất khó lường, cũng thay đổi thất thường. Kể từ khi Chaeyoung biết thai kỳ của mình bất ổn thì vẫn lo lắng lúc không may bị ngã, nên vừa rồi luôn cảnh giác. Thế nhưng bọn họ chỉ tranh cãi mấy câu, xem như lòng cảnh giác của cô cũng cao quá rồi.


***

Sáng sớm hôm sau, Chaeyoung dậy thật sớm đến phòng bếp nghiên cứu vài phương thức làm bánh ngọt cùng bà Jiyeon.

Trước đây, cô từng nghe Jimin nói mẹ anh hay nghiên cứu về phương pháp dưỡng sinh, rất am hiểu các loại ẩm thực. Chẳng qua do người giúp việc trong nhà nhiều quá, bình thường không cần bà động tay động chân vào việc gì. Tuy nhiên, bà vẫn hay tìm cơ hội vào phòng bếp nghiên cứu các món ăn ngon.

Chaeyoung đang bận đánh trứng gà giúp bà, đột nhiên bị đút một miếng bơ lạc vừa ngọt vừa thơm vào miệng.

"Mùi vị thế nào?" Đôi mắt Jiyeon nhìn cô sáng lên, vẻ mặt như đang đợi con dâu khen ngợi.

Cô cười, liếm một ít bơ lạc dính trên viền môi, chép miệng, tỏ ý còn chưa thỏa mãn: "Cực ngon! Đây chắc chắn là bơ lạc ngon nhất trên đời mà con từng ăn!"

Biết rõ phần nhiều là do cô nhóc này nịnh nọt, nhưng bà vẫn vui vẻ đút thêm một miếng cho cô. Sau đó, lúc xoay người đi lấy bánh ngọt, bà còn nói thêm: "Con và Jimin vẫn luôn ở Ngự Viên phải không? Mẹ cũng quen biết chị Trần, tài nấu nướng của chị ấy không tồi đâu, con ăn có quen miệng chưa?"

"Chị Trần làm đồ ăn rất ngon, với lại con cũng không kén ăn ạ."

Jiyeon nhìn dáng vẻ sử dụng máy đánh trứng của Chaeyoung thì cười hỏi: "Con... biết nấu ăn à?"

Động tác cô khựng lại, cô cúi đầu nhìn động tác xem như khá chuyên nghiệp của mình, đáp: "Con chỉ biết một chút chứ không giỏi lắm, đủ để tự nấu tự ăn. Lúc Jimin xuống bếp, anh ấy nấu còn ngon hơn con nhiều."

Jiyeon nhất thời kinh ngạc, nhìn sang cô: "Jimin còn nấu cơm cho con ăn nữa à?"

"Dạ."

"Ôi chao, đứa con trai này của mẹ thật là thiên vị. Nó đến từng tuổi này rồi mà chưa từng nấu cơm cho ba mẹ nó ăn lần nào. Đừng nói nấu đồ ăn, ngay cả ly trà nó tự tay rót còn chưa được uống." Bà vừa nói vừa cảm thán: "Nếu con không nói, mẹ cũng không biết là nó còn có bản lĩnh này đấy."

Chaeyoung: "..."

Bản lĩnh của con trai mẹ lớn lắm đấy...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net