chap 5: cuộc hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park chaeyoung cả ngày trời chỉ ở nhà lật xem bản đồ , trc khi ra tiệm lẩu phụ giúp , cô muốn tìm miếng đất có giá trị hồi trước được coi trọng đến lúc đó lại để cha bắt tay vào bắt đầu

Vừa xem đã đến xế chiều ,mắt thấy Mặt Trời sắp xuống núi, cô dự định ra ngoài đi dạo 1 vòng,thư giãn gân cốt. Lúc đi qua nhà park jimin đã thấy bà ngoại park jimin đứng ở cửa, bà ngoại park jimin họ kim, tất cả mn gọi bà là bà nội kim. Mặc dù đời trước park jimin ngược cô đến mức không còn lành lặn, nhưng bà nội kim bà vẫn đối xử với cô rất tốt, park chaeyoung nhìn thấy bà cũng tự nhiên ngọt ngào chào hỏi, "Cháu chào bà nội kim!"

Bà nội kim cũng cười cười gật đầu với cô, "Hiện tại tiểu chae có rảnh ko? Giúp bà 1 việc đc ko?

Park chaeyoung nghĩ lúc này Park jimin ko có ở nhà, liền gật đầu đáp "Đc ạ!"

Đi theo bà nội kim vào cửa, park chaeyoung mới biết đc bà nội kim muốn cô giúp bà xâu kim.

"Bà tuổi lớn ko nhìn rõ, tiểu min lại ko ở nhà, chỉ có thể tìm con hỗ trợ "

Tính tình bà nội kim vô cùng hòa ái dễ gần, thấy ai cũng cười ha hả. Đối với mn lại vừa tốt vừa tỉ mỉ, ko nghĩ tới người thiện lương như bà nội kim lại nuối đc 1 tên khốn kiếp lạnh lùng như park jimin

"Không sao đau bà nội, cũng không phải việc gì to tát "

Park chaeyoung và bà nội kim ngồi đối diện sau cửa ra vào, bà nội kim ôm 1 cái túi trong ngực may vá, trong túi quần còn để 1 đôi đế giày khâu thật tốt. Bà nội kim đã về hưu nhiều năm, sau khi về hưu qua vẫn 1 mực thích may may vá vá. Park chaeyoung còn nhớ rõ bà nội kim trc kia còn gửi cho cô 1 đôi giày bà tự mình làm bằng vải bông

Park chaeyoung cầm sợi chỉ lên,nhắm vào lỗ kim để xỏ qua. Nhưng mà lỗ kim kia quá bé,xỏ không đc tốt

Bà nội kim mang 1 cái kính lão viễn thị , bà khẽ cúi đầu, nhìn cô" Sao dạo này không thấy tiểu chae đến tìm min ca chơi? Min ca của con đã trở về vài ngày rồi con cũng không sang nhà bà một chuyến. Có phải min ca lmj chọc giận con hay không?

Ánh mắt Park chaeyoung căng thẳng,nhưng một lát liền trấn tĩnh lại,"Không có ạ, chẳng qua là con cảm thấy bây giờ lớn rồi cũng không thể mãi vây quanh anh ấy làm phiền "

Bà nội kim lại lắc đầu cười cười, "Bà nội không tin, nhất định min ca của con lm chuyện gì có lỗi với con, khẳng định là con làm tổn thương tiểu chae "

Park chaeyoung khẽ cúi đầu che đậy sự khác thường trong mắt, cười nói:"Bà nội không nên suy nghĩ nhiều ạ, anh ấy có thể làm chuyện gì tổn thương con?"

"Um..." Bà nội kim cố ý nghiêng đầu qua suy tư,"Hay là tiểu chae có người mik thích, cho nên không thích min ca?"

Park chaeyoung cười cười, không lên tiếng

Trong mắt bà nội kim lóe lên tia buồn bã, nhưng trên mặt vẫn cười nói:"Xem ra tiểu chae thật sự không thik min ca, bà nội còn nhớ rõ trc kia con thường xuyên ầm ĩ nói muốn gả cho nó "

"Đó là lúc còn bé không hiểu chuyện "

Bà nội kim khẽ thở dài,lập tức lại haha cười nói :"Lời nói không sợ tiểu chae chê cười, bà nội liên tục ngóng trông con lớn lên gả cho min ca trở thành cháu dâu của bà. Nhưng mà bây giờ tiểu chae trưởng thành có tâm tư riêng của mình, cho dù về sau không thể cùng 1 chỗ với min ca ,bà nội vẫn là bà nội của con. Mặc kệ về sau con cùng 1 chỗ với ai, bà nội cũng sẽ chúc phúc cho con"

Nghe lời bà nội kim nói, hốc mắt Park chaeyoung có chút ướt át. Bà nội của cô qua đời sớm,ông mọi có cũng như không,từ nhỏ lớn lên cô đều được bà nội kim yêu thương, đối xử như cháu gái ruột. Có lẽ hiện tại cô vừa hận vừa oán park jimin, nhưng vô cùng yêu thương bà nội kim.

Park chaeyoung nuốt nước mắt gật gật đầu, "Cảm ơn bà nội"

Bà nội kim vuốt tóc cô, trong mắt nhìn cô đầy trìu mến. Park chaeyoung âm thầm lau nước mắt, trong lúc vô tình quay đầu, nhìn thấy Park jimin đang đứng ở trc cửa lớn. Cô ngồi cùng bà nội ở gần sân sau,la hét âm ĩ át mất tiếng park jimin tiếng mở cửa, chỉ không biết anh đã đứng ở cửa bao lâu

Bà nội kim nhìn theo ánh mắt cô, thấy Park jimin, ánh mắt liền phức tạp tránh né,lập tức sẵng giọng :"Vào cửa cũng ko kêu một tiếng, sững sờ đứng ở đó, con định dọa ai?"

Park chaeyoung xuyên qua tấm vải, đưa cho bà nội kim, đứng dậy cười nói:"Con xỏ kim tốt rồi,con xin phép về trước "

Bà nội kim vội vàng đứng lên nói:"Đừng đi vội, bà nội bổ dưa hấu cho con"

Park chaeyoung bước nhanh ra cửa,cho đến khi ra cửa mới quay lại cười nói:"Không cần phiền thế đâu ạ!"Nói xong liền đóng cửa lại,lời bà nội kim nói cô cũng không nghe thấy

Ở ngoài cửa thở sâu hít thở mấy hơi park chaeyoung mới trở lại bình thường, mắt thấy trời sắp tối,nàng cũng không còn hứng đi dạo,dứt khoát trực tiếp trở về nhà

Bà nội kim nhìn cánh cửa bị đóng lại liền thở dài mấy lần,thấy Park jimin còn sững sờ đứng đó liền hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái. Park jimin phục hồi tinh thần lại,lại bất chấp ánh mắt của bà ngoại, vẻ mặt phản đối, đi rót chén nước

Bà nội kim thấy dáng vẻ kia của anh thật sự là càng nhìn càng tức giận. Một bên khâu đế giày một bên lạnh lùng nói:"Hiện giờ tiểu chae thik ng khác ,sẽ không còn đi theo con, con đc nhàn hạ rồi!"

Tay park jimin cầm cốc nắm thật chặt, hồi lâu sau mới thản nhin nói:"Thế thì liên quan gì đến con?!"

Không đợi bà nội kim nói chuyện, anh trực tiếp xoay người lên lầu

Bà nội kim nhìn bóng lưng của anh lại liên tục thở dài, giọng nói lộ ra bất đắc dĩ :"Thật k biết tính tình giống ai!"

Park chaeyoung cx sợ ở nhà lại gặp park jimin làm trong lòng cô k thoải mái, cho nên còn chưa tới thời gian đã hẹn cùng cha mẹ,cô đã trực tiếp đến cửa tiệm lẩu hỗ trợ

Kim Jisoo và Park seok jin đều không lay chuyển được cô, chỉ có thể để cô đến

Tiệm lẩu nhà park chaeyoung tên là"Nồi lẩu Bạch Ký,hiện giờ đã có mở hai chi nhánh ở thành phố Busan. Bởi vì hương vị ngon, buôn bán trong tiêm liên tục phi thường thịnh vượng. Ông ngoại có ý nguyện là 1 ngày có thể phát triển nhãn hiệu tiêm lẩu trên cả nước, cha mẹ cũng liên tục vì nguyện vọng của ông mà cố gắng, park chaeyoung tự nhiên cũng vì cái nguyện vọng này mà góp năng lực của mình.

Vài ngày nay park chaeyoung dựa vào kinh nghiệm sống đời trước, làm 1 kế hoạch để tiệm lẩu tương lai phát triển, cho nên sau khi đi làm ở tiệm lẩu cô liền chính thức đem ý tưởng của mình nói với cha mẹ một lần.

"Con nói mở chi nhánh thứ 3 ở Gwangan?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net