C147-148

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cháu xin lỗi nội..... - Nó cúi đầu bên giường ông Phong - Nhưng cháu không thể làm theo ý ông được
- Ông cũng không thể ép cháu làm theo ý mình. - Ông Phong thở dài - Nhưng cháu hãy hiểu, những gì ông làm đều là vì muốn tốt cho cháu mà thôi.
- Nhưng ông à, tại sao vậy? Tại sao mọi người lại không thể cho cháu biết lí do?
- Ông không thể cho cháu biết ngay bây giờ được. - Ông Phong xoa nhẹ đầu nó - Cháu hãy về nhà suy nghĩ và quyết định đi.
- Nhưng...
- Đưa em về nhà đi con. - Bác Diệp bảo Gin - Tối nay mẹ ở lại đây. Con về thông báo với ba con đi. Nhưng bảo ba con cũng đừng lo lắng quá mà chểnh mảng công việc ở Hà Nội, ông đã không sao nữa rồi. Thế nhé.
- Vâng ạ.
- Thưa nội thưa bác Hai cháu về/Thưa ngoại thưa mẹ con về.
-----------------------
- Sao vậy ba? Con cũng không thể hiểu được. Để con bé nhớ lại cũng tốt mà. Sao ba lại...... - Bác Diệp đỡ ông Phong nằm xuống - Mình cũng không thể cứ để con bé như thế mãi mãi được... Ba....
- Con đừng nói nữa... - Ông Phong thở dài nhìn ra cửa sổ - Ba không nói đến chuyện đó..... Ba không muốn con bé đi nào con đường như bố mẹ nó...

- Là sao vậy ba???
- Cái chết của ba mẹ nó... - Ông Phong đưa đôi mắt đau đáu nhìn lên bầu trời sao - Hai con ở trên trời có linh thiêng hãy phù hộ cho con bé, nó đang đi vào con đường không nên đi rồi đấy...
Cả căn phòng bệnh lại rơi vào im lặng
---------------------
- Tại sao vậy anh???? - Nó ôm vai Gin khóc nức nở khi vừa ra khỏi cổng bệnh viện
- Đừng khóc nữa.... - Gin ôm nó vào lòng - Nhưng anh nghĩ là nếu ngoại đã nói vậy thì em hãy làm theo đi. Rồi để anh từ từ thuyết phục ngoại cho em quay về. Chứ bây giờ anh nghĩ em không nên cãi lại ngoại đâu...
- Anh Gin, em...... CHIA TAY ĐAU LẮM PHẢI KHÔNG ANH?????
- Phải đấy em... ĐAU... ĐAU LẮM.... Lúc chuyện ấy vừa xảy ra, anh cũng đau khổ lắm. Mất đi Yan, anh không còn là chính mình nữa. Nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi mà. Em đi du học, cùng lắm là vài năm thôi mà. Người em yêu vẫn còn đấy chứ đâu có mất đi đâu. Có lẽ ông ngăn cản hai đứa vì ông nghĩ hai đứa còn quá nhỏ để yêu. Biết đâu vài năm nữa, ông sẽ suy nghĩ lại thì sao, phải không?
- VẬY THÌ GIỜ EM PHẢI LÀM GÌ ĐÂY???? NGHE LỜI ÔNG ĐI SANG MỸ LẠI SAO????
- Em biết đó cũng là một quyết định tốt cho em mà. Chỉ là ba năm thôi, em đã sang nước ngoài bốn năm rồi, giờ thêm ba năm nữa cũng có sao đâu. Đến lúc ấy, khi quay về, em hãy xuất hiện với thân phận thật sự của mình. Chứ ở bên thằng nhóc ấy càng lâu, chuyện em giả mạo thân phận ở trường trước sau gì cũng bị lộ, đến lúc ấy càng khó giải quyết hơn nữa. Vả lại, em không sợ ông sẽ phát bệnh lại sao. Ông đã lo lắng cho em rất nhiều rồi, đừng để ông buồn thêm nữa. Coi như vì sức khỏe của ông đi mà, Wen nhé!

Gin nhẹ nhàng xoa đâu nó
Nó cứ mãi khóc vào lòng Gin mà không biết rằng, bên kia đường đang có một người đứng nhìn họ
----------------
- Bệnh viện tư nhân, nơi chỉ những người giàu có mới được ra vào khám bệnh, tại sao em lại vào đấy? Còn anh Gin nữa, hai người là ai? Hai người là gì của nhau mà đứng ôm nhau giữa đường vậy? RỐT CUỘC EM LÀ AI, EM LÀ AI HẢ??????? - Hắn gằn mạnh từng chữ rồi lên xe chạy đi
----------------
Bar
- Cậu điên rồi à? - Jin chạy vào - 2h sáng còn ngồi đây uống rượu. Mai cậu không muốn đi học à????
- Sao cậu đến đây??? Đến đây làm gì????? - Hắn nhìn thằng bạn thân rồi uống rượu tiếp. WENDY ĐÂU RỒI????? CÔ ẤY Ở BÊN THẰNG ĐÀN ÔNG KHÁC VỀ CHƯA?????
- GÌ MÀ Ở BÊN THẰNG KHÁC????? - Jin giật chai rượu trong tay hắn - WEN CẬU ẤY ĐANG Ở NHÀ. CÓ CHUYỆN GÌ VẬY??????????
- CHUYỆN GÌ LÀ CHUYỆN GÌ..... CẬU TRẢ LẠI ĐÂY CHO TỚ..... TỚ MUỐN UỐNG!!!! TỚ MUỐN UỐNG ĐỂ QUÊN ĐI HẾT BUỒN PHIỀN
- Được. Cậu muốn thì tớ mặc xác cậu. Tớ gọi chị Sam và Wen đến. Để xem cậu bướng như thế nào được nữa.
Jin bước ra ngoài
- CHẾT ĐI!!!!! - Hắn tức giận ném mạnh chai rượi vào góc tường - WENDY!!!!! TẠI SAO EM LẠI LÀM THẾ VỚI ANH HẢ???????

15ph sau
- Jin, Win đâu rồi? - Sam và nó chạy đến nơi
- Trong kia. - Jin thở dài chỉ vào phòng vip 1
- Cái gì đây? - Nó mở cửa phòng ra.
- Á Á!!!!!! - Jin chạy theo - Wen khoan hãy vào đó!!!!!!
- Muộn rồi em... - Sam đứng bên cạnh khoát tay - Thằng này bị sao vây??????
- Đi ra! - Nó đưa ánh mắt ngàn mũi dao đến cô gái ăn mặc thiếu vải trầm trọng đang ngồi trên đùi hắn - Cô gan lớn nhỉ????
- Cô là ai???? - Cô gái cũng không kém cạnh liếc lại nó - Cô cũng muốn giành anh ấy với tôi à????? Nhìn lại chiếc váy ngủ trên người cô đi. Quê mùa học đòi làm gái bao phải không????
- Thế thì sao mà không phải thì sao??????? - Nó bất chợt mới để ý lúc nãy sau cú điện thoại của Jin đã vội chạy ra khỏi nhà mà quên thay quần áo, chỉ độc mỗi bộ váy ngủ ở trên người - Jin, cậu mang cô gái này tránh xa ra đi, khuất mắt tớ. Hiểu rồi chứ?????
- Ừ. - Jin bấm điện thoại, 5s sau, 2 người bảo vệ chạy đến và kéo cô gái ấy đi
- Mày là ai?????? - Cô gái đó gào thét
- Không cần biết. Nhưng cô chỉ cần biết, tôi cũng là một người có máu mặt trong giới giang hồ. Và anh ấy là của tôi....
- Cô..... - Một anh bảo vệ nói nhỏ vào tai cô gái ấy, cô ta lập tức tròn mắt - Tôi xin lỗi, tôi sai rồi......... Cô hãy cho tôi một con đường sống đi mà.......
- Đem cô ta xuống phòng tối. Tùy các ngươi xử lí. - Jin phẩy tay, cánh cửa dần đóng lại
--------------------
- WEN..... EM LÀM GÌ Ở ĐÂY????? - Hắn ngước mặt lên nhìn nó

- Còn nhận ra tôi sao????? - Nó ngồi xuống chiếc ghế, tiện tay vơ lấy ly rượu trên tay hắn rồi uống - Tưởng bị cô gái kia làm lóa mắt rồi chứ?????
- Em..... - Hắn nắm chặt tay, tức giận - Ừ ĐẤY THÌ SAO???? TÔI LÀ THẾ ĐẤY!!!!!! THÌ SAO NÀO??????? TÔI Ở ĐÂY VỚI GÁI BAO. CÒN CÔ THÌ Ở NGOÀI KIA ÔM ÔM ẤP ẤP THẰNG ĐÀN ÔNG KHÁC..... CÔ TƯỞNG CÔ TRONG SẠCH HƠN TÔI SAO???????
- AI??? ANH ĐANG NÓI AI VẬY???????
- TÔI ĐANG NÓI CÔ!!!! NÃY TRƯỚC ỔNG BỆNH VIỆN, CHÍNH MẮT TÔI ĐÃ TRÔNG THẤY CÔ ÔM THẰNG CON TRAI KHÁC MÀ KHÓC...... CÔ KHÓC CHO AI THẾ HẢ?????? NỰC CƯỜI....
- ANH THỪA BIẾT ĐÓ LÀ ANH GIN MÀ!!!! TÔI VÀ ANH GIN KHÔNG CÓ QUAN HỆ GÌ CẢ! CHÍNH TÔI ĐÃ NÓI VỚI ANH RỒI CÒN GÌ!!!!!! TÔI ĐÃ NÓI VỚI ANH KHÔNG BIẾT BAO NHIÊU LẦN TÔI VÀ ANH GIN ĐƠN THUẦN CHỈ LÀ ANH EM.......... VẬY MÀ ANH KHÔNG TIN TÔI?????? LÀ SAO??????????
- TIN CÔ?????? VẬY CÔ CÓ CÁI GÌ ĐỂ TÔI TIN ĐÂY?????? LÀ BẠN TRAI CÔ MÀ TÔI KHÔNG HỀ BIẾT ĐIỀU GÌ VỀ CÔ CẢ......... GIA ĐÌNH, NHÀ, TRƯỚC ĐÂY HỌC Ở ĐÂU.... TẤT CẢ MỌI THỨ...... TÔI CHO NGƯỜI ĐIỀU TRA, THỨ TÔI TÌM ĐƯỢC CHỈ LÀ THÂN PHẬN CỦA CÔ TRONG GIỚI GIANG HỒ. VẬY THÔI........
- ANH DÁM CHO NGƯỜI ĐIỀU TRA TÔI??? TÔI ĐÃ NÓI TÔI TẠM THỜI KHÔNG THỂ CHO ANH BIẾT ĐƯỢC THÂN THẾ TÔI BÂY GIỜ...... CÒN CHUYỆN TRONG BỆNH VIỆN, DO ÔNG TÔI BỊ ỐM PHẢI NHẬP VIỆN, TÔI VÀ ÔNG CÃI NHAU NÊN ÔNG LÊN CƠN ĐAU TIM..... TRƯỚC CỔNG BỆNH VIỆN LÀ TÔI ĐÃ KHÓC VỚI ANH GIN, ANH ẤY DỖ TÔI, VẬY THÔI.....
- THẾ À????? ÔNG CÔ BỆNH, ÔNG CÔ NHẬP VIỆN, MÀ CÔ KHÔNG THÈM ĐIỆN CHO THẰNG BẠN TRAI NÀY THÔNG BÁO MỘT TIẾNG. CÔ LẠI GỌI CHO ANH GIN, ANH ẤY GIÚP CHO ÔNG CÔ VÀO ĐƯỢC BỆNH VIỆN TỐT, ĐẮT TIỀN....... CÔ KHINH TÔI VẬY À?????? CÔ NGHĨ TÔI THUA ANH ẤY SAO????? CÔ TIN ANH ẤY ĐẾN MỨC CHỈ NÓI CHO ANH ẤY THÔI À??????? VẬY KHÔNG PHẢI TÌNH NHÂN THÌ LÀ GÌ??????/
- ANH THÔI ĐI ĐƯỢC CHƯA?????? TÔI NHẤN MẠNH CHO ANH MỘT LẦN NỮA, TÔI VÀ ANH ẤY KHÔNG PHẢI TÌNH NHÂN CỦA ANH ẤY, QUAN HỆ GIỮA TÔI VÀ ANH ẤY CHỈ LÀ ANH EM. CÒN VIỆC ANH ẤY VÀ TÔI CÓ MẶT TẠI BỆNH VIỆN, TÔI KHÔNG THỂ NÓI CHO ANH BIẾT ĐƯỢC BÂY GIỜ.
- KHÔNG THỂ NÓI??????? CÓ CHUYỆN GÌ ANH ẤY BIẾT MÀ TÔI KHÔNG THỂ BIẾT??????? CÔ NÓI ĐI!!!! - Hắn ghì mạnh vai nó - CÔ NÓI ĐI. CÔ HÃY GIẢI THÍCH NHANH CHO TÔI!!!!!!
- GIẢI THÍCH, TOI CHỈ NÓI THẾ THÔI. TIN HAY KHÔNG TÙY ANH.... - Nó đẩy mạnh hắn ra - TÔI ĐẾN ĐÂY ĐƯA ANH VỀ CHỨ KHÔNG PHẢI ĐỂ CÃI NHAU VỚI ANH
- EM NÓI ĐI, BẰNG KHÔNG, TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ EM ĐI ĐÂU CẢ......
Hắn đẩy mạnh nó xuống ghế rồi đè lên người nó
- Anh.... Anh làm gì vậy???? - Nó cố vùng vẫy thoát ra - Anh say rồi.....
- ANH KHÔNG SAY!!!!!!! - Hắn gắt - ANH HOÀN TOÀN TỈNH TÁO!!! ANH YÊU EM!!!!!!! EM NÓI THẬT ĐI, EM CÓ YÊU ANH KHÔNG??????

- YÊU...... - Nó vẫy cố thoát khỏi bàn tay của hắn - NHƯNG ANH DẬY ĐI!!!!
- KHÔNG!!!!!! EM PHẢI LÀ CỦA ANH!!!!!!
Hắn cúi xuống hôn nó.
Vị đắng của rượu cùng vị ngọt của nụ hôn nhanh chóng ciếm lấy toàn bộ người nó
- ANH..... DỪNG LẠI ĐI..... - Nó cố vùng vẫy
Hắn từ từ cởi hết những gì trên người nó ra
- EM..... EM LÀ CỦA ANH.... ANH SẼ KHÔNG ĐỂ BẤT CỨ AI CHIẾM ĐOẠT ĐƯỢC EM....
-----------------
Cả gian phòng dần chìm trong im lặng
- Anh..... - Nó cắn môi, cố nuốt nước mắt vào trong. Vội nhặt quần áo khoác lên người, nó khó nhọc đứng dậy bước đi.
Nhìn người con trai đang nằm ngủ một lần nữa, nó mở cửa bước ra
- Sao vậy Wen...... - Sam đứng ngoài của chạy đến đỡ lấy nó
- Chị Sam....... - Nó ôm lấy Sam và khóc - Chị ơi, ngày mai em phải đi, về lại Mỹ, theo lệnh ông. Giờ Jin sẽ đưa em về, Khi nào Win dậy, chị hãy đưa bức thư này giúp em, chị nhé.....
Nó quay trở lại phòng, đặt một nụ hôn lên môi hắn
- Chúng ta.... Chia tay đi.... Tạm biệt anh.... Em sẽ nhớ mãi đêm hôm nay..... Người em yêu...... - Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi trên má hắn, nóng hổi
Nó mỉm cười, bước đi......
----------
Mặt trời dần lên
Và một ngày mới lại bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jiyeon