Chapter 05: Tập kích (a)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

File 05. Tập kích

Để giết chết một người, thứ cần thiết nhất là gì?

Là thương hay đao? Hay là kế hoạch chặt chẽ chu đáo?

Không, đều không phải.

Nhiều khi, chỉ cần "căm hận" là đủ rồi.

***

"Người sống... là ai? Thầy Gojo phải không?"

"Dù là ai đi chăng nữa, đã có người chúng ta quen biết bị giết ở đây rồi." Fushiguro nhíu chặt mày. "Phạm vi thương tổn lớn như vậy, nhất định là tên kia không sai được."

"Tên kia?"

"Con quỷ đó, gần đây thường tiến hành tàn sát hàng loạt."

"Quỷ Hận Thù." Okkotsu vẫn luôn ở một bên bẻ cổ tay mở miệng. "Hắn tự xưng mình là "Mahito" (Chân Nhân). Hắn đã từng tuyên bố, ác quỷ mới là nhân loại chân chính."

"Nói đùa gì vậy," Itadori nắm chặt tay, "nếu ác quỷ mới là nhân loại chân chính, thế giới này đã hoàn toàn rối loạn từ sớm!"

"Chúng ta cần phải xuất phát." Okkotsu đứng lên. "Chút bản lĩnh này của Quỷ Hận Thù đối với thầy Gojo không đáng kể chút nào, thầy ấy nhất định còn sống. Hơn nữa nếu y ở đây, nhất định cũng sẽ hy vọng chúng ta truy sát Mahito - đây là cơ hội lập thành tích tốt nhất.

Cậu chỉ Itadori Yuuji. "Phía trước chúng ta đã nhận được tình báo, trên người Mahito cũng nắm giữ 20kg khối lượng của Ryomen Sukuna. Có thể tìm được hắn hay không, đều dựa vào cậu đấy, "vật chứa"."

Đây là lần đầu tiên Itadori cũng không kháng cự tên gọi này. "Cứ giao cho em."

*****

Một ga tàu nào đó ở Kyoto.

Tàu Shinkansen X1207 từ khu Shibuya, Tokyo đến Kyoto từ từ vào ga. Khác với ga tàu ngày thường người đến người đi, lúc này ở sân ga chào đón hành khách, là một đội đặc nhiệm mặc đồ đen được trang bị đầy đủ. Bọn họ chỉnh tề mà nâng SMG, xuyên qua mũ giáp và ống ngắm nhìn chăm chú vào cửa sổ và ghế ngồi loang lổ vết máu của tàu Shinkansen X1207. Ngay khi cửa tàu mở, họ đồng loạt nổ súng. Nhưng khi khói thuốc súng tan đi, họ mới phát hiện cửa tàu không một bóng người.

Sau đó, từ khoang tàu vốn nên không ai còn sống, một bóng người cao gầy mặc áo gió đen từ từ bước ra. Đội đặc nhiệm lúc đầu sợ hãi nhìn y, ngay sau đó đổi thành thái độ tôn kính. Đội trưởng phía trước nâng tay, ý bảo mọi người buông súng ống. "Thanh tra Gojo! Ngài còn... sống ư?"

"Đương nhiên còn sống, tung tăng nhảy nhót." Người đàn ông tóc trắng nói bằng giọng mang chút bất mãn kín đáo. "Nhưng sơ mi và áo khoác của ta đều phải đổi mới, bộ này rất đắt đó."

"Đó là ——"

"Cơ bản đều là máu của người khác, không cần lo lắng."

"Đã sớm chạy." Gojo Satoru xua xua tay. "Đừng nhìn ta bây giờ, ta cũng coi như đã chết một lần đó. Tên kia hẳn là chớp thời cơ khi ấy trốn đi từ cửa sổ. So với cái này, các người làm việc thật là không có chút hiệu suất nào."

Đội trưởng tỏ ra xin lỗi. "Thật xin lỗi, chúng tôi cũng thực sự không đoán được sẽ phát sinh chuyện như vậy. Xin hỏi ngoài ngài ra... còn người sống không ạ?"

"Không có." Gojo Satoru bẻ bẻ đầu ngón tay. "Không người còn sống."

"Như vậy sao. Vậy anh Nanami và anh Ijichi..."

"Ta sẽ thông báo cho người nhà của họ. Còn Quỷ Hận Thù..." Sắc mặt y lạnh xuống. "Bầy chó săn của ta... hẳn đã đang trên đường."

**********

"Chính là khách sạn này ư?"

Đoàn người đứng ở cổng khách sạn lớn, trên biển viết ba chữ "圆顿里" (Viên đốn lý), nhìn sao cũng là một cái tên rất kỳ quái. Itadori Yuuji ngửi ngửi, nói: "Hương vị đúng là truyền từ đây tới."

"Vậy chúng ta vào thôi."

Căn cứ vào mùi mảnh cơ thể của Ryomen Sukuna trên người Mahito mà Itadori ngửi được, đoàn người mênh mông cuồn cuộn theo thang máy lên tầng tám. Vì mùi hương rải rác toàn bộ tầng lầu, họ chia thành hai tổ hành động. Itadori cùng Fushiguro, Inumaki, Kugisaki một tổ. Những người còn lại gồm Todo, Miwa và Mechamaru cùng tổ với Okkotsu.

Bọn Itadori xuất phát từ bên trái, đi hết một vòng vẫn như cũ không có thu hoạch gì. Fushiguro đề nghị. "Chúng ta qua tầng kế xem đi, có khi cậu chỉ ngửi được vị trí đại khái thôi."

Vì thế khi bốn người đi qua cầu thang lần thứ hai, liền bắt đầu xuống tầng bảy. Lát sau, Itadori đang đi tuốt đằng trước bỗng ngừng tại chỗ.

"Dừng làm gì, tiếp tục đi xuống đi chứ?" Kugisaki thúc giục.

"Chúng ta vừa rồi... đúng là ở tầng tám phải không?"

Fushiguro quay đầu lại liếc một cái. "Đúng là tầng tám." Inumaki cũng gật đầu. "Tsuna."

"Như vậy vì sao vừa rồi tôi nhìn trên bảng hướng dẫn viết vẫn là tầng tám?"

"Oi, oi, đùa gì vậy," Kugisaki một phát đẩy Itadori ra, đi xuống cầu thang, "sao có thể... Há?"

Fushiguro nhìn hai người im lặng bất động, rất nhanh liền gia nhập cùng họ. "Đây là..."

"Tôi bảo này," Itadori quay đầu lại nhìn họ, "có thể là khách sạn ghi sai, ở đây có hai tầng tám thật?"

"Sao có thể, nếu có sơ suất này, khách sạn đã sớm..."

"Loại chuyện này đi xuống một tầng nữa chẳng phải sẽ biết sao?" Kugisaki không có thời gian nói chuyện phiếm với hai người ở đây, cô bỏ lại các nam sinh, một mình chạy xuống tầng dưới nữa. Nhưng lát sau, tiếng bước chân lại truyền ngược lại từ cầu thang phía trên. Fushiguro, Inumaki cùng Itadori quay đầu lại, chạm mặt với Kugisaki vừa lao xuống.

"Chúng ta không ra được khỏi tầng tám..."

"Sẽ không." Fushiguro nghiến răng nghiến lợi đẩy ra mấy người họ, đi vào căn phòng trống gần nhất muốn mở cửa sổ ra. "Sao có thể có loại chuyện này, lại không phải "The Terrorist Yatch", chuyện này không có khả năng xảy ra ở..."

Câu nói tiếp theo của cậu ta ngừng lại trong cổ họng. Ở đối diện cửa sổ cậu vừa mở ra, lẽ ra phải là cảnh sắc bên ngoài, lại là một cửa sổ của phòng khác.

"Nhưng sự thật chính là như vậy," Itadori sờ sờ đầu, "chúng ta có phải nên cùng nhóm đàn anh Okkotsu tập hợp trước không?"

"Cậu không chú ý tới sao?" Fushiguro nhăn chặt mày. "Nếu có thể thì chúng ta đã sớm gặp họ rồi. Dù sao chúng ta cũng đã đi quanh tầng tám cả một vòng từ lâu. Vừa rồi tôi nghĩ có thể bọn họ đi tầng khác, nhưng hiện tại xem ra..."

"Konbu..."

"Vừa rồi chúng ta vẫn luôn cho rằng Quỷ Hận Thù trốn trong góc nào đó ở tầng này." Kugisaki cũng nhận ra. "Nhưng thực ra, hắn căn bản không có trốn đi?"

"Không sai. Itadori nói đúng. Hơi thở của nó thực sự phủ kín toàn bộ tầng lầu... bởi vì cả tầng tám này chính là kết giới Quỷ Hận Thù tạo ra."

Một chuỗi tiếng cười bén nhọn, khiến người sởn tóc gáy bỗng nhiên vang lên xung quanh bọn họ. Âm thanh giống như thông qua quảng cáo truyền thông, tuyên truyền giác ngộ đến mức khiến người không có cách nào bỏ qua. Một giọng nam nhẹ nhàng mở miệng: "Trả lời đúng nha."

"Tự Bế Viên Đốn Khỏa - đây là kết giới của ta. Ngay từ đầu khi bước vào khách sạn này, các ngươi cũng đã ở trong lòng bàn tay ta."

"Nhân tiện, biện pháp duy nhất để ra khỏi nơi này, chính là giết chết ta."

********

"Chờ chút Okkotsu, tên này chỉ là một nhân loại bình thường." Todo từ phía sau bước lên đè lại Okkotsu đang muốn rút đao. 

Okkotsu nhượng bộ, nhưng trên người nam sinh tóc đen trước mắt họ có một hơi thở cực kì không ổn. Kinh nghiệm thực chiến phong phú ở nước ngoài khiến cậu ta có thể cảm giác được. Tên này... Là người khách trọ duy nhất của tầng lầu phủ kín hơi thở ác quỷ, trong khách sạn không một bóng người này, tuyệt đối không thể chỉ là một người bình thường. 

"Tên ngươi là gì?"

"Yoshi... Yoshino Junpei."

"Junpei đúng không? Không có chuyện gì, không cần sợ, chúng tôi sẽ không làm hại cậu." Có lẽ là nhớ tới em trai mình, Miwa Kasumi mỉm cười với nam sinh gầy yếu kia, cũng đưa tay về phía cậu ta. "Nào, giúp tôi đứng lên..."

"Cẩn thận!" Okkotsu lên tiếng cảnh báo.

Nhưng cảnh báo tới quá trễ. Từ trên người nam sinh tự xưng là Yoshino Junpei bỗng toát ra thật nhiều sương khói, Miwa sau khi bị chúng chạm vào trong phút chốc liền cảm thấy một cảm giác bị bỏng khó có thể chịu đựng, nhưng một giây sau cô bị ai đó đẩy ra. Giây phút rơi xuống trên mặt đất, cô thấy bóng Mechamaru đứng ở vị trí cô vốn đang đứng, bị trận sương khói kia bao phủ.

"Muta Kokichi!"

Khốn kiếp. Okkotsu nắm chặt chuôi đao. Không gian ở đây thực sự quá hẹp, nếu triệu hồi Rika, chỉ sợ giây tiếp theo tất cả họ sẽ bị áp thành thịt vụn. Vậy mà lại ở chỗ này...

Sương khói rất nhanh đã tản đi. Khi mọi người đang ho sặc sụa, Yoshino Junpei đứng lên. Mechamaru ngã xuống dưới chân cậu ta, đã ngừng vận chuyển.

"Trong các người... Ai là Itadori Yuuji?" Cậu bé hỏi với biểu tình u tối.

*********

"Thật là lucky nha," giọng nói nhẹ nhàng đến mức khiến người phát giận kia lại vang lên, "10kg thịt vụn của Quỷ Địa Ngục thế mà lại tự tìm tới cửa, tuy rằng vì biết như vậy nên ta mới tập kích đoàn tàu kia."

"Quả nhiên là ngươi." Fushiguro đan tay. "Ngọc Khuyển!"

"Ai nha nha, vì sao lại gấp như vậy? Hiện tại không phải nên là thời gian bình tĩnh nghe vai ác kể lại ngọn nguồn sao?" Ở hướng ngọc khuyển tiến lên, một người đàn ông tóc màu lam, trên mặt có vết khâu bỗng nhiên hiện thân, hắn thành thạo xoay người, mỗi chân một cú đá bay hai ngọc khuyển đen trắng. "Bạn nhỏ không kiên nhẫn không có kẹo ăn nha."

"Ít nói nhảm!" Itadori ngắt lời. "Chính là ngươi giết chú Nanami và Ijichi..."

"Tsumiki... Thù giết Tsumiki và cha ta..." Fushiguro gầm nhẹ. "Hôm nay ta nhất định phải đặt dấu chấm hết tại đây."

"Ai?"

"Ai?" Bên kia, Mahito cũng phát ra tiếng nghi vấn giống Itadori như đúc, nhưng lại khiến người ta tức giận hơn nhiều. "Tsumiki... là ai vậy? Ta không nhớ từng giết qua người phụ nữ nào có tên này."

"Tới giờ ngươi còn muốn giảo biện sao?" Fushiguro rống giận. Đây là tình báo thầy Gojo cho cậu, nhất định sẽ không sai. "Mười năm trước trong trận đại chiến diệt quỷ, nhân lúc rối loạn giết chết cha ta, sau đó còn gieo lời nguyền lên chị gái ta, không phải ngươi còn ai vào đây nữa?"

Người đàn ông tóc lam có gương mặt đáng sợ đầu tiên là lắng nghe như đang suy tư gì, chỉ lát sau liền phát ra tiếng cười to. "Hahahahaha. Thật xin lỗi, thợ săn quỷ dùng Quỷ Bóng Tối à, người ta từng giết có rất nhiều, nhưng ta chưa từng tham gia gì mà trận chiến diệt quỷ mười năm trước, càng không hề gieo lời nguyền lên người phụ nữ nào vừa nghe đã thấy rất yếu như vậy. Rốt cuộc ta là không lâu trước đây mới ra đời nha. Ngươi có phải nhầm lẫn ta với con quỷ nào khác không?"

"Nhiều lời vô dụng." Fushiguro đan hai tay vào nhau, ngón trỏ uốn lượng ở lòng bàn tay bên dưới. "Mãn tượng!"

Bên kia, Inumaki Toge đối mắt với cậu, hiểu ý gật đầu, kéo xuống khóa cổ áo bảo hộ: "Bất - động!"

Thân hình Mahito giữa không trung đột ngột ngưng trệ một giây, ngay trong một giây này, Fushiguro thả ra mãn tượng từ phía trước, Itadori từ phía sau, phát ra song - không đúng, là ba mặt tấn công với ác quỷ tóc lam. Nhưng Quỷ Hận Thù đứng tại chỗ mỉm cười, căn bản không có ý lui ra. Sau một lúc, ngay khi công kích sắp chạm đến thân thể hắn, hắn động. Dường như mau đến mức mắt thường nhìn không thấy, hắn thoải mái mà tránh thoát hai người công kích trước sau, giống không chịu trọng lực mà xoay một vòng trên không trung. Cùng lúc đó, những thứ giống như xúc tua, dáng vẻ đáng sợ bắt đầu mọc ra từ người hắn. Chúng dùng tốc độ cùng hình thể không tương xứng mãnh liệt vụt ra, cũng nhắm đến Inumaki Toge đứng cách đó không xa, đang không hề phòng bị.

"Vô Vi Chuyển Biến." Hắn nói như đang ngâm xướng.

********

"Người ngươi muốn tìm... Không ở đây." Okkotsu rút đao khỏi vỏ, khớp ngón tay lần lượt bám lên chuôi đao. Todo nhìn thấy, biết là điềm báo Okkotsu đã nghiêm túc. "Hơn nữa dù Itadori ở đây, ngươi cũng không thể tồn tại đi gặp cậu ta."

"Phải không?" Yoshino Junpei giống như cũng không đem lửa giận của Okkotsu để trong lòng. "Thế thì thật tiếc nuối, vốn muốn xem đều là người nắm giữ 10kg mảnh thịt của Quỷ Địa Ngục, ta và hắn ai mạnh hơn."

Miwa mở to hai mắt. "Trên người cậu cũng có...?"

"À, đúng vậy." Junpei tươi cười. "Mahito trang bị cho ta. 20kg, chúng ta mỗi người một nửa, đề nghị thật công bằng đúng không? Là cho tới nay... ta chưa từng có được... Đối xử công bằng."

Cậu cuốn tay áo lên, trên da là rậm rạp vết máu.

Okkotsu mặt không biểu tình nhìn cậu: "Cho nên? Đây là lý do để ngươi có thể giết hại nhân loại đồng bào? Ngươi cho rằng giao dịch với Quỷ Hận Thù, là có thể sống dễ dàng hơn một chút trên đời này?"

"Ta đã không có bất cứ mong đợi gì đối với thế giới này." Junpei lắc lắc đầu. "Hơn nữa, xem ra các người thật sự hoàn toàn không biết gì về đại họa sắp trình diễn ở Nhật Bản cả."

"Đại họa?"

"Đúng, đại họa... đến từ Quỷ Lời Nguyền."

Nghe vậy, Miwa cùng Todo đồng thời tỏ ra kinh hãi. Okkotsu một bên lại đứng lẳng lặng không nói, sắc mặt nghiêm trọng.

"Nhưng mà yên tâm đi, dù sao trước khi đại họa tiến đến... Các ngươi cũng đã chết ở nơi này." Junpei vươn tay, một đám sương đen thật lớn ngưng tụ trong tay cậu ta. "Rõ ràng thờ ơ mới là mỹ đức lớn nhất của nhân loại, vì sao không một ai lý giải được điều này đâu?"

******

"Inumaki!" Fushiguro hét lớn.

"Đừng... Lại đây..."

Thiếu niên bị bàn tay Mahito biến ra giam chặt chỉ kịp phun ra một câu chú ngôn, ngay sau đó đã bị bao phủ trong thân hình khổng lồ của Mahito. Thịt khối màu đen của Quỷ Hận Thù hoàn toàn bao bọc lấy cậu ta, dưới lớp da bên ngoài là một trận dao động lớn.

"Tên khốn nhà ngươi, trả Inumaki LẠI ĐÂY!" Itadori tức giận mà nhảy lên không trung, đấm xuống nửa sau đầu bên phải của Mahito, nhưng lại dễ dàng bị xúc tua trên người hắn làm chệch hướng. Cậu đụng vào tường hành lang, ngã ngồi trong vết nứt.

"Nói tạm biệt đồng đội của các ngươi đi," Mahito mỉm cười nói, "Vô Vi Chuyển Biến của ta có thể tùy ý biến đổi con người không bị quỷ ám thành quái vật không có ý thức, cũng trở thành sở hữu dưới trướng ta."

"Khốn kiếp." Fushiguro thở phì phò, hô hấp cùng đôi tay đều run rẩy, chân cũng gần như đứng thẳng không nổi, nhưng cậu chỉ còn một lựa chọn duy nhất. Phải dùng cái kia sao? Trong giao dịch giữa cậu và Quỷ Bóng Tối, đây là chiêu thức nguy hiểm nhất, mạnh mẽ nhất, cũng có giá trao đổi cao nhất. Nếu triệu hồi thức thần này, chỉ sợ cậu không thể rời khỏi khách sạn này nữa. Nhưng nếu còn tiếp tục như vậy, không chỉ Inumaki mà tất cả họ đều sẽ chết ở chỗ này. So với khiến Itadori và Kugisaki cùng chết trước mặt cậu, không bằng trước khi mọi chuyện trở thành như vậy... Cậu làm dấu tay. "Ma..."

"Từ từ." Một bàn tay đáp lên đầu vai cậu, cậu quay đầu nhìn, thì ra là Kugisaki. Cô vỗ vỗ vai cậu, ý bảo cậu bỏ dấu tay kết ấn nguy hiểm kia. "Còn chưa tới lúc cậu chết."

Fushiguro quay về phía cô. "Cậu còn có biện pháp khác sao?"

Kugisaki không đáp lại ánh mắt cậu, chỉ nhìn chằm chằm khối thịt di động vừa nuốt sống Inumaki kia. Cô nói: "Vừa rồi để phòng vạn nhất, tôi rút trên người mỗi người các cậu một sợi tóc, kể cả Inumaki." Cô tỏ ra vẻ mặt phẫn nộ lại tự trách. "Chỉ là không tưởng tượng được sẽ thực sự có tác dụng."

Cô rút ra cây búa, tay phải nắm ba cái đinh, Fushiguro thì giúp cô cầm lên búp bê nguyền rủa có quấn tóc Inumaki. "Cộng hưởng ——!"

Thân mình Mahito dừng lại một chút, cử động dường như có chút chậm chạp, hình thái cũng hơi có xu hướng trở về bộ dạng cũ. Nhưng biểu tình kinh ngạc trên mặt hắn nhanh chóng lướt qua. "Nếu các ngươi muốn dựa vào thứ tiểu kỹ loại hai này để đả đảo ta, vậy phải dùng thêm nhiều sức lực chút. Đúng không, Itadori —— Í, anh bạn vật chứa đâu rồi?"

"Ở đây này!" Vì tầm mắt thân hình khổng lồ quá cao, Mahito thế mà lại không chú ý tới Itadori vừa rồi từ tường nứt bò dậy, cậu không biết đã chui vào điểm mù của Mahito từ lúc nào, nắm tay lập lòe ánh sáng đen. Đây là khi huấn luyện trước tiệc đón người mới, Nanami Kento đã dạy cậu, mà chú ấy lại chết dưới tay một kẻ như vậy...

"Kugisaki, chính là lúc này!"

Kugisaki lên tiếng, giơ cây búa vừa rồi lên cao, nhưng lúc này đây, cái đinh cô ném lên không nhắm vào búp bê nguyền rủa. Dưới ánh mắt chăm chú kinh ngạc của Fushiguro, cô đem cái đinh hung hăng đâm xuyên vào mắt phải của mình. Cùng lúc đó, Itadori đã hành động.

"Cưỡng chế chấp hành: Thân thể cộng hưởng!"

"Hắc thiểm ——!"

Sức mạnh vừa rồi còn đang bị ngươi cười nhạo, hiện tại thế nào hả, con quỷ khốn kiếp?

Một giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Nobara đắc ý mà nghĩ.

********

Editor's note: Vì chương này thực sự quá dài, đã hơn 3k từ mà mới được hơn nửa nên mình sẽ cắt thành 2 chap nhỏ nha mn ;;w;; chứ để mn chờ lâu quá mình cũng hơi ngại. Chúc mn đọc truyện vui vẻ nha



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net