2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời nhẹ nhàng chảy dài trên mái tóc xơ rối và đôi gò má của Sayuri, mi mắt khẽ run lên từng hồi, cô vô thức lấy tay che mặt, để cho ánh sáng chói chang ấy dịu lại mới từ từ mở mắt ra. Bầu trời trong xanh và vô cùng rộng lớn mở ra trước mắt Sayuri, vòm trời như cao hơn và đẹp hơn khi đứng giữa cánh như thế này. Xung quanh mặt trời vàng rực là những đám mây trắng đủ hình dạng, nhẹ nhàng trôi nổi giữa những cơn gió mát.

Cô ngồi dậy, khung cảnh mới hiện hữu rõ ràng, đây là một cánh đồng không có bóng người, bao quanh chỉ toàn là cây cỏ và hoa dại, không có một cái cây lớn nào, không có một ngôi nhà hay sinh vật quanh đây. Trên khắp cánh đồng xanh mơn mởn và thoang thoảng mùi cỏ dại này chỉ có duy nhất Gojo Sayuri. 

Cô đứng giữa cánh đồng, ngẩng cao đầu là bầu trời rộng lớn và thoáng đãng, cúi xuống một chút là những bụi cỏ và khóm hoa dại đủ màu sắc, xa xa là đường chân trời mờ ảo không thể nhìn rõ. Ánh nắng chiếu xuyên qua đám mây mà rủ xuống bờ vai gầy gò ấy. 

Thân ảnh cô độc của Sayuri giữa chốn đất trời ấy chỉ tựa như một chấm mực đen nhỏ bé, có thể khuất mắt bất cứ lúc nào.

Một chấm mực tồn tại song song với đất trời, dù nhỏ bé nhưng lại mang một sức mạnh vô cùng to lớn.

Sayuri nheo mắt nhìn phía xa, tầm mắt bắt đầu choáng dần do phơi nắng nhiều khiến cô không đứng vững. Hơi lảo đảo như sắp ngã, cô thở dài thườn thượt, tự nghĩ sao mà đời mình lắm cái đen đủi. Dù sống lại nhưng lang thang nơi đất khách quê người này, lại không có một mống sinh vật nào cũng khổ đủ đường lắm chứ. 

Sayuri đành miễn cưỡng đi theo một hướng nào đó theo linh cảm mách bảo, cứ đi như vậy cho đến khi cô tưởng như sắp gục ngã đến nơi rồi thì bất ngờ bắt gặp một thị trấn nọ phía xa xa.

Như cá gặp nước, hổ được thả về rừng, sinh lực tràn trề, Sayuri hớn hở chạy đến thị trấn ấy. Cô đứng trước cổng thị trấn mà ngó nghiêng đôi chút, bên trong có nhiều nhà nhỏ san sát nhau, cũng có một vài người đang đi lại, vài sạp hàng nhỏ. Sayuri vội vuốt lại mái tóc, sau đó bước vào thị trấn.

Cô bước đến một sạp bán táo nọ, đánh tiếng hỏi chủ sạp là một bác gái nom đã lớn tuổi.

"Bác ơi, cho cháu hỏi một chút được không ạ?"

Người chủ sạp nghe vậy liền niềm nở, bác gái nói.

"Có chuyện gì vậy cháu?"

"Có thể cho cháu biết nơi này là đâu không ạ?"

"À, đây là thị trấn Gowen, nằm ngoài rìa thành phố Hosu, trông cháu giống người nước ngoài quá, bị lạc đến đây sao?"

Sayuri hơi ngượng ngùng, cô giở giọng đáng thương ra nói.

"Dạ, cháu không may bị cướp mất đồ rồi bị bọn chúng bắt đi, trên đường lại bị thả xuống cánh đồng ngoài xa nên mới bị lạc ạ."

Bác gái nghe vậy liền xót xa, bác nhìn một lượt cô gái trước mặt, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn lại mặc trên mình bộ đồ bẩn thỉu, tóc tai thì rối bời, khuôn mặt xinh đẹp cũng lấm lem bùn đất với trầy xước, bầm tím. Cả cơ thể không chỗ nào là lành lặn. Bác gái liền hỏi han.

"Vậy cháu có người thân hay bạn bè gì không, để bác cho mượn di động."

Sayuri nghe vậy liền cảm thấy thực chua xót, trên thế giới này, cô nào có người thân, bạn bè còn không thể.

"Dạ..cháu...cháu..."

Thấy Sayuri ngập ngừng, tỏ rõ sự buồn bã và như sắp khóc đến nơi thì bác gái vội lên tiếng an ủi, bác nói.

"Thôi, nếu cháu không muốn nói thì thôi vậy. Thế này đi, nếu cháu không chê thì đến nhà ta ở tạm, rồi sau đó nghĩ cách sau cũng được."

Sayuri nghe vậy thì như mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ. Cô hơi lộ sự hạnh phúc, nhưng sau đó liền nhanh chóng ngượng ngùng nói.

"Như vậy không làm phiền bác chứ?"

"Ài, phiền gì chứ! Giúp được cháu là bác vui lắm rồi."

"Vậy cảm ơn bác nhiều lắm ạ."

Và sau đó, Sayuri đã ngồi trong nhà của bác gái, cô được bác cho một bộ quần áo mới để thay sau khi tắm rủa sạch sẽ, còn được bác nấu cho một bàn thức ăn ngon để ăn. Trong lúc ăn, bác cũng hỏi han cô rất nhiều.

"Vậy là cháu không có bạn bè, cũng không có người thân ư?" Bác Umi ngạc nhiên hỏi.

"Vâng, cha mẹ cháu mất trong một vụ tai nạn khi cháu còn nhỏ, cũng không có bạn bè hay người thân nào khác, sau đó...cháu được cô nhi viện nhận nuôi ạ." Cô vừa ăn thìa cơm trứng vừa nói, giọng điệu tràn ngập sự mất mát và tủi thân.

Bác Umi mìm môi, đau lòng nhìn đứa trẻ nhỏ trước mặt.

"Vậy cháu bao nhiều tuổi rồi?"

"Cháu...mười lăm tuổi ạ."

Bác Umi trầm ngâm nhìn Sayuri đang ăn cơm, sau đó hỏi.

"Vậy cháu có nhớ số di động của cô nhi viện không? Để bác gọi điện cho họ, chắc giờ này không thấy cháu về họ cũng lo lắm."

Sayuri chợt khựng lại, cô bắt đầu run rẩy, nước mắt nóng hổi tựa thủy triều lũ lượt trào ra khỏi khóe mắt, lăn dài trên má rồi rơi lộp bộp xuống bàn tay nhỏ. 

"Ư...hức...hức-hức..."

Bác Umi thấy vậy liền hoảng hốt, bác luống cuống vỗ về Sayuri.

"Cháu-cháu sao vậy? Sao lại khóc rồi?"

"Hức...cháu-cháu hức... xin-lỗi..hức..."

"Cháu...hức..."

Bác Umi nhẹ nhàng ôm Sayuri vào lòng, xót thương vô cùng. Sayuri được vậy càng khóc to hơn nữa, khắp căn nhà chỉ toàn khóc của cô.

Mãi lâu sau, khi đã bình ổn tâm trạng, Sayuri mới từ từ kể, giọng nói run rẩy khiến âm thanh phát ra có chút đứt gãy.

"Cháu...cô nhi viện cháu đến lúc đầu cũng vô cùng tốt, họ chăm sóc và đối xử với cháu rất chu đáo, cho cháu ăn đầy đủ và cho cháu đi học, tuy nhiên, sau khi cháu và một vài người bạn khác lên mười tuổi, sự đối đãi ân cần ấy của họ đã vội vàng biến mất. Cô nhi viện và mọi người như biến thành một người hoàn toàn khác, họ bắt cháu nghỉ học, ép cháu phải đi làm kiếm tiền và đôi khi còn đánh đập cháu nếu không nghe lời.

Cháu đã vô cùng sợ hãi và bất lực, hằng ngày phải ra ngoài kiếm tiền dù nắng mưa khiến mọi người dần kiệt sức, một vài bạn sức khỏe yếu đã đổ bệnh, những bạn còn khỏe thì phải gồng gánh luôn cả phần việc của những bạn ốm..."

Bác Umi càng nghe càng đau lòng, bác cảm thấy vô cùng tức giận khi cô nhi viện lại có thể đối xử tệ bạc, ngược đãi những đứa trẻ như vậy. Bác đang định lên tiếng thì Sayuri đã vội mở lời trước, cô nắm lấy tay bác Umi, khuôn mặt lộ rõ vẻ thành khẩn.

"B-bác ơi, bác có thẻ cho cháu ở lại đây được không ạ? Cháu-cháu hứa sẽ làm việc chăm chỉ phụ giúp bác, cháu sẽ không ăn nhiều đâu ạ! Cháu sẽ làm tất cả mọi việc mà bác giao và sẽ hoàn thành thật tốt ạ! Cháu không muốn quay về cô nhi viện đâu!"

Bác Umi liền mủi lòng trước những lời nói đầy chân thành này, bác xoa nhẹ đầu của Sayuri, giọng nói quá đỗi dịu dàng.

"Tất nhiên là cháu có thể ở lại đây rồi, Sayuri-chan. Cháu có thể phụ giúp bác bán bánh trong thành phố được không? Ở Hosu bác có một tiệm bánh nhỏ, bác sẽ trả công đầy đủ cho cháu, nhưng nếu cháu cảm thấy không ổn thì cũng có thể từ chối, bác sẽ không ép cháu."

"Đ-được vậy thì tốt quá ạ!!" Sayuri vui mừng reo lên.

Bác Umi cười mỉm: "Căn nhà này bác không dùng đến, cháu có thể ở tạm đây, nếu có việc gì thì hãy gọi cho bác nhé."

"Vâng ạ, vậy thì ngày mai cháu có thể đến làm ngay không ạ?"

"Nếu cháu cảm thấy ổn nhé."

"Vâng, cháu thành thật cảm ơn bác rất nhiều, Umi-sama." Sayuri cúi đầu, khẩn thiết cảm ơn.

"Ôi trời, cháu không cần làm vậy đâu, từ nay hãy cứ gọi bác là Umi-san nhé." Bác Umi vội đỡ Sayuri dậy.

"Vâng."

Trái tim khô cằn và vỡ nát tưởng chừng như đã tuyệt vọng của cô lại đang cảm nhận được chút ấm áp đã lâu chưa thấy, thứ tình thương ít ỏi giữa xã hội thối nát này đang từng giây từng phút nuôi dưỡng lên một mầm non nhỏ. Nó là thứ màu sắc duy nhất giữa thế giới đơn sắc này, dù có bị vùi dập bởi bao nhiêu đất đá nhưng vẫn mạnh mẽ lớn lên. Rồi sẽ trở thành một cây đại thụ rợp bóng xanh, khiến vùng đất này tràn đầy sức sống hơn nữa.

Cứ như vậy, cuộc sống bình dị mà Sayuri hằng mong ước đã đến, hằng ngày cô đến làm việc trong tiệm bánh của Umi-san, sau đó về lại ngôi nhà nhỏ trong thị trấn Gowen. Song, Sayuri cũng tìm hiểu và dần thích nghi với xã hội mới này.

Bác Umi cũng đề nghị với cô về chuyện đi học, thú thật, Sayuri đã học hết tất cả kiến thức cần thiết khi còn ở Cao chuyên và Gia tộc Gojo, dù là đứa trẻ bị bỏ rơi nhưng Sayuri vẫn được cấp cho sách và một gia sư riêng để học tập.

Nhưng vì không muốn bác Umi phiền lòng nên Sayuri cũng đã chấp nhận chuyện đi học, nơi mà bác Umi muốn cô đến, là Trường học siêu anh hùng của Nhật Bản - UA.

Ngồi trường này nhìn chung không khác mấy so với Cao chuyên chú thuật Tokyo, đều là nơi đào tạo, nhưng xét về độ phổ biến thì lại hơn hẳn 

[...]

Trong khoảng thời gian sống tại thế giới này, Sayuri cũng phát hiện ở nơi này cũng tồn tại chú lực và chú linh, dù sao thì chúng cũng được sinh ra từ cảm xúc tiêu cực của con người nên có lẽ ở đây chúng cũng sẽ xuất hiện được, nhất là trong thời kì loạn lạc như thế này. 

Ngoài ra, nhờ việc chăm lên thư viện và internet tìm tòi, cô cũng phát hiện rằng, ở một số nền văn minh cổ đại khác, như Hy Lạp, La Mã hay từ những tài liệu xưa cũ của các quốc gia khác nhau đều có ghi chép về một nhóm người hay một vài cá nhân bí ẩn sở hữu sức mạnh phi phàm, họ có tướng mạo hơn người, đều mặc một bộ quần áo kì quái màu đen và nói cùng một ngôn ngữ. Điểm chung là những người đó đều đột nhiên xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất như chưa hề tồn tại. Những người đó rải rác khắp nơi, nền văn minh nào cũng từng ghi chép ít nhiều về họ, tại Nhật Bản, vào thời Nara cũng đã xuất hiện một người như vậy.

Sau đó, vào thế kỷ thứ mười ba, tại vương quốc Anh và nhiều quốc gia khác, một khái niệm mơ hồ mang tên Thuật sư đã được lan truyền rộng rãi giữa những tầng lớp trong xã hội. Mọi người bảo rằng những Thuật sư đều có sức mạnh hơn người và có nhiều khả năng kì dị, người thì có thể chữa bách bệnh, người thì có thể lực và tốc độ đáng kinh ngạc, người thì có khả năng bay trên không, người lại có thể triệu hồi ra những thứ kì lạ. Nhìn qua tưởng như không liên quan nhưng giữa họ đều có một mối liên kết bền chặt.

Và khái niệm đó đã nhanh chóng phổ biến khắp thế giới, qua lời truyền miệng của mọi người, khái niệm đó được biến tấu và thay đổi rất nhiều. Có người bảo rằng "họ là sứ giả của Chúa trời" cũng có người bảo rằng "họ chỉ là những kẻ lừa đảo",...Không ai biết Thuật sư bắt nguồn từ đâu, hình thành như thế nào hay có thật không, chỉ biết rằng, vào giữa thế kỉ mười bốn, Thuật sư đã chợt biến mất.

Hiện giờ, không ai còn nhớ về nó nữa, có chăng, chỉ là qua những lời truyền miệng, những truyền thuyết, những câu chuyện cổ tích và qua sử sách.

Thuật sư là Chú thuật sư, khả năng chữa bách bệnh là Phản Chuyển Thuật Thức, triệu hồi những thứ kì lạ có thể là Thập Chủng Ảnh Pháp Thuật hoặc là Chú Linh Thao Thuật, có khả năng bay trên không có lẽ là Vô Hạ Hạn của Gojo.

Mọi người đều từng sống lại, nhưng là ở khoảng thời gian và không gian khác nhau, sứ mệnh của họ là thanh tẩy chú linh, bảo vệ an toàn cho mọi người, chừng nào chú linh còn tồn tại, có lẽ Chú thuật sư sẽ không biến mất.

Biết được những điều đó khiến Sayuri an tâm hơn phần nào, những thông tin ấy khiến cô tin tưởng vào việc sẽ có thể gặp lại Gojo Satoru, và cũng khiến cô cảm thấy bản thân không hề cô đơn.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net