//: 🎞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi thoảng, có những ngày ta chỉ có thể để bốn chữ vàng này vào nhật ký: "Buồn ơi là buồn". Gã cũng ước mình nói được như vậy lắm!

Năm nay gã hai bốn, vừa trải qua một ngày sinh nhật nữa trong đời. Thế mà, cuộc đời chẳng hề đoái hoài đến gã. Có lẽ vì gã hơi ngơ.

Gã sống trong căn phòng của mình. Sáu ngày chẵn vẫn chưa hề giao tiếp với một ai cả. Phần gã thì cho rằng việc ấy không mấy quan trọng. Nắng thì kéo rèm cho lũ kiến có nơi ra vào, mưa thì đóng màn che muỗi.

Cuộc sống của gã bình lặng như thế.

Giá mà nó mãi bình lặng như thế.

Gã đã từng yêu.

Người yêu của gã là một cô gái hiền lành nhưng không nhu nhược. Gã chẳng bao giờ nghĩ rằng mình có thể hiểu được nàng. Ôm vào lòng một nỗi tự ti nho nhỏ, gã đèo nàng đi khắp các con phố, nghe nàng cười và nói đủ thứ chuyện trên đời.

Nhưng bạn biết đấy, không phải lúc nào chúng ta cũng giữ nỗi niềm yêu thương vào lòng và ru vỗ nó được. Những lúc xa nhau, gã không biết lấy gì để bù vào khoảng cách. Không đơn thuần là chuyện địa lý, mà còn là sự cách xa bởi suy nghĩ không thể ràng buộc.

Gã đi giữa tình yêu ấy, hoang mang nhưng lại không nữ nhẫn tâm, với cả nàng và bản thân mình. Nhiều hôm nang buồn, gà không nghĩ là do mình. Nhưng có thế nào cũng nên dỗ dành nàng chứ - gã nghĩ thế.

"Em không ổn à?"

"Vâng." nàng thừa nhận .

Thế là, ngay khoảnh khắc ấy, gã thấy trong mình nổ "bùm" một phát. Gã thấy mình xấu xa và tệ lậu, vì không muốn sẻ chia cảm xúc xấu ấy với nàng. Thế là gã len lén rời đi, và chọn cảm giác mang tội (chia tay) hơn là mang nợ (tình nghĩa).

Nàng biết gã không thể dứt khoát, nhưng không đòi hỏi gì thêm về những điều lẽ ra phải có ở tương lai.

Gã nghĩ, đó cũng là một kiểu ân huệ. Chắc là thế rồi. Nhiều ngày gã khều rèm mi lên, thấy mình lủi thủi như một tên hành khất. Nhưng gã nghĩ mình chịu được. Có những điều không cần cố gắng nhưng vẫn có thể bền sức, như là sống với cô đơn.

Gã nghe những bản nhạc trung hòa, với phần lời đều đều như kể chuyện, không quặn lòng nhiều. Hôm nào khó ngủ thì gã giăng điện, tìm nhiều việc khác để bù vào quỹ thời gian nhàn rỗi.

Người ta nói đời ngắn lắm. Yêu đi.

Gã cũng chưa có một cuộc đời.

Dù dài dù ngắn, chưa cần yêu. Vậy đi.

***

Dạo này cô ra ngoài suốt, chủ yếu là để tránh việc nhà quá lâu đâm ra ủ dột. Nhiều ngày làm việc đến kiệt sức, cô thấy hình như mình đang đòi hỏi quá cao bản thân.

Nhưng mà như vậy thì lại tốt, tránh được những phút dìm mình trong ủy mị. Dạo này, cô không thể nào sắp xếp cảm xúc cho ra hồn.

Từ khi xa anh, cô thấy ngày hiu hắt. Người ta bảo từ từ rồi nỗi đau cũng qua, đừng làm quá lên là được.

Nhưng họ có phải là cô đâu.

Mà họ, cũng có phải là anh đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net