51 : Hộp quà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi những vệt sáng tí tách đọng trên bờ vai mảnh dẻ, cửa sổ trong suốt đóng im lìm, ngưng lại mảng hơi mờ mịt che đi khoảng trời đông lạnh lẽo. Eunchae miễn cưỡng xoay người, cơ thể khẽ run, sống lưng rợn những gợn cứng đơ thớ thịt. Cô đờ đẫn trước màng âm ỉ trong phòng, vài vệt sáng len lỏi xuyên ngang tấm vải rèm mỏng manh, thưa thớt. Từng chấm nhỏ li ti nhảy múa trước tầm mắt uể oải của cô, Eunchae ngồi dậy, cựa người và vặn mình. Thở hắt một hơi buông rệu rã, nhìn đồng hồ điểm 9 giờ sáng, hôm nay có vẻ cô dậy muộn hơi mọi ngày. Mà chắc cũng là do không bị cảm giác đau đầu của hơi rượu làm phiền nên giấc ngủ cũng dễ dàng với Eunchae hơn. Thật tình thì hiếm khi nào cô được tận hưởng những cơn say giấc nồng trọn vẹn như thế, ngoại trừ khi được ngủ bên cạnh Jeon Jungkook. Eunchae nghĩ rồi lại bất giác ửng đỏ hai bên má, vội vàng xuống khỏi giường và vào phòng vệ sinh.

Nhìn mình trước gương, cô thoáng tự cười ngây ngốc, Jeon Jungkook khen cô để tóc xoăn rất đẹp. Eunchae liền cầm lấy chiếc lược lưỡi thưa cắm bên trong ống để đồ, nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc đen óng ả, xoăn gợn của mình. Hai má lúm cười xinh xắn cứ xuất hiện mãi, tung tăng vừa đánh răng vừa nhún nhảy theo nhịp điệu chợt thoáng trong đại não.

Cô chẳng cần son phấn, không cần những bộ cánh lộng lẫy bên mình. Go Eunchae vẫn đẹp theo cách riêng, ít nhất là đối với ánh nhìn của người chứng kiến. Chỉ là một kẻ bất hạnh như cô, bản thân vẫn luôn tự hỏi rằng tại sao...mọi thứ phải đối xử với mình như vậy.

Nhưng hiện tại, cô có một điểm sáng trong cuộc đời lầm lỗi - Jeon Jungkook. Ít ra...cô còn có hắn ở bên.

Eunchae bước ra khỏi phòng, khi tiếng bàn tán, văng tục tứ tung của những ả gái bên dưới phá tan đi khoảng lặng đang xâm chiếm bên trong cô. Đi xuống dưới sảnh trong chiếc váy dây trắng mỏng, khung trời đông lạnh cóng, rét mướt run rẩy tới từng mảnh thần kinh mà Eunchae đây lại chẳng hay. Cô có chút sụt sịt kể từ sau khi vùng vẫy, đùa nghịch cùng Jeon Jungkook dưới mưa. Chỉ là chúng cũng không đáng kể, hoặc là do cô không thèm để tâm vào sức khỏe của bản thân mình.

Cô thấy bọn họ túm tụm lại như họp chợ, tò mò nên Eunchae mới tiến lại gần đám đông ấy. "Có chuyện gì vậy?"

Vừa nghe thấy âm giọng của Eunchae xoẹt ngang giữa vô vàn lời bàn tán, lũ lượt trong bọn họ liền im bặt. Những cặp mắt bị phân tán, tập trung lại vào cô. Chợt có một cô gái đứng bên cạnh lên tiếng. "Trời trời, dậy rồi à? Này, cái hộp quà kia là của mày đấy. Người ta gửi tới đây bảo là của mày."

"Của tao?" Eunchae thốt lên với vẻ đầy khó hiểu, cặp chân mày không yên vị thu chặt vào nhau.

Cô gái bên cạnh nói tiếp. "Người ta chuyển đến đây cho mày mà bảo quản kĩ lắm. Bọn tao từ nãy giờ cứ cố đoán mò trong này có gì, mày mở thử ra đi."

Eunchae gật đầu, kéo hộp quà ấy sát về phía mình. Nó không quá cầu kì nhưng lại vô cùng tinh tế với màu xanh ngọc bao quanh và một dải băng rôn trắng tinh được buộc thành hình thắt nơ rất đẹp. Tay cô hơi run run vì không dám đoán bên trong là thứ gì, lại còn có vài cô gái độc mồm độc miệng kêu bên trong chẳng lẽ lắp bom? Chỉ thấy cô ngập ngừng mãi không mở, do cô ngờ vực không dám tin. Chẳng lẽ thật sự có một bất ngờ dành cho chính mình?

Mất kiên nhẫn khi Eunchae mãi mà chưa mở hộp quà. Bọn họ không khách khí thẳng tay giật lấy nó, vội vàng mở ra xem bên trong có gì. Cô vốn chỉ kịp "Ớ" lên một tiếng vô vọng và rồi những sợi lót mềm bên trong hộp bị bọn họ rũ tứ tung lên không trung.

"Ôi trời, ôi trời!!" Một cô nói lên với vẻ phấn khích, lôi từ bên trong hộp ra chiếc váy body đen rồi hứng khởi ướm lên cơ thể mình. "Hàng này là hàng giới hạn đấy, đẹp chết mất!!!"

"Có cả khăn quàng cổ này." Thêm người khác lấy ra chiếc khăn len vẫn còn nguyên mác mới tinh.

Eunchae không nhìn được thêm, vội vàng lấy lại những thứ đồ rồi ôm theo hộp quà bỏ lên phòng. Khoá chặt cửa, chỉ còn lại một bóng người hiu quạnh, tò mò với hộp quà kì lạ.

"Váy body...khăn quàng cổ và...cả điện thoại?" Eunchae tròn mắt, cầm lên chiếc điện thoại mới cứng. "Là...là samsung?"

Cô hoang mang, tại sao lại tặng máy điện thoại vào đúng lúc điện thoại cô bị hỏng chứ? Eunchae như đoán già đoán non được chủ nhân của món quà, nhưng bản thân vẫn muốn chắc chắn những gì mình nghĩ là đúng. Cô mở máy, khi dải thông báo trắng xóa đã nằm gọn gàng trên màn hình.

"Cái gì đây...Oppa?"

"Nhận được đồ thì gọi cho tôi." Nội dung xúc tích mà cũng chẳng dài dòng, chỉ cần có thế cũng đủ để nhận ra chủ nhân của món quà này là ai. Cô trượt tay, ấn gọi cho cái tên liên lạc ấy ngay lập tức. Tiếng chuông chờ vang lên tròn trĩnh một đợt và giọng nam trung quen thuộc bắt máy.

"Nhận được đồ rồi à?"

"Em nhận được rồi, oppa!" Eunchae cười cợt, thậm chí còn nhấn mạnh chữ ấy khiến Jeon Jungkook ở đầu dây bên kia cũng bất giác ngại ngùng.

Hắn xoa xoa thái dương, ho nhẹ rồi lập tức đánh trống lảng. Dù thế trong lòng lại thấy vui vui, tiếng oppa ngọt sớt như rót mật vào tai, bảo sao một kẻ đang yêu như hắn không thích cho được.

Hắn khẽ mỉm, ánh mắt đăm chiêu vào màn hình máy tính, bên tai lại nghe giọng nói đầy mê hoặc của Go Eunchae. "Thế có thích không?"

"Có, nhưng tại sao phải mua nhiều thứ như thế này? Điện thoại thì em tự mua được mà. Váy với khăn nữa..." Cô trả lời, bàn tay mân mê chiếc khăn len đang nằm gọn trên đùi.

"Cô nghĩ tôi thiếu tiền tới cỡ không mua đồ cho cô được à?"

"Ý em không phải thế, chỉ là mấy thứ này..."

Eunchae ậm ừ mãi không dám nói thêm, Jeon Jungkook cũng đủ hiểu cô là đang khó xử. Hắn tựa người vào chiếc ghế bọc da đen, thở hắt ra một hơi rồi nói. "Tại bây giờ là vào mùa đông rồi, tôi chỉ muốn mua cho cô cái khăn quàng cổ thôi, nào ngờ gặp thêm cái váy đấy, tôi nghĩ nó hợp với cô nên mua luôn. Còn về phần điện thoại, đợi cô có tiền tự sắm thì những lúc tôi nhớ cô là phải gửi thư bằng bồ câu à?"

"Vậy là do anh nhớ em chứ gì?"

"Ừ, do tôi nhớ cô đấy!" Giọng hắn nhẹ lại tựa lông hồng, xoa dịu cho nỗi lòng bập bùng hỗn loạn của cô. Điều này chỉ càng làm cô thêm tương tư, đưa đẩy thứ cảm xúc mờ ám giữa cả hai vụt sáng như tia hi vọng cằn cỗi nơi mục ruỗng khó đoán.

Ưỡn người, ngửa vùng cổ thon, đắm đuối chỗ chiếc vải rèm nằm im lìm như chờ đợi cuộc trò chuyện được tiếp diễn. Eunchae cũng không muốn dừng lại ngay lúc này, bó lấy đầu gối. Dáng vẻ thiếu nữ mơ màng trong dòng thác tình cảm xuyên suốt, rọi rực nơi con mắt nâu phủ màu hoan hỉ. "Oppa...ai chỉ anh đặt cái tên này hả ngài Jeon? Hay là xem phim tình cảm rồi bắt chước người ta chứ gì?"

Jeon Jungkook thở dài, biết là tránh thế nào cũng chẳng tránh được câu hỏi đấy. Hắn ấp úng, giọng nói có hơi run rẩy "Ờm thì...không hay à? Nếu cô không thích thì có thể đổi."

"Em có bảo là không hay đâu chứ. Vinh dự lắm mới được ngài Jeon đây tự đặt tên đầu tiên trong danh bạ cơ mà, có người ngốc mới xóa đi." Eunchae trả lời, giọng có hơi đùa.

Jeon Jungkook cười nhẹ, hắn vuốt lấy cặp lông mày rậm của mình. "Tối rảnh không?"

"Em có, sao à?"

"Hẹn hò? Muốn chứ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net