XVII.2.Chú thuật sư của cha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/N's note: Helo mấy bà. Tui đã bổ sung thêm một vài đoạn ở phần 1 của chương XVII, mấy bà có thể lội lại đọc để hiểu thêm về bối cảnh của chương này ha. Btw hôm qua hôm kia gì đấy tui có bảo là sắp giở chứng drop truyện - như mấy bà thấy là tui chưa drop, nên cứ bình tĩnh mà run nhe =)))))) Bình luận nhiều nhiều để tui có động lực ra chương mới nhaaaa

****

Ban sáng không có tâm trạng, bây giờ Megumi mới nhìn một vòng quanh ký túc xá. Căn phòng rộng ngang ngửa phòng khách của nhà nó. Sàn được lát gỗ, tường sơn trắng và một cửa sổ ốp kính trượt nhìn ra khoảng sân nhỏ. Trong phòng có bàn học, tủ đồ, giường ngủ - ngạc nhiên hơn cả là có bếp và bàn ăn. Suy nghĩ đầu tiên của Megumi là tìm cái gì đó ngăn giữa khu bếp và giường. Bình phong chẳng hạn, hay một tấm rèm cũng được.

Lúc thằng bé quay lưng lại với cửa trượt để dỡ đồ trong hành lý ra, một tiếng gõ cửa rất nhẹ vang lên. Dáng người xuất hiện sau lớp kính, mái tóc bạch kim ngả vàng, đôi mắt nổi bật màu tím, sáng như ngọc. Nó nhận ra đó là Inumaki Toge. Sau cuộc gặp gỡ ở tiệc mừng năm mới của Ngự tam gia bốn năm trước, hai đứa chưa từng gặp lại nhau. Megumi mở cửa cho anh vào. Dải lụa che đi nửa gương mặt của người con trai khẽ đong đưa. Toge gật đầu chào thằng bé, đi đến bên giường rồi ngồi xuống cạnh mớ quần áo chưa kịp xếp lại của Megumi.

"Lâu rồi em mới gặp lại tiền bối Inumaki đấy."

"Cá hồi." Toge đáp, "Rong biển?"

"À, em vừa dỡ đồ ra thôi... Anh lạnh ạ?"

Toge lắc đầu, mũi sụt sịt. Megumi lập tức tìm công tắc để chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh. Hai mươi bốn độ không tính là thấp so với Megumi, nhưng với Chú ngôn sư có cổ họng nhạy cảm như Toge thì nhiệt độ này khá phiền phức.

"Trứng cá... Cá ngừ mayo?"

Megumi đoán Toge muốn rủ mình đi ăn trưa cùng các tiền bối khác. Cậu gật đầu đồng ý rồi hỏi:

"Ở đâu ạ?"

"Phòng anh."

"Vâng, em gấp xong đồ sẽ đến ngay."

"Cải bẹ, cải bẹ."

Toge khoanh chân ngồi hẳn lên giường, tựa vào bức tường đằng sau, im lặng nhìn Megumi gấp quần áo. Thằng bé hơi ngại vì để anh phải đợi nên ra sức làm cho nhanh. Rốt cuộc là vội quá nên đồ đạc thành một mớ nhàu nhĩ, phải gỡ ra xếp lại. Lần này Toge cười, gấp cùng thằng bé - nó bĩu môi bực bội với chính mình.

_____________________

Mấy đứa thiếu niên rủ nhau ăn trưa chẳng qua là gọi thức ăn nhanh về, tụ tập nói chuyện mà thôi. Chị Maki đại diện gọi KFC, tiền ăn thì chia đều cho cả bọn. Như đã thân quen từ trước, bốn đứa nhỏ xúm lại đòi Hakari bao tiền nước. Rốt cuộc chẳng những không được bao mà còn bị mất tiền vào trò đổ xúc xắc của anh ta.

Cười khà khà như ông cụ lớn tuổi, Hakari đếm những đồng bạc lẻ mà lũ trẻ ngây thơ hiến cho mình, lên giọng dạy bảo:

"Bởi vậy đó, trừ phi bây hên như anh, đừng bao giờ nhúng vô bãi chàm cờ bạc. Hiểu chưa?"

Cả bọn phụng phịu ăn gà, giận lẫy không nói chuyện với anh ta nữa. Nhưng tính tình con nít của bọn chúng vẫn thấy tò mò. Megumi đoan chắc rằng việc đổ ra hai viên sáu nút mười lần liên tiếp chỉ dựa vào may mắn là bất khả thi. Maki đồng tình, nói như đinh đóng cột rằng Hakari đã gian lận. Toge với Panda gật đầu hùa theo. Đàn anh kia chỉ cười, nhướng mày thách thức chúng:

"Vậy giờ bịt mắt anh mày lại xem."

Nhưng mặc kệ chúng có giở bao nhiêu ngón nghề, Hakari vẫn thắng trong những trò bài bạc.

"Bất công thật đó." Maki gằn giọng rền rĩ, "Sao trên đời lại có người thừa may mắn như anh vậy?"

"Có cái gì công bằng đâu em?" Hakari vừa xào bộ bài tây vừa nói, "Vận mệnh có cái xui có cái rủi mà."

Megumi giương đôi mắt xanh lục ngó anh ta:

"Anh có ứng dụng vận may của mình vào thực chiến không ạ?"

"Có chứ. Thật ra đã là thực chiến thì ai chẳng mong mình may mắn chút? Em... là ai ấy nhỉ?"

"Fushiguro Megumi ạ."

"Con của Fushiguro Toji à?" Anh ta reo lên đầy hứng thú, "Cha em đánh rớt anh hai năm rồi đó! Em có nghĩ là năm nay ổng sẽ loại anh tiếp không? Nhưng ổng loại thì kệ ổng. Anh tính hết rồi - lần đấu đối kháng này anh không chạm mặt ổng nữa đâu."

Nói đoạn, anh ta nháy mắt với thằng bé, trong khi đứa nhỏ vẫn đang ngơ ngác ngó anh ta. Đấu đối kháng sẽ phải chạm mặt cha nó sao? Không chỉ riêng Megumi tỏ vẻ bần thần, ba người còn lại cũng bắt đầu nhìn nhau, mồ hôi đổ dài hai bên má.

Mới ngày đầu tiên của kỳ tập huấn thôi đó.

__________________________

Megumi không nghĩ mình có cần đến vận may trong đời, bất cứ khi nào. Có lẽ vốn từ khi còn trong bụng mẹ nó đã là đứa trẻ may mắn. Chỉ gần đây thôi, nó đã tìm cách biết được sự thật rằng năm đó cha con nó chuyển đến nhà mới là vì Gojo Satoru đã suýt nữa thổi bay nửa cái xác của cha đi. Megumi chẳng oán hận gì anh ta, suy cho cùng thì anh ta cũng dùng Phản chuyển Thuật thức để chữa lại cho cha rồi. Nhưng đôi lúc nó sẽ nghĩ rằng nếu khi xưa lòng trắc ẩn của Gojo không được khơi dậy, thì hẳn bảy năm vừa qua sẽ khác hoàn toàn. Và nó bây giờ cũng không là nó nữa.

Không, nó vẫn sẽ là Fushiguro Megumi mà thôi. Hoặc Zenin Megumi cũng nên, hay có khi người ta đã đổi phứt cái tên đầy lố bịch của nó rồi. Ai biết được. Song linh hồn của thằng bé sẽ không suy suyển nổi - về điều này, nó có lòng tin vô cùng mãnh liệt. Đối với Chú thuật sư mà nói thì linh hồn và thể xác là những vấn đề vĩ mô, lại vô cùng thiết thực. Gojo cũng đôi lần đem chủ đề này ra bàn luận với thằng bé. Kiến giải của anh ta chẳng mạch lạc là mấy, Megumi phải nói vậy, nhưng nó cảm nhận được sự kiên cố của linh hồn anh ta khi nói lên quan điểm của mình.

Ngược lại, Gojo nhiều lần nói linh hồn của Megumi rất dễ lay chuyển. Anh ta khoác lác rằng Lục nhãn nhìn thấu thằng bé. Đứa trẻ với mái tóc đen bù xù như lông nhím không đáp lời. Nó tin anh ta khích bác nó thôi. Gojo vẫn luôn dạy Megumi như vậy. Anh ta biết tính tình nó ôn hòa, chỉ khi chọc cho điên lên thì mới là chính mình được.

Bao nhiêu lần Gojo gài bẫy, Megumi đều dính phải. Lần gần nhất nó đã nghiến răng mà nói:

"Rồi có ngày linh hồn anh sẽ phủ định cái mà Lục nhãn nhìn thấy."

"Ôi, sợ quá đi, ai có thể đánh bại Gojo Satoru chứ?"

"Em nghĩ rằng đánh bại anh không khó." Gojo nhướng mày đầy hoài nghi, Megumi lại nói tiếp, "Nhưng không bao giờ em cố tìm cách thử đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net