XIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Okkotsu có vẻ đã đi gọi tất cả tập hợp đến sảnh lớn, cô có thể trông thấy đám học trò của Gojo,  hay còn có những đồng minh của giới chú thuật hiện tại. Dù số lượng có ít đến thảm thương, nó vẫn phần nào làm thâm tâm cô cảm thấy vững tin rằng Nhật Bản sau trận chiến sẽ "ổn". 

Lieren đi tới đứng cạnh Shoko đang đứng tựa lưng vào cột nhà lớn, tự nhiên nhận lấy điếu thuốc được đốt sẵn chị ta đưa rồi để đến khóe môi ngậm lấy. Cô lừ mắt nhìn về phía Chousou và Itadori đang đứng ở một góc với một cuốn sổ da đã sờn cũ mà thở ra làn khói:

- Cái xác của cô ta trông thế nào? - Lieren lạnh giọng hỏi, dường như chẳng để lộ ra bất kì đoạn cảm xúc dư thừa. 

- Một cái lỗ ở bụng được xoáy sâu trước khi thân trên dưới lìa ra, sau đó là một thân thể bị đè nát bét dưới đống gạch vụn. - Chị chậm chạp nói rồi tay chỉ xuống ổ bụng mình xoay một hình tròn nhỏ. - Là Uzumaki...tên Kenjaku đó đã tận dụng triệt để Chú Linh Thao Thuật, lão luyện hơn cả Geto Suguru. Sao? Cảm thấy tiếc thương à? 

- Ai rảnh? Làm cái nghề này luôn phải đặt mạng mình vào ván cược. Cô ta hẳn cũng đã sẵn sàng rồi. - Lieren cười khẩy, tay lại ném điếu thuốc xuống đất rồi lấy chân dẫm lên. - Chỉ là đống tài liệu mật đó vẫn chưa hoàn chỉnh, cái thứ liên quan đến linh hồn mang đầy sự rủi ro đó...

Shoko thấy cô điềm tĩnh như vậy thì không nói gì, chỉ ngửa đầu ra sau dựa vào bức tường lạnh, miệng nhả ra làn khói trắng. Mãi một lúc sau, chị mới đứng thẳng dậy rồi đưa tay vỗ lấy vai cô:

- Thực hành luôn luôn tốt hơn lý thuyết mà, nên cứ mặc kệ thôi. - Chị cười. 

-Mọi người ra khu mỏ đi, Kurusu-san đã sẵn sàng rồi. - Takaba Fumihiko lớn giọng gọi. 

Cô hòa mình vào dòng người đang cất bước đi tới. Lieren kín đáo đưa tay ra sau lưng rồi nắm vào không trung, miệng lẩm nhẩm niệm chú song liền lôi tới một hình hộp vuông với một con mắt bị khâu kín. Cô như nghĩ gì đến thứ trong tay mình mà chậc một tiếng, đầu lại ngoái nhìn lên không trung:

- Cửa sau đây, còn lại nhờ cô nhé, Thiên Sứ? - Cô nhướn mày nói, như không chắc chắn người trước mặt mình có thân phận như nào. 

oOo

Cô sau khi hoàn thành trách nhiệm thì lùi xuống đeo lên chiếc kính râm dát vàng mua bằng rất nhiều tiền không phải của mình. Lưng cô tựa vào mấy bao tải cát mà đám nhóc chuẩn bị để tránh đất đá văng tới, tay lại lần nữa châm điếu thuốc:

- Nghiện vừa thôi, em hút quá nhiều thời gian gần đây rồi, thấy sốt ruột thì nói. - Shoko nhếch mép. - Còn ai chưa biết chuyện à? 

- Kệ em, trước khi nói em nghiện thì nhìn lại chị đi. Mới bỏ thuốc được 5 phút mà sao to mồm thế. - Lieren bình thản xoáy trở lại. - Satoru trở lại, quái gì mà sốt ruột. 

- Không lạnh lùng kêu Gojo hay tên Gojo nữa à? - Chị ta cười, lập tức nắm thóp mà vặn lại.

Cô lần này quay mặt sang hướng khác chậc một tiếng, như lờ đi không muốn tiếp tục nghe bà chị của mình:

- Bắt đầu được rồi. - Yuuta đang ngồi quay lưng về phía hai người bọn cô nhỏ giọng thông báo, chất giọng hơi nghẹn như đang cố kiềm chế khi nghe chuyện của hai vị tiền bối đi trước. 

Không gian vốn đang ồn ã tiếng bàn luận của Kirara và Hakari im bặt trở lại, dường như chỉ còn để lại tiếng tim đập từng nhịp đầy lo lắng và mong đợi. Kurusu bay giữa không trung, tay giơ cao chiếc tù và, hai mắt nhắm nghiền như đang chuẩn bị tinh thần. 

Mất đi một tay và không còn hoàn chỉnh khiến cô ta không thể ra trận để thanh tẩy Ryomen Sukuna như mong muốn. Nếu giờ đây cô ta còn không đủ sức để vô hiệu hóa thuật thức của Ngục Môn Cương, đó sẽ là dấu chấm hết cho toàn bộ thế giới nói chung và giới chú thuật nói riêng.

Toge tay cầm chiếc loa phóng thanh, sau khi cảm thấy mọi thứ đã sẵn sàng mới nghiêm giọng nói lớn:

- CÁ HỒI!!

Dường như là xảy ra cùng một lúc, Thiên Sứ đã ngay lập tức triển khai thuật thức. Cô ta tạo nên một cột sáng khổng lồ từ trên không trung đánh thẳng xuống mặt đất, luồng sáng liên tục đối chọi với sức mạnh của cửa sau mà tạo nên một chấn động không nhỏ:

- TÀ KHỨ VŨ THÊ TỬ!! - Kurusu lớn giọng. 

Lieren cùng Shoko biểu hiện như cũ, không những vậy còn có chút gì đó nản nản khi nhìn đám nhóc tíu tít chạy tới khu vực đang bị đống bụi kia bao quanh. Cô nheo mắt nhìn một lúc, khi thấy không có gì kì lạ thì mới cất bước lại gần, trên mặt vẫn còn đeo chiếc kính khiến cô như một phú bà chẳng thuộc về nơi đất đá dơ dáy này.

Cô đứng sau lưng Itadori, sau một lúc thì thấy cậu ta đưa khuôn mặt đầy sự hỏi chấm sang nhìn Thiên Sứ đang chột dạ đứng một mình một nơi:

- Thầy ấy biến mất cùng cửa sau rồi?

Fumihiko tay chống hông, mông còn hơi ưỡn ra khi lấy một tay che nắng nhìn thẳng lên bầu trời cao thẳm kia như nhìn thấy một chân lí mới:

- Và từ đó, chúng ta đã biết được một mẩu chuyện ngắn vô dụng, rằng nếu sử dụng thuật thức của Thiên Sứ lên cửa sau Ngục Môn Cương, nó sẽ biến mất cùng Gojo Satoru.

- Nhưng có khi nào hắn ta là sinh vật xấu xa không? - Kurusu chu mỏ, không bằng lòng nói. 

- Không, giờ cô chỉ đang bào chữa thôi. - Itadori mắt cá chết nhìn cô ta. 

- Nhưng chúng ta không thể phủ nhận cái nhân cách tồi tệ hơn rác thải của cậu ta. - Shoko phũ phàng nói. - Chị biết em sốt ruột, nhưng em đang làm trò gì vậy? 

Cô lúc này đã sớm khụy cả hai đầu gối mà chống tay xuống đất, hai mắt mở to đầy bất ngờ như vừa trông thấy gì đó. Ngay cả Yuuta là vị đặc cấp thứ 2 ở đây hẳn cũng đã nhận thấy mà hai tay nắm chặt lại, môi mấp máy hỏi cô:

- Thầy ấy? 

- Satoru vừa ở đây. - Lieren khẳng định, tay huơ huơ vào khoảng không trước mặt. - Tàn dư chú lực rất rời rạc, nhưng chắc chắn vừa rồi vẫn ở đây. 

Lieren vừa dứt lời, mặt đất xung quanh đã rung chuyển dữ dội như đang phản ứng lại một hiện tượng siêu nhiên nào đó. Cô mím môi đầy suy tư, rồi bỗng nhiên lại đưa đến chỗ Okkotsu một cái nhìn với câu nói dứt khoát:

- Geto Suguru, chúng ta sẽ tới chỗ hắn, ngay bây giờ. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net