👁3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì quá cảm động với tấm lòng rộng lượng của em, tôi quyết định sẽ đáp trả em bằng một món quà thật ý nghĩa.

Nhưng tặng gì bây giờ?

Tôi vẫn có thể chạm vào đồ vật, bản thân không biết nấu ăn, cũng chẳng biết mấy cái gọi là lãng mạn. Thế là tôi đánh liều qua hỏi bọn chó hàng xóm.

Kết quả cũng không được mong đợi cho lắm.

Bọn chúng kể rằng chủ của chúng nó lâu lâu đi làm về thì sẽ nói với vợ có món quà trên phòng và kéo nhau lên đó.

Em không phải vợ tôi, nên cách đó đã bị bác bỏ.

Tặng quà cho ai đó thật khó, đau đầu suy nghĩ thật nhiều để không khiến họ thất vọng là một việc nan giải. Sau hàng tiếng đồng hồ suy nghĩ, tôi quyết định tặng cho em món quà từ chính tài năng mà tôi có được.

Tôi sẽ vẽ.

Nhưng vẽ gì bây giờ? Khi còn sống tôi có hàng tá những ý tưởng để tạo nên một tác phẩm tuyệt vời, nhưng khi tác phẩm đó là về em, tôi lại không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì. Bộ dụng vẽ được tôi cất giấu ở nơi bí mật đã phủ một lớp bụi mỏng, nhưng màu vẫn còn dùng được. Tôi dựng giá đỡ tranh đối diện ban công nhìn ra phía mặt trời và đồi hoa hướng dương ở phía xa. Một màu vàng hòa quyện với tình cảm đỏ rực của tôi, mong rằng em sẽ thích.

Bức tranh này quá tầm thường, tôi đã phải tự làm chính bản thân thất vọng khi nhìn lại thành quả của mình. Có lẽ khi còn sống tôi không nên tự hào vì được mọi người tung hô là "Thiên tài hội họa" thì ngay lúc này tôi đã không hối hận như thế. Nắm chặt cây cọ trong tay, tôi muốn xé nát bức tranh này, ngấu nghiến nó, vứt vào một xó xỉnh nào đấy, bức tranh này là một thứ bỏ đi, như tôi vậy.

-Có lẽ chính ông trời còn thấy mình vẽ tệ hại đến mức nào, chết sớm là đúng rồi.

Tôi ngước nhìn trần nhà, cảm thấy lồng ngực trống rỗng, tôi quyết định dọn dẹp tất cả, xóa bỏ mọi thứ.

Cạch.

Em về rồi, tôi hốt hoảng cố tìm nơi nào đó rồi quăng bức tranh này đi, đầu tôi rối hết cả lên, nếu em phát hiện ra tôi thì tôi sẽ chết lần nữa mất. Hoảng loạn mở cửa nhà kho, nơi tôi chắc rằng em không bao giờ đến, để bức tranh nằm trơ trọi ở đấy, tôi vội trốn vào góc bếp.

Má em hồng quá, có lẽ là do trời lạnh. Em cởi cái khăn choàng màu xám rồi đặt nó lên thành ghế, xuýt xoa vì cái lạnh từ bên ngoài vẫn còn vương vấn trên tóc. Em ngồi phịch xuống ghế sofa, thở dài rồi gác đầu lên thành ghế, tôi thật muốn pha cho em một ly cacao nóng rồi xoa hai bàn tay run lên vì lạnh của em.

Đột nhiên em bật dậy, tôi hết hồn bật ngửa, tiếng chuông điện thoại phá bỏ không gian tĩnh lặng của căn nhà. Là chuông báo thức, nhưng ai lại đặt chuông báo vào lúc 6h tối chứ.

-Tới giờ làm việc rồi. Hôm nay phải dọn sạch sẽ nhà kho mới được.

Tôi thề rằng lúc còn sống tai tôi rất thính, nhưng bây giờ tôi lại muốn bản thân mình nghe nhầm câu nói vừa nãy, em sẽ đi dọn nhà kho, nơi tôi chắn chắn em không bao giờ đụng tới, nơi tôi vừa giấu bức tranh tôi vẽ tặng em.

Tôi không biết phải làm gì nữa, nếu em nhìn thấy em sẽ cảm thấy bản thân bị xúc phạm khi biết rằng bức tranh đó là dành cho em mất. Tôi điên cuồng suy nghĩ, có lẽ đây là cách duy nhất mà tôi có thể làm lúc này.

Tôi bấm chuông rồi bỏ chạy.

Tưởng rằng đã thành công, nhưng tôi không ngờ được rằng chuông cửa đã hư từ lâu, và tôi là cái đứa đã làm điều đó. Vì khi còn sống đám nhóc hàng xóm rất hay bấm chuông khi tôi đang ngủ, nên tôi quyết định phá luôn cái chuông đó. Và bây giờ tôi phải trả giá, tuyệt lắm Jeon, quá tuyệt.

Có lẽ tôi sẽ nghĩ ra một cách giải quyết tuyệt vời hơn, dễ thành công hơn nhưng phải trả giá nhiều hơn. Tôi cắn răng, dặn lòng rằng tất cả là vì muốn em tiếp tục hạnh phúc trong căn nhà này.

Tôi gạt chân em.

Em đã ngã rất đau, tôi thật lòng muốn xé nát cơ thể này để tạ lỗi với em. Nhìn em xoa cánh tay vì đau đớn, tôi muốn ôm em vào lòng và nói xin lỗi đến khi cánh tay ấy chịu gật đầu tha lỗi, tôi có thể nói xin lỗi em đến hết kiếp này.

Nhìn em dần đi ra xa khỏi cánh cửa nhà kho, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đột nhiên em đứng lại, quay đầu bước nhanh về phía ngược lại, em dần bước đến gần nhà kho hơn, tôi không thể gạt chân em lần nữa, vì như thế em sẽ nhận ra.

-Ra là rớt ở đây, nếu mất chiếc khuyên tai này mình sẽ chết vì khóc mất.

Tôi lặng nhìn bàn tay em nâng niu chiếc khuyên tai nhỏ bé đó, nó sáng bóng và lấp lánh, nó thật hợp với em, nổi bật và trong sáng. Tôi dường như nhìn thấy khoảng cách giữa hai chúng ta, à không, đã là ma thì ngay từ đầu không thể chạm tới rồi.

Em bỏ chiếc khuyên vào túi, đắn đo suy nghĩ điều gì khiến em chau mày, đôi mắt hướng về cánh cửa rồi lại nhìn xuống cánh tay. Em ngẩng đầu, có lẽ em đã quyết định làm thứ gì đó, em bước thẳng đến cánh cửa, mở toang nó ra và bật công tắc đèn.

Tôi biết rằng sắp kết thúc rồi, quả báo chỉ còn cách vài bước chân thôi. Tôi chuẩn bị tinh thần nghe em hét toáng lên vì kinh hãi khi trong nhà lại xuất hiện một bức tranh gớm ghiếc, kinh tởm và dơ bẩn.

-Ôi trời ơi! Sao lại có một bức tranh ở đây?

Đến rồi, tôi còn chẳng dám ngó mắt vào bên trong nhìn lấy một lần, tôi không đủ can đảm để có thể nhìn biểu cảm của em.

-Đẹp quá...

Sao cơ, tôi thề là lần này tôi chắn chắc đang nghe nhầm, vì bức tranh đó thậm chí không đáng để được khen như thế từ một người tuyệt vời như em. Tôi hé mắt nhìn vào căn phòng, nơi đó ngổn ngang những vật liệu tôi đã bỏ từ lâu, ở giữa căn phòng ấy, em đang vuốt ve từng nét vẽ trên bức tranh, em thậm chí đã quỳ xuống để ngang bằng với nó, ngón tay em vuốt qua những cánh hoa vàng tươi, vuốt qua màu xanh ngát của cây cỏ, rồi em chợt dừng lại. Em dừng lại ở đôi mắt, một đôi mắt trong veo, lấp lánh đang hướng về ánh mặt trời, đôi mắt như chứa đựng tất cả tình cảm, nỗi đau và sự hạnh phúc. Em lại lướt đến đôi môi đang mỉm cười, một nụ cười mà cả cuộc đời này em chưa từng thấy, nụ cười tươi hơn cả lá, ấm hơn cả nắng, nụ cười mang đến gió mát, mang đến sự sưởi ấm trong tim.

-Sao lại có người đẹp như thế chứ? Bức tranh xuất chúng thế này mà lại bị bỏ đi sao, tiếc thật.

Tôi bất ngờ, chẳng lẽ em không nhận ra người trong tranh là ai sao. Người mà tôi khao khát muốn được chạm đến, người tôi luôn say mê, người đã mang tia nắng đến ngôi nhà lạnh lẽo này. Chỉ mình em thôi Jimin, tất cả chỉ vì em.

"Cảm ơn em vì đã đến. Kei"

-Kei, là tên người vẽ sao. Chắc chắn anh ấy là họa sĩ vẽ đẹp nhất mà mình từng biết đến. Kei, tôi ước rằng có thể gặp anh, ôm anh vào lòng và cảm ơn anh vì bức tranh tuyệt vời này.

Em ấy muốn gặp tôi, lần này tôi không muốn nghe nhầm nữa, em ấy muốn ôm lấy tôi, muốn nói với tôi bức tranh mà tôi cho rằng sẽ không thể nào sánh với em ấy đẹp đến mức em ấy đã đóng khung và treo ở phòng khách. Sống trên đời 25 năm, đây là lần duy nhất tôi thấy ngại vì có người ngắm tranh của mình.

Tôi chậm rãi lướt qua phòng bếp, lặng nhìn bức tranh được em nâng niu, tôi muốn khóc, nhưng tôi sợ rằng tiếng khóc của mình sẽ khiến em tỉnh giấc. Tôi chạm vào khuôn mặt cách một lớp kính, thầm cảm ơn bản thân vì đã có thể yêu một cách cuồng nhiệt như thế.

-Jimin, thật tuyệt khi có thể gặp được em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net