7 - Thức trắng đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã khá lâu kể từ lúc Wuam dẫn Jimin ra suối tắm và cũng rất lâu rồi kể từ lúc cậu ta nói cho Jungkook biết Jimin ở đâu. Tất cả mọi người đang cùng nhau nấu ăn ở đây, vậy mà hi người họ lại biến mất tăm ở con suối. Cậu nhóc 17 tuổi vừa đi tới con suối để gọi hai người họ về ăn cơm, vừa nghĩ ngợi lung tung rồi lại bước đi nhanh hơn.

Không lẽ họ nghịch nước mà không rủ cậu ta chơi cùng chăng??

Chưa đến gần con suối, Wuam đã nghe thấy tiếng khóc nức nở vọng tới. Cậu ta tưởng Jungkook không ở đây và Jimin bị bắt nạt, vì thế gần như là đã chạy đến. Nhưng chạy sắp hết rừng cỏ tranh cao ngất, cậu ta bị chặn lại bởi con sói trắng to đùng. Con sói gầm gừ, nhe ra hàm rằn sắc nhọn, từng bước một tiến đến gần Wuam làm cậu ta sợ hãi ngồi bệt xuống đất, run rẩy không ngừng. Lúc chiều khi dẫn Jimin ra suối, con sói đó cũng đi theo nhưng nó không gầm gừ đáng sợ như bây giờ.

" Bạch tuyết "

Nghe giọng nói vang lên, con sói thu lại nanh vuốt, quay đầu đi trước, giống như dẫn đường cho Wuam tới con suối. Cậu ta thấy mỗi Jeon Jungkook ngồi trên mỏm đá liếm môi còn Jimin thì không biết đã biến đi đâu mất dạng rồi. Chừng 15 phút sau khi Wuam trở về, Jungkook và Jimin cũng về tới bộ lạc. Ánh lửa lớn bập bùng, mọi người ngồi cạnh nhau trên những miếng gỗ bào phẳng, xung quanh đống lửa ấy để ăn uống và trò chuyện về những việc mà bản thân đã làm trong cả một ngày hôm nay. Mọi người vẫn dành chỗ cho Jimin và Jungkook, hai chỗ ở cạnh nhau. Chàng thiếu gia ngồi chen chúc giữa đám người, nhìn mọi người trò chuyện, ca hát mà cũng vui lây.

Cuộc sống chỉ nhìn mọi thứ qua vài ô của sổ từ thuở tấm bé khiến cậu cảm giác bản thân mình như bị cầm tù. Mỗi khi ra ngoài cũng phải có quản gia và hai vệ sĩ lớn đi theo. Mỗi cuối tuần sẽ được đi công viên một lần nhưng là tự mình chơi. Ngồi trên băng ghế, ôm quả bóng cao su, nhìn đám trẻ cùng nhau chơi đùa. Quả bóng của chúng vô tình lăn tới chân Jimin mà bọn trẻ cũng chẳng dám tới lấy. Đám người ở bên cạnh cậu quá đáng sợ. Ra ngoài chơi như vậy chẳng thà ở trong nhà cho xong.

Ở đây, ở nơi hoang vắng chẳng ai biết tới này, cậu mới chính xác được sống. Mỗi ngày sau khi thức dậy đều sẽ giúp đỡ mọi người làm việc, sẽ được học thêm nhiều điều mới, nhiều thứ mà bản thân cậu chưa biết bao giờ. Jimin chán ghét cuộc sống giàu có, chán ghét cảnh hai cha con cả một ngày chỉ có buổi tối mới nhìn thấy mặt nhau, chán ghét việc ăn một bữa cơm mà ngồi hai đầu của chiếc bàn dài. Cho nên khi đứng trên boong tàu đón gió ấy, khi nhìn thấy chiếc thuyền phao cứu hộ ấy, cậu đã không do dự mà nhảy xuống. Trong cơn bão biển, chiếc thuyền phao bị gió bị nước tạt như muốn lật úp mà cậu cũng không sợ. Kể cả có phải làm mồi cho cá mập ở nơi biển sâu này cậu cũng không còn gì để mà luyến tiếc.

Nhưng hiện tại, Jimin cảm thấy có gì đó khác đi rồi.

Kể từ khi cậu trôi dạt vào hòn đảo này.

Kể từ khi cậu gặp chàng trai này.

Mọi thứ đã khác hơn rất nhiều...

Nếu hiện tại chết đi, cậu sẽ luyến tiếc lắm.

Không phải là luyến tiếc cuộc sống tự do tự tại giống như bây giờ, không phải...

Park Jimin sẽ luyến tiếc Jeon Jungkook.

Qua ánh lửa bập bùng, chàng thanh niên cao lớn và mấy người khác đang dùng con dao nhọn xẻ thịt một con lợn rừng. Mùi thịt nướng lan tỏa khiến ai cũng thích thú.

Lại qua ánh lửa bập bùng ấy, chàng thiếu gia đang nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên kia. Nhìn càng lâu, tim đập càng nhanh.

------------------

" Tôi biết đan đấy. Đan rổ, đan mũ gì tôi cũng biết luôn "

Jimin nói, khi cậu đang lẽo đẽo đi theo sau Jungkook để về lều của cả hai. Jungkook đi phía trước, ở bên hông đang đeo túi thịt còn thừa của buổi tối, hắn định bụng sẽ cất đi để mai làm món khác cho Jimin ăn. Cậu đã ăn thịt nướng liên tục mấy ngày nay rồi.

" Đan len cũng biết chứ? "

Jeon Jungkook hỏi. Hắn sau khi nghe được câu trả lời từ Jimin liền lôi ra một cái thùng gỗ, trong đó chứa một đống len cuộn đủ màu và có rất nhiều đũa đan. Jimin cũng phải bất ngờ vì số len cuộn này, chúng đã khá cũ và có một số cuộn nhìn bằng mắt thường cũng thấy là không thể dùng được nữa. Cậu cầm thử một cuộn len màu lên, gỡ rối chúng. Trông thấy vẻ mặt của chàng thanh niên, cậu như hiểu ra điều gì. Đúng như thế, Jungkook muốn mọi người ở đây có thêm thứ để bán vào đất liền, tăng thêm thu nhập. Số len này hắn mua lâu lắm rồi, định bụng sẽ tự học rồi dạy cho những người ở đây. Nhưng khổ nỗi hắn học mãi mà không được cho nên đống len đó đành phải bị đóng mạng nhện suốt nhiều năm.

" Để tôi dạy anh "

Jimin cầm lên một cuộn màu xám nhạt, thuần thục đan len. Đương móc dở len vào đũa thì bị Jungkook ngăn lại. Hắn không nói không rằng đem cuộn len và đũa đan từ tay cậu ném trở về trong thùng, sau đó dùng một tay nhấc bổng cậu lên, đem lên trên giường.

" Biết đan len là một chuyện tốt. Ở đây mùa đông rất lạnh. Trước khi nghĩ đến chuyện bán những thành phẩm làm từ len ở đất liền, tôi nghĩ tới việc mọi người có thể dùng chúng để ủ ấm trong mùa đông "

Mùa hè trên đảo rất tuyệt nhưng trái với nó là một mùa đông khắc nghiệt vô cùng. Bộ tộc của họ nằm ở dưới chân núi, cũng không hẳn là thế vì nơi họ ở vẫn cách khá cao so với mực nước biển. Họ ở chân của ngọn núi cao nhất, tương đương với việc ở lưng chừng những ngọn núi, ngọn đồi khác. Vào mùa đông tuyết sẽ rơi khiến họ không thể trông được bất cứ cây lương thực nào cho dù là ngô, khoai hay là đậu bởi chúng sẽ bị tuyết vùi và chết hết. Mọi người không bị lạnh cóng chết mà họ bị lnhj dẫn tới bệnh tật và chết đi. Người trong bộ tộc sẽ tranh thủ gia cố lại tường lớn của bộ tộc, dùng những ván gỗ để xây dựng lại nơi ở trong mùa đông. Bởi nếu cứ sống ở cái lều vải như mùa hè, họ sẽ chết hết. Việc trồng và tích trữ lương thực trước mùa đông cũng rất cần thiết, để tránh đói.

" Có thể trồng rau cải, bắp cải, bông cải xanh, cà rốt, cần tây và củ cải trắng trong mùa đông mà "

Park Jimin nhổm dậy làm người đang ôm bản thân cậu cũng phải giật mình. Jungkook cũng ngồi dậy theo. Hắn kéo chiếc chăn mỏng phủ lên hai vai cậu. Cả hai chuyển từ nằm trên giường nói chuyện thành ngồi ở trên giường.

" Nhưng tuyết rơi dày cũng sẽ khiến chúng chết hết "

Jungkook lắc đầu. Nhìn đến những miếng gỗ lớn mà Jungkook mang về hôm nay, lại nhìn cái lều mình đang ở bên trong, chàng thiếu gia lần đầu tiên bộc lộ trí thông minh của mình. Cậu ghé miệng vào tai hắn thì thầm

" Là lều, cái lều hiện tại chỉ là miếng vải phủ lên khung gỗ thôi mà. Chỉ cần trồng rau ở trong lều thì sẽ không lo rau củ chết khi tuyết rơi nữa "

Jeon Jungkook bất ngờ trước lời nói của Jimin. Hắn cũng nhìn cái lều nhưng sau vài phút suy nghĩ lại lắc đầu, một lần nữa

" Thế như nếu lấy lều để trồng rau thì mọi người sẽ sống ở đâu ? "

Chàng thiếu gia cười tủm tỉm, nhảy từ trên giường xuống, đốt đuốc. Ánh lửa từ chiếc đuốc làm gương mặt của cậu sáng bừng lên. Jimin dùng một que gỗ, ra hiệu Jungkook tới gần đây và bắt đầu vẽ lên trên mặt đất, vừa vẽ vừa nói. Giọng cậu tự nhiên mà nhỏ dần đi, bởi vì mọi người đang ngủ. Chàng thiếu gia và chàng thanh niên ngồi xổm trên nền đất lạnh, đầu chạm đầu thủ thỉ. Jimin vẽ sơ sơ một ngôi nhà

" Đầu tiên phải đào bốn cái lỗ trước sau đó dùng bốn cái cọc, cắm sâu xuống mấy cái lỗ đó. Tiếp theo là dùng miếng tre chẻ dài để làm khung nhà. Rồi dùng cỏ tranh, trộn với đất sét và nước, đắp lên trên khung vừa cố định đó là xong nhà rồi. Đến khi đất sét khô, gió sẽ không thổi vào trong nữa, sẽ không lạnh "

Jeon Jungkook gật gù nhìn ngôi nhà mà Jimin vẽ trên đất. Hắn cũng tự nghĩ ra sẽ dùng thứ gì làm mái để chắc chắn nhất rồi. Việc lương thực đã quyết định xong, việc nhà ở cũng quyết định xong luôn, tất cả đều do Jimin nghĩ ra hết. Hắn tiếp thu những điều cậu vừa nói một cách rất cẩn thận, trong lòng cũng tự suy nghĩ sẽ bắt đầu chuẩn bị vào sáng ngày mai. Cứ thế, trải qua suốt một đêm. Jungkook và Jimin thức trắng đêm không ngủ, cùng nhau bàn bạc chuyện sửa lại nhà.

" Dùng lá cọ với lá dừa để làm mái nhà có được không? "

Jungkook ngẩng đầu cẩn thận hỏi Jimin. Hắn cũng không chắc lắm về việc này bởi so với hắn thì cậu giỏi hơn rất nhiều. Hắn chỉ biết lao động chân tay, biết trước mắt chứ chẳng lo nghĩ gì đến tương lại sau này cả. Còn Jimin thì khác, cậu có tri thức, cậu biết phải làm gì để tốt cho hiện tại và cho cả tương lai.

Trời vừa hửng sáng, mọi người đã tụ tập hết ở bên ngoài, mặc kệ những việc chuẩn bị làm vì còn có chuyện khác quan trọng hơn, chuyện sống chết của họ. Jungkook nói với mọi người kế hoạch mà hắn với Jimin bàn bạc suốt cả đêm hôm qua về việc dựng lại nhà cửa và việc trồng cây vào mùa đông. Ban đầu mọi người còn chần chừ vì việc xây lại nhà sẽ tốn rất nhiều thời gian, chẳng bằng trong thời gian đó họ trồng thêm nhiều cây một chút, đi săn nhiều một chút thì sẽ không lo bị chết đói khi mùa đông đến.

" Không chỉ mùa đông năm nay mà nếu như dựng lại một ngôi nhà khác chắc chắn hơn thì kể cả mùa đông năm sau hay sau nữa, kể cả tuyết có rơi dày đến thế nào đi nữa thì chúng ta vẫn chống chọi được "

Lời của đứa trẻ sinh ra giữa sâm chớp mịt mù năm ấy khiến mọi người ngẩng đầu. Những người lớn tuổi trong bộ lạc ai cũng đều nhớ về lời tiên tri năm đó

" Đứa trẻ sinh ra giữa giông tố mịt mù, đứa trẻ sinh ra giữa tiếng sấm vang dội, đứa trẻ mà được sinh ra giữa đàn sói hung ác. Chính đứa trẻ đó sẽ là người giải thoát cho những số phận ở nơi đây "

Rồi người này nói với người nọ, rồi người nọ rỉ tai người kia về đứa bé cứu rỗi cả bộ tộc. Tất cả im lặng, không ai nói gì nhưng họ đều ngầm hiểu rằng họ sẽ đồng ý với chuyện này, họ đặt toàn bộ sự tin tưởng của mình, đặt toàn bộ sự sống của mình vào chàng thanh niên 19 tuổi ở trước mặt.

" Được rồi, vậy chúng ta phải làm gì? "

Người đàn ông đứng đầu tiên cất giọng nói. Ông ấy chính là người dùng chiếc áo quấn lấy Jungkook khi hắn thoi thóp nằm trên lưng sói vào cơn giông dữ dội của năm ấy. Một người lên tiếng, những người còn lại cũng nói theo. Họ không nhốn nháo, chỉ để những người lớn đại diện ra nói chuyện với Jungkook và Jimin, xác định chuyện cần làm, thứ cần kiếm về và rồi mới quay lại nói cho mọi người hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net