phần 12: Phác Trí Mân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dự án kết hợp đã chuẩn bị cũng được hơn một tháng, mọi chuyện vẫn rất thuận lợi. Không gặp rắc rối gì thì sẽ được quảng bá vào hai tháng sau.

Hai người chung văn phòng, chung nhà đến đi làm cũng chung xe. Trừ khi Điền chủ tịch phải đi họp ra thì quả thực đi đâu cũng đi cùng nhau. Trong mắt nhân viên quả thật xứng đôi đó.

Thiết kế Phác dáng người uyển chuyển nhỏ nhắn, da trắng non mịn, giọng nói lại thập phần dễ nghe, cậu ấy thực sự không phải người đâu. những nhân viên hay tiếp xúc với Phác Trí Mân hận mình trước kia lại không chú tâm vào học văn miêu tả.

Phác Trí Mân khi cười đặc biệt rất dễ thương. Đúng là làm tim người ta vỡ nát mới vừa lòng mà!

Mà Điền chủ tịch dạo gần đây rảnh đến kì lạ. Có khi còn xách ghế ra ngoài nghe truyện cùng Phác Trí Mân. Đúng đấy, là xách ghế ra hóng cùng đấy.

Thư kí Lý đầu đau muốn nứt ra. Thiết kế Phác thì muốn nghe truyện, chủ tịch thì ngồi bên cạnh rót nước, tách hạt dưa bỏ vào tay Phác Trí Mân, bảo tôi kể thì kể kiểu gì đây? Nhà tôi còn mẹ già cần nuôi dưỡng, nhỡ đâu chủ tịch nổi điên rồi đuổi việc tôi luôn thì tôi biết làm sao?

Thư kí Lý khóc không ra nước mắt. 

Biết Phác Trí Mân trong lòng chủ tịch nhà mình là loại tình cảm kia, nên từ đó nhất quyết nhận phu nhân. 

"Không sao. Em ấy muốn nghe thì cứ kể đi"  Điền Chính Quốc rót nước nói: "đúng thì làm sao tôi phải tức giận"

Thư kí Lý do dự một hồi.

"Được rồi. Kể đi kể đi. Nghe nói cô minh tinh gì gì đó xinh đẹp lắm. Chính là để ý ông chủ sao?" Mặt Phác Trí Mân hớn ha hớn hở.

Họ Điền kia theo ra đây hóng hớt cũng được năm ba ngày rồi. Mới đầu cậu không muốn cho ra theo, nhỡ đây buột miệng nói hành nói tỏi chúng tổ ong này thì rách việc to, mà đây còn là công ty của anh ta, ít nhiều vuốt mặt thì cũng phải nể mũi. Nhưng qua mấy ngày thấy cũng an phận. Phác Trí Mân nghĩ thầm thôi được cũng không sao. Mình cũng đã nói hết rồi nhưng không giận, có lẽ do người ta hiền mà.

"Cô ta hay đến đây, nhìn biểu hiện tám chín phần là như thế. Mà tôi không chắc đâu nha. Ngài hỏi chủ tịch ấy!", Thư kí Lý sốt ruột.

Phác Trí Mân quay qua, to mắt nhìn người kia: "là như thế nào vậy?"

Điền Chính Quốc đang bận rộn rót nước vào ly cho Phác Trí Mân, đưa tới: "Uống đi, nói nhiều quá khô họng"

Phác Trí Mân nhất quyết không từ bỏ. Vặn hỏi: "anh nói đi chứ? Tôi tò mò là không dừng lại được đâu"

Điền Chính Quốc thở dài đáp: "cô ta hay đến, nhân viên trong công ty nói vậy, tôi không để ý"

"Không để ý người ta sao để cô ấy vào làm gì? chủ tịch à anh đang gạt tôi hả?"

Điền chủ tịch đưa tay gõ vào trán Phác Trí Mân một cái: "từ khi nào trở thành bà thím non thế này, cô ta cứ đến, còn tại vì tôi lười quản. Chán thì tự đi, hết cách rồi"

Nói đoạn Điền Chính Quốc xách Phác Trí Mân quay lại phòng làm việc, gọi người thu dọn đống hạt dưa, vỏ kẹo vứt tứ tung, quá mất hình tượng!

Thư kí Lý nhìn theo bóng lưng hai người đi vào phòng mà thở dài.

Có mù cũng nhận ra Điền chủ tịch thích thiết kế Phác. Nhìn hành động của Điền chủ tịch làm cho thiết kế Phác mà nhân viên có khi muốn mù cả mắt. Nhưng người trong cuộc lại chẳng hề nhận ra, hoặc đâu đó do cậu chưa muốn tiếp nhận. nhưng Thư kí Lý dù sao cũng nhận phu nhân rồi còn đâu.

Thư kí Lý biết chủ tịch nhà mình là người cực kì tốt và Phác Trí Mân cũng vậy. Cậu ấy tốt bụng và thân thiện một cách đặc biệt.

Lý Thành Khang là một người bình thường như bao người khác. Nhưng chuyện tình cảm của anh lại chẳng mấy suôn sẻ nếu không nói là luôn rắc rối.

Người yêu của anh là một cô gái tốt nhưng cuộc sống mà, con người đều ham vật chất vinh hoa, người ấy cũng thế. Bỏ anh đi tìm một người giàu có là điều dễ hiểu. Anh cũng mong muốn có cuộc sống hạnh phúc bên người mình yêu, không quá gò bó về chuyện tiền bạc. Nhưng người ấy thì ngược lại, đến cuối cùng vẫn bỏ anh đi.

Phác Trí Mân là người rất dễ nhìn ra cảm xúc của người khác. Những ngày đó anh thực sự chán nản về mọi thứ, nhưng Phác Trí Mân nói với anh rằng:

"Anh bạn, tôi biết là anh đang rất buồn nhưng tôi nói này, nếu người ta thật lòng, cô ấy sẽ chẳng vì vật chất mà rời bỏ anh. Anh hoàn toàn có thể cho cô ấy một mái ấm đầy đủ, nhưng cô ấy không. Cuộc đời ngắn ngủi lắm nên đừng tốn bất cứ một phút nào với người không xứng đáng. Ngoài kia còn bao người tốt. Hãy xem đó là cơ hội để anh tìm được người khác tốt hơn. Anh là người tốt mà nha"

Anh đã rất sững sờ khi nghe câu nói ấy.

Nói rồi Phác Trí Mân nói vọng vào trong phòng chủ tịch, chu môi kêu lớn: "Điền Chính Quốc anh có đi ăn không vậy, tôi đói muốn chết rồi nè, anh cứ làm gì trong đấy mãi vậy"

Chưa đến mội phút Điền chủ tịch sơ mi quần áo chỉnh tề bước ra. Một tay cầm áo vest: "lại càn quấy. Ăn thành heo luôn rồi"

"anh thử nói lại một lần nữa thử xem  nào?" Phác Trí Mân trợn mắt.

"Được rồi. Heo đi ăn nào"

Phác Trí Mân: "..."

Thư kí Lý: "..."

"đại gia đang đói nên không muốn phân cao thấp với anh. Mau đi thôi, tôi xỉu tôi bắt đền anh"  rồi Phác Trí Mân te te chạy trước.

Con người vừa khuyên thư kí Lý đây sao? Không đúng a!

Điền Chính Quốc đi qua vỗ vai thư kí Lý: "cái gì qua rồi thì cho nó qua đi, giữ lại càng khổ. Tìm người mới tốt hơn để khi cô ta quay lại mới thấy người đàn ông khi xưa tốt đến thế nào, thế nhé"

Thư kí Lý mắt rưng rưng: "ông chủ cũng mau rước người về rinh đi"

"Chuyện sớm muộn thôi. Cho em ấy tận hưởng cảm giác trước khi có chồng thêm một chút", rồi cong khóe môi bước đi.

Hai con người này khuyên người khác nhưng chính mình lại vờn nhau như này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net