phần 17: ổn mà!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu nói cái gì cơ? Đùa giỡn việc này không vui đâu, cậu mau nói cho tớ rằng không phải đi" Kim Thái Hanh ngồi đối diện Phác Trí Mân trong một quán cà phê  và bên cạnh là Mẫn Doãn Kì - một người anh em thân thiết của cậu.

"Bình tĩnh đi Thái Hanh, để em ấy giải thích đi, chuyện này không phải chuyện để đùa giỡn đâu" Mẫn Doãn Kì bình tĩnh ngồi vuốt ve xoa dịu cơn sốc của Kim Thái Hanh.

"Tớ còn chả biết tại sao lại như thế, Chính Quốc và anh Hiệu Tích vẫn đang tìm nguyên nhân, mọi thứ rối tung lên trong đầu tớ đây" Phác Trí Mân vò đầu, "Mẹ nó chứ tớ làm mất cả bản phác thảo, chỉ còn lại bản sắp tung ra thôi, tớ nhớ mình cất nó rất kĩ rồi mà"

"Rắc rối đây, nếu có bản phác thảo gốc mình có thể kiện họ ăn cắp, nhưng bản gốc cũng mất và họ đã đưa ra bản xem trước, tự dưng mình lại bị coi là ăn cắp nếu như mình vẫn tung bộ sưu tập đó ra" Mẫn Doãn Kì đan hai bàn tay vào nhau chống trước mặt, thấp giọng suy tư.

"Em điên lên mất, tất cả tại em, giờ thì Điền Chính Quốc và cả công ty đang bù đầu đi tìm bản phác thảo gốc, cùng lắm cũng chỉ lùi lịch ra mắt lại ít ngày thôi, chi phí cho dự án này quá lớn, bên em sẽ rất thiệt hại anh biết đấy"  Phác Trí Mân liếm môi khô khốc, sự việc xảy ra quá đột ngột và cậu không thể ngờ tình huống này sẽ xảy ra và lúc mấu chốt như vậy.

"Thế bây giờ phải làm sao? Nó quá gấp để chuẩn bị một bộ thiết kế mới, đưa ra bộ này cũng không được" Kim Thái Hanh thở hắt ra nặng nề, đảo mắt về phía người bạn của mình, sắc mặt của Phác Trí Mân lúc này tiều tụy thấy rõ, nhìn ra cả vầng thâm quanh mắt và đôi mắt đỏ cả lên vì thiếu ngủ. Sự việc xảy ra hai hôm trước và hình như nó chưa ngủ tẹo nào.

"Bên công ty có bàn bạc rồi, gấp quá bây giờ tớ sẽ sửa lại bộ thiết kế này để cố gắng không trùng với bên kia. Sửa đơn giản thôi vì lên kệ hết rồi. Mình đang chuẩn bị chắc có lẽ sẽ hoàn thành trong ba ngày tới. Chúng ta có một tháng để chuẩn bị cho bước nước rút. Ý tưởng đột ngột lên nó khá khó khăn ấy, nhưng đừng lo tớ sẽ cố gắng. Tớ phải quay về chuẩn bị đây, Chính Quốc cũng mệt mỏi, còn chưa ăn gì hết" Phác Trí Mân đứng dậy rời đi, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang lại vì không muốn thêm rắc rối nữa " Với lại hai người đừng nói ra ngoài nhé, hơn hết thì nó rắc rối to đấy. Tạm biệt, em về nha, tớ về nha"

Phác Trí Mân cụng tay với Kim Thái Hanh rồi ra về. Kín đáo lúc này sẽ rốt hơn vì truyền thông quá đáng sợ, ai mà biết được chuyện gì xảy ra khi việc không hay bị lên báo, cư dân mạng thổi phồng lên, mức độ bé cũng thành lớn, huống chi việc bị đồn đạo nhái quá bị bài xích.

Phác Trí Mân mệt mỏi rảo bước quay về công ty, cậu ghé qua nhà hàng gần đấy mua lấy vài phần ăn. Điền Chính Quốc chưa ăn gì và anh đang quá bận rộn đến mức không ra khỏi phòng nữa.

"Điền Chính Quốc, tôi mua vài thứ đến này, anh chưa ăn gì đúng không? Lại đây đi" Phác Trí Mân bước vào đặt túi đồ xuống bàn khách, gọi vài tiếng bảo người kia đến ăn "Anh sẽ không còn sức mất"

Điền Chính Quốc cởi bỏ vest ngoài treo lên giá treo bên cạnh, vén ống tay áo sơ mi lên cao và mấy hôm nay đến cà vạt anh cũng không đeo, tự nhiên bung cả cúc cổ. Khuôn mặt đẹp trai kia không giấu được sự tiều tụy vài ngày này, nhưng sự phóng khoáng hoàn hảo này khiến anh thu hút hơn hẳn, cơ ngực như lộ lên sau áo sơ mi ôm dáng, bắp tay khỏe khoắn, đó luôn là điểm thu hút chết người của Điền Chính Quốc.

Cậu mở sẵn hộp cơm trên bàn, chính mình cũng ăn một phần.

anh nhìn người kia nói nói, xoa đầu cậu mấy cái rồi cũng ngồi xuống.

"Sao rồi? Có khó khăn quá không? Bản thiết kế sửa đổi của tôi sắp xong rồi, hai đến ba ngày nữa thôi"

Điền Chính Quốc ngon miệng ăn cơm, gần đây hai người luôn về muộn và làm việc rất nhiều, may thay ở nhà có giúp việc nên vẫn ăn tối nhưng khá muộn. Còn trưa và sáng toàn do cậu gọi đồ đến hoặc tự cậu đi mua.

"Một chút thôi, tôi đã triển khai kế hoạch với phòng sản xuất và giới thiệu sản phẩm rồi, mọi thứ thay đổi một chút nhưng vẫn ổn, được đẩy nhanh tiến độ hơn, vẫn sẽ đúng thời gian thôi, Trịnh Hiệu Tích nói Triệu Ngũ đã quay sang làm cho bên công ty đó, ông ta đã làm gì sau lưng chúng ta chứ?" Điền Chính Quốc hừ lạnh một tiếng, sự bỉ ổi gì ông ta đã làm chứ. Tán tỉnh cậu và khi bị bắt thì cắp mông qua đó với bản gốc của bộ sưu tập mới, hay đấy!

"Tôi xin lỗi, tôi bất cẩn quá" một cảm giác tội lỗi trào lên trong bụng Phác Trí Mân khiến cậu thốt ra cậu xin lỗi đều tự ti, cậu biết cậu lại gây rắc rối cho anh nữa thì phải.

Điền Chính Quốc ngẩng lên nhìn cậu, anh biết con người này sẽ lại nghĩ như thế, đổ lỗi cho bản thân và cấu xé nó. Điền Chính Quốc chẳng ngại giải quyết những gì cậu gây ra, hơn hết anh nghĩ làm sao để cậu bớt tự đổ lỗi cho bản thân khi vấn đề lại chẳng nằm ở cậu.

Anh cười cười gắp lấy miếng thịt chua ngọt đưa vào miệng Phác Trí Mân, cậu ngơ ngác nhìn anh rồi há miệng nhận lấy.

"Lại ngu ngốc gì đấy, ai nói là lỗi của em, vẫn chưa biết tại sao với nó không quá nghiêm trọng đâu, trước khi em đến tôi cũng hay làm việc muộn như thế này, có thể do Triệu Ngũ đã đánh cắp bản thảo mang đi, nhưng chúng ta có nhà thiết kế tài giỏi ở đây, sợ gì chứ?"

Điền Chính Quốc vuốt me mái tóc rối rối của Phác Trí Mân, chỉnh lại nó về nếp và đưa ngón cái xoa xoa nhẹ nhàng lông mày cậu "Ổn mà, nên cười lên nào, ỉu xìu như thế này không xinh đâu, vui lên chứ, ngốc quá"

Phác Trí Mân ngậm ngùi đỏ mặt, mắt cũng hiện lên một tầng sương ươn ướt, mũi chun lại đỏ lên. Ấm ức hay ngọt ngào thế nào lại bật khóc, nước mắt tự nhiên đua chảy ra.

"Nào, khóc gì chứ? Trẻ con, ngốc!" Điền Chính Quốc đi đến ngồi cạnh cậu, đỡ cậu gục xuống vai mình, vuốt ve tấm lưng nhỏ đang run lên vì khóc. "Ngoan, ổn mà, tôi có gạt em đâu, không phải lỗi của em nên đừng suy nghĩ nhiều. Nhưng không sao, bên tôi em có thể khóc"

Phác Trí Mân khóc ướt cả một mảng vai áo anh, nấc lên từng tiếng nhỏ, chẳng được lời nào. Hai tay cậu vô thức túm lấy eo áo anh, bỏ hết hình tượng khóc lớn một lần.

Cậu biết Điền Chính Quốc đã phải làm rất nhiều việc, bận rộn đến mức nào nhưng anh vẫn nói đó là mức độ làm việc hàng ngày. Việc anh đuổi Triệu Ngũ và ông ta đã sang công ty đối thủ rồi đến mất bản thảo cũng đều có lỗi của cậu trong đấy. Mọi thứ bị cậu làm rối tung lên nhưng anh vẫn nói không sao. Dáng vẻ tiều tụy kia làm cậu thấy mình càng có lỗi, một lần nữa anh lại bao che cho sai lầm của cậu.

Một câu ổn mà dịu dàng anh phát ra, Phác Trí Mân không nhịn được nữa lại càng khóc lớn.

anh xoa xoa tóc cậu, nhìn bộ dạng bạn nhỏ trong lòng khóc đến thảm thương thì lại mỉm cười, lúc này sao mà dễ thương quá. một lúc sau mới trầm giọng nói: 

"Ổn mà, trẻ con, tôi có trách gì em đâu và cũng không bao giờ trách em cả, nên đừng thấy kiểu tội lỗi này với tôi, này, em sẽ biết có vài thứ nhỏ nhoi tôi nói dối, rất nhỏ thôi và nó không có hại cho em nhưng tôi thương em là thật đấy"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net