phần 49: bạn tốt tôi làm không nổi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao đại ca biết chắc người trong ảnh là Điềm Vũ, cả chỗ chứng cứ kia ở đâu ra vậy?"

Cơn tò mò của Đường Phong Triển mắc lắm rồi. Ban nãy ngồi trong quán đội mũ mang khẩu trang ngạt sắp chết tới nơi. Đã thế còn bao nhiêu ánh mắt kì thị nhìn vào, cảm giác như khỉ trong sở thú vậy.

"Bịa"

"Bịa?"

Đường Phong Triển ngẩn tò te.

"Ừ, anh làm gì có bằng chứng"

cái nét mặt ban nãy như muốn tống thẳng người ta vào tù luôn rồi đó đại ca à.

"Quá sức trâu bò đi"

Phác Trí Mân bĩu môi nói, "Với mấy người đã mắc tội thì lúc nào cũng có cảm giác bất an thôi. Chỉ cần cậu bắt được điểm yếu của họ, còn một phần thuộc vào khả năng diễn ra sao nữa nha".

Vỗ vỗ ngực Đường Phong Triển chỉ giáo vài câu. Suy cho cùng đây vẫn là cậu thanh niên to con chưa hiểu bao nhiêu sự đời.

"Đại ca diễn quá đỉnh" thanh niên trẻ bật ngón cái tán thưởng, "Anh tính tiếp theo sẽ làm gì?"

"Cậu trẻ con, Mân ca cũng không muốn cậu vướng vào mấy cái chuyện người lớn này, hiểu không?"

Đường Phong Triển giọng quả quyết bảo, "Nhưng xảy ra chuyện gì em không thể ngồi yên đâu, hoặc có chuyện gì đại ca phải gọi cho em ngay"

Phác Trí Mân híp mắt cười, đưa tay vuốt mái tóc khẽ sóng của cậu thanh niên to con trước mặt, "ừ, em trai hôm nay ngoan quá nha"

Mấy hôm sau Phác Trí Mân có buổi hẹn dùng cơm cùng Vương Thiên, tự nguyện và không ép buộc. Hai người nói chuyện và anh ta có nói đến Điềm Vũ, Phác Trí Mân nói Điềm Vũ mới nhận lời mấy hôm trước, nhưng chưa chắc chắn lắm.

Vương Thiên như thế lại nhấc máy gọi Điềm Vũ đến ngay lúc ấy. Hiện tại bàn cơm đang có ba người.

"Điềm tiên sinh, hôm nay tôi với tổ tông này mới có một bữa cơm. Nhưng nhìn em ấm ức không chịu ăn thế kia tôi nuốt cũng không nổi"

Bắt đầu dở thói cà chớn, ai ấm ức với anh, anh có thể đừng đổ hết lên đầu tôi được không? Cái nồi này tôi nhấc không nổi. Từ bấy đến giờ Điềm Vũ vẫn không nói gì.

"Hay là thế này đi, chi bằng giải quyết cho xong ngay bây giờ đi, nhiệm vụ của anh coi như xong." Vương Thiên lấy trong túi ra một bút ghi âm màu vàng có khắc tên, đưa lên giữ tay sẵn vào nút ghi âm "Nói những gì cần nói là được, rồi chức vụ của anh tôi sẽ nói với Mông Ngũ đưa anh lên. chắc anh cũng hiểu tính Vương mỗ, tôi cũng chỉ là không muốn thấy tiểu tổ tông nhà tôi buồn mà thôi. Còn bây giờ nói đi"

Nút ghi âm trên cây bút sáng đỏ. Mất một lúc sau Điềm Vũ mới mở miệng.

"Đ-đứa con trong bụng Chu San San là của t-tôi. K-không liên quan đến Đ-Điền Chính Quốc cả"

Vương Thiên nở nụ cười hài lòng, "Vất vả cho anh rồi, còn bây giờ mời anh về, tôi cần dùng cơm với Tổ tông nhà tôi. Mọi chuyện tôi đã hứa nhất định sẽ thực hiện"

Phác Trí Mân đứng dậy đưa Điềm Vũ ra ngoài, cũng cảm thấy áy náy "Xin lỗi đã làm phiền anh. Anh ấy có hơi quá đáng cũng như anh trai lo lắng cho em mình nên hơi quá. Cảm ơn anh đã hợp tác"

Suy cho cùng Điềm Vũ vẫn hơi bị chèn ép. Cậu biết anh ta tính tình không phải người nhát gan ngược lại còn rất kiên định. Nhưng quyền lực là cái không thể xem thường nếu muốn sau này còn yên ổn, nên anh ta cũng biết mình không nên động Vương Thiên mà buộc phải nói ra. Ngoại hình rất tốt, tính tình trầm ổn, thế mà lại là vì tình yêu mà mù quáng.

"Thế nào? Có phải nhanh hơn không"

Phác Trí Mân nhìn Vương Thiên gắp hết thứ này đến thứ khác vào bát cậu, còn biết cậu không ăn được hải sản nên ban nãy gọi món cũng rất lựa.

"Vẫn là vì tình yêu mà mù quáng thôi"

"Ha", anh đột nhiên cười khẩy "Cũng là giống tôi rồi, mù quáng nhưng người ta vẫn là không biết"

Đột nhiên chua chát. Cậu thoạt chẳng biết nói gì.

anh dừng tay đang xé thịt cho Phác Trí Mân lại, tự nhiên nghiêm túc hỏi, "Tôi chỉ muốn hỏi em một câu thôi, em có bao giờ từng thích tôi chưa?"

"Chưa từng, nên anh đừng cố gắng nữa..."

Vương Thiên lại ha hả cười "Được rồi được rồi. Đừng buồn thế có được không, em thương tôi bằng cách khác chứ đừng thay bằng sự thương hại. Nói cho cùng nếu em nói có tôi còn nghĩ mình sẽ có hy vọng, nhưng lại chưa từng"

"Đừng như thế được không, chúng ta có thể trở thành bạn tốt"

Mặn đắng ở cuống họng nhưng chẳng dám nói ra, bạn tốt tôi thực sự làm không nổi. Với tôi nâng lên được thì buông xuống được. Nhưng chấp niệm này tôi lại buông xuống không nổi.

Cũng vì sợ em quá gò bó mà không dám bước đến. Biết đâu đến lúc nhận ra mình phải mãnh liệt hơn nữa thì tiểu tổ tông anh nâng trên tay đã bị người khác hớt mất mà còn trở thành ngu ngốc đến mức này chứ. Em nói xem cục tức này tôi nuốt làm sao trôi.

Lại còn không kìm được nhìn em uất ức mà ra tay giúp đỡ, tôi sắp điên rồi em có biết không?

"Được, làm bạn tốt"

Ước gì tôi có thể buông tay thì tốt rồi.

Phác Trí Mân cười Vương Thiên cũng mỉm cười.

Được rồi, hay là nhìn em cười cũng tốt. Tôi cũng là muốn thử sự kiên nhẫn của mình đến độ nào.

"Nhìn xem, trở nên ngốc nghếch thế này. Sớm biết thành ra thế này đã sớm không cho em đến với tên đó. Uất ức thành ra thế này"

Tôi đoán là em đã khóc rất nhiều đúng không?

"Có sao đâu, chẳng phải anh vẫn giúp rồi đó sao. Lại hối hận à?"

Vương Thiên nhăn mặt, "Em thấy tôi từng tiếc em thứ gì chưa? Nhảm nhí nữa rồi"

Tim tôi còn đưa cho em được, nói xem còn thứ gì khiến tôi phải tiếc nuối nữa chứ.

"Anh mau đàng hoàng lại đi. Không ai theo là đúng rồi"

"Thôi đi thưa ông cụ, tôi có người mình thích rồi người khác theo đuổi cũng vô ích. Không thuận mắt"

Phác Trí Mân lập tức muốn thành người mai mối, "nói nghe xem mẫu người của anh là gì? Tôi sẽ giúp"

Vương Thiên ngước mắt nhìn một lượt rồi phun ra, "Cao 173,5 cm, da trắng, mắt một mí, mũi nhỏ, ngón tay ngắn mũm mĩm, là con trai. Nhiêu đó thôi"

"Anh lấy cái tiêu chuẩn ở đâu vậy hả?"

Anh nhún vai nói, "Tự nhiên trong đầu thôi, không có mục đích đâu. Mà em khỏi cần tìm, tôi sống như vậy đủ vui rồi. Thêm một ai như em nữa tôi chịu không nổi đâu"

Ngoan ngoãn vui vẻ đi, tôi hứa sẽ ở sau em, Trí Mân của tôi giỏi lắm. Xinh đẹp nhất, giỏi giang nhất, tốt bụng nhất. Đừng gì cả vì Vương Thiên sẽ ở sau em.

"Lo mà vui vẻ lên. Đừng để tôi thấy ngốc như thế này một lần nữa. Càng ngày càng ghét"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net