Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày anh hoàn toàn hồi phục và được xuất viện, ngày em cũng mong chờ cuối cùng đã tới. Tâm trạng của em đã vui lên thẳng. Lòng em cũng nhẹ đi một phần rồi.

Em nắm tay anh từ từ dẫn anh xuống bãi xe, công nhận bằng tay của anh ấm thật. Em ước gì nó là của mình mãi thôi.

Em nhẹ nhàng mở cửa xe cho anh rồi nhanh chóng anh đã ngồi vào trong xe một cách an toàn, em nhẹ nhàng gật đầu yên tâm rồi vào xe ngồi cạnh anh và bắt đầu lái xe rời khỏi bệnh viện.

Trên đường đi lòng em cứ hồi hộp suốt, cứ như lần đầu em ngồi cạnh anh vậy. Tim trong lòng ngực em nó muốn chạy ra ngoài, thật sự trong không gian im lặng như thế này khiến em càng hồi hộp và tim đập nhanh hơn. Cứ trong cái tình thế im lặng như thế này em sẽ chết mất, nên em đã chủ động bắt chuyện với anh để phá vỡ cái bầu không khí chết tiệc này.

- Dạ hay là mình đi đâu đó cho thoải mái nha anh!? Anh muốn đi đâu em sẽ trở anh tới đó..

Mắt em vẫn nhìn trên đường, miệng mỉm cười, giọng nhẹ nhàng hỏi anh.

Anh không trả lời em, mắt vẫn cứ nhìn đằng trước. Không khí lại chìm vào không gian tĩnh lặng như lúc đầu. Tự nhiên vào khoảng khắc này em muốn đào sâu một cái lỗ để mà chui xuống thôi...Ôi! Thôi, quê chết mất. Đáng ra em không nên hỏi chứ.

Em lấy tay đánh lên trán mình rồi lắc đầu ngao ngán về bản thân của mình thì bỗng anh cất tiếng lên khiến em giật bắn mình mà ngã về phía bên trái một chút.

- Hay là mình tới chỗ em muốn đến đi!!

Anh cười cười song gật đầu nhìn rất dễ thương. Em vuốt vuốt ngực vài song lại thở phào nhẹ quay qua cười đáp :

- Dạ được ạ!! Mà...

Tới lúc này em im lặng một lúc, đã bao lâu rồi em chưa nghĩ nơi mình muốn đến là nơi nào. Do mọi việc quá bận rộn quá nhiều nên em không nghĩ tới nơi mình đến muốn đến là nơi nào. Nghĩ ngợi một lúc thì em quyết định chở anh tới nơi mà em hồi học cấp 3 hay ra nhiều nhất. Môi em mỉm cười, chân em đập ga chạy nhanh đến nơi cần đến.

• 9 phút sau

Em dừng xe ở nơi nhiều cây xanh và phía trước là bến tàu bị bỏ hoang không ai đến đây từ khá lâu rồi. Và xung quanh là biển rộng xanh biếc, nhìn vào khiến bao nhiêu phiền muộn đều tan biến.

Nhắc tới đây em lại nhớ một lần hồi cấp ba, em đã bị anh đẩy mạnh tới nổi té xuống đất trước rất nhiều người lúc ở dưới căn tin của trường và lí do là em đã lỡ làm cho người yêu của anh bị thương nhẹ ở phần cổ tay, nhưng điều quan trọng ở đây là em không có làm gì cả,là cô ta đã tự làm trày rồi đổi thừa cho em.

Em nói mà chẳng ai tin ngược lại mọi người đều chỉ trích mắng chửi em một cách thậm tệ. Nói thật lúc đó em rất mệt mỏi và bất lực. Tại sao mọi người không tin em kể cả anh nữa chứ ?

Lúc đó em cũng buồn muốn thúi ruột nên cũng có ra ngoài đây để giải tỏa tâm trạng. Gió thổi qua làn da của em và tiếng xào xạc của biển khiến lòng em trút bỏ hết đi muộn phiền trong lòng được một chút. Em ngồi ở đấy khoảng gần tối mới chịu mò về nhà. Những kí ức hồi cấp ba của em luôn gắn liền với bãi biển này mỗi lúc khi buồn về cái gì đó.

Quay về hiện tại, em đã nắm lấy tay anh dẫn anh gần xuống bãi biển rồi. Nhìn mặt anh có vẻ tò mò với đôi mắt tròn nhìn về phía em. Em quay mặt lại đối diện với anh rồi cười nói :

- Anh đoán xem ở đây là nơi nào??!

Gió bắt đầu thổi qua từng làn tóc của anh khiến nó bay trong gió. Sóng bắt đầu vỗ xào xạc. Mọi thứ xung quanh dường như không thay đổi, những cảnh vật quen thuộc đối với em nó vẫn không thay đổi chỉ có em là thay đổi thôi.

Anh im lặng một hồi không nói gì hết, bỗng anh nhẹ nhàng quay mặt sang hướng mặt biển rồi ngắm mắt lại giống như nhớ lại chuyện gì đó vậy.

Em khó hiểu ngước mày, nhưng mà em cũng không nói gì. Nhìn anh khỏe mạnh như thế này, đầu em cũng không suy nghĩ gì nhiều ngoài hạnh phúc nhìn anh đang hứng từng đợt gió nhẹ vào gương mặt điển trai của mình.

Xung quanh bỗng dưng im lặng một cách lạ thường, chỉ còn tiếng lạo xạo của biển. Em nhẹ nhàng quay ra phía ngoài biển và nói :

- Anh thấy thế nào!? Chỗ này ổn không ạ!??

Em thít nhẹ một hơi thật sâu rồi nắm lấy bàn tay to lớn của anh. Tay của anh thật ấm áp và to lớn, em rất thích cảm giác này. Bỗng nhiên anh đan xen những ngón tay to lớn vào những ngón tay nhỏ bé của em. Bất ngờ tới tròn mắt, em vội vàng nhìn lên anh.

- Rất thích...anh rất thích!! Đã lâu rồi anh chưa bao giờ thư giãn đến thế.

Anh vừa nói vừa cười tươi khiến con tim của em xao xuyến. Trong ánh nắng chiếu tà, nó chiếu vào gương mặt của anh khiến nó càng trở nên xinh đẹp và điển trai hơn.

Mắt em lao xao nhìn anh, thật sự anh rất đẹp, đẹp trong ánh nắng chiều tà trên bãi biển yên tĩnh này. Như một thiên thần vậy.

- Cảm giác này, anh bỗng dưng nhớ tới...

Anh nói tới đây thì dừng lại khiến em cau nhẹ mày tò mò không kiềm được mà hỏi :

- Dạ nhớ tới ai ạ?!

Anh bỗng thở rồi nói :

- Em chắc là sẽ không ghen chứ !?

Cái gì mà ghen chứ!?... bộ liên quan tới phụ nữ nào đó sao. Tính em cũng không hay ghen giống ả Yuna, ả ta toàn ghen tầm bậy bạ khiến em mệt mỏi không thôi. Mà giờ ả ta đi rồi nên em cũng nhẹ lòng hơn thẳng.

- Dạ không!! Em sẽ không ghen... hứa luôn, JungKook-ssi nói mau đi ạ!!!

Em tròn mắt lắc đầu lia lịa rồi nhìn anh hóng chờ kết quả xem đó là ai mà anh lại sợ ả Yuna ghen chứ.

Anh nhẹ nhàng, hít thở sâu một hồi mới nói :

- Ami! Là Choi Ami... không biết tại sao đầu anh cứ hiện lên hình ảnh của cô ta trong lúc này!! Cảm giác ở đây thật quen thuộc.

Em khi nghe anh nói như vậy liền trố mắt ngạc nhiên ra mà nhìn anh. Cái gì mà có em trong đó nữa chứ ? Hay là bị ám ảnh em tới nổi hình ảnh của em nó ở trong tâm trí luôn rồi. Nhưng mà lòng em cũng hơi có cảm giác hạnh phúc một chút đó chứ. Nhưng em vẫn khó hiểu tại sao anh lại nhớ em vào lúc này cơ chứ ?

- Anh có mỏi chân quá không ạ, hay là mình ngồi xuống rồi em xoa bóp chân cho anh một chút nha!?

Anh cũng mỉm cười rồi gật gật nhẹ đầu, em cũng cười rồi đỡ anh ngồi xuống cát khô còn vương hơi ấm của nắng chiều để lại.

- Thật ra, em cũng không ghen với cô ta lắm đâu. Nhưng mà tại sao anh lại.... nhớ tới cô ta và cảm giác quen thuộc khi ở đây nữa là sao ạ!!?

Em vừa xoa bóp chân cho anh vừa tò mò hỏi. Bỗng anh bật cười nhẹ rồi trả lời ngay :

- Anh cũng không biết nữa, chỉ là...anh cảm giác thật dễ chịu khi ở đây tự dưng lại nhớ tới cô ta.

Anh vừa nói vừa gãi gãi đầu nhìn trông ngố thật sự luôn. Đáng yêu thật. Em cũng chả biết tại sao anh lại nhớ em khi lại ở đây, mà thôi kệ đi dù sao thì anh vẫn nhớ tới con thư ký què Choi Ami này thì em cũng vui lòng rồi.

- Dạ thôi được rồi! anh đừng suy nghĩ nữa! Mắc công lại nhức đầu hại tới sức khỏe nữa!!

- Ừm! anh biết òi!!

Anh gật đầu rồi cười mím môi trông dễ thương, em phải kìm nén bản thân đừng ôm anh trong lúc này, chứ nhìn bộ dạng của anh trong lúc này không khác gì một đứa trẻ. Trông dễ thương hết phần thiên hạ.

- Anh thấy chân đã đỡ mỏi hơn chưa ạ!?

- Cũng đỡ rất nhiều rồi!! cảm ơn bé con nhiều.

Anh mỉm cười sau đó lần mò kiếm đầu của em để xoa mà khen thưởng, sau vài liền dò thì tay anh cũng đặt ở trên đầu của em và bắt đầu xoa nhẹ nhàng.

Em thở dốc nhìn vào gương mặt của anh mà tim đập nhanh không thôi, em chưa từng được anh làm như thế này nên có chút ngượng ngùng tới đỏ mặt như trái cà chua tới mùa. Cảm giác này khiến em thật hạnh phúc từ trước tới giờ khi ở bên anh.

Sau một hồi xoa đầu em thì anh dừng lại, em nắm lấy tay anh rồi nhích lên ngồi kế bên anh. Đầu em bây giờ đã hơi rối lên do anh đã xoa tóc trong một thời gian ngắn nhưng không vì tóc em rối mà tức giận với anh thay vì đó em cảm thấy thật hạnh phúc và vui vẻ rất nhiều.

Cảnh hoàng hôn trong biểu chiều xế tà nhìn nó trông thật đẹp, một vẻ đẹp gì đó rất cuốn hút. Càng nhìn chúng ta càng thấy lòng bình yên một cách lạ thường.


Em mệt mỏi thở dài rồi dựa vào vai to lớn của anh. Thời gian lúc này thật là yên bình, mọi thứ dường như ngưng lại. Bỗng em cảm nhận được anh hôn lên tóc của em, hơi bất ngờ nhưng em cũng mỉm cười, má của em cũng vô thức mà đỏ lên đến mắt thường có thể nhìn thấy nó, nói thật là gương mặt của em trong lúc này rất giống trái gấc đang chính, nó không khác một chút nào.

- Tóc em thơm thật đó! Bé con à

Trên bãi biển không một ai chỉ có hai tâm hồn đang chữa lành cho nhau. Tiếng biển xào xạc thật êm tai khiến cho hai trái tim từ từ bắt đầu có chung một nhịp đập và gần nhau hơn. Trái tim của em trong thời gian lúc này đã đập rất nhiều.

___________________________________

Lãng mạn khum mấy bbi iu dấu!? Chứ tui thấy là cũng hơi lãng mạn một chút òi đó=))








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net