Einstein cũng không rõ câu trả lời ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH SAU KHI CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ! 

VUI LÒNG KHÔNG RE-UP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC! 


"Tớ có một người chú. Chú ấy tên là Lý Vĩnh Khâm, chú của tớ từng là thần tượng một thời, hiện tại đang là một nhà thiết kế nổi tiếng.

Chú ấy từng thích một người tên là Từ Anh Hạo, nhưng cuối cùng bọn họ lại không thể ở bên nhau..."


Thật ra đây chẳng phải là mở đầu câu chuyện, bảo nó là phần kết của của một câu chuyện khác thì đúng hơn, nhưng nếu bạn quan tâm thì có thể nghe tôi kể một vài đoạn.

Nhân tiện, chào mọi người. Tôi tên là Jane. Tôi cũng có một cái tên Trung Quốc, gọi là Lý Gia Huyên, họ Lý này xuất phát từ họ của ông nội, dù cha tôi không phải người Trung Quốc. Chữ "Huyên" trong tên tôi là tên gọi của một loại cỏ, có công dụng khiến người ta quên đi ưu phiền. Ông nội đặt tên này cho tôi, hi vọng tôi có thể sống một đời vui vẻ, vô lo vô nghĩ.

Khi tôi lên 4 tuổi, Lý Vĩnh Khâm, chú của tôi chính thức rời nhóm nhạc thần tượng NCT và trở về quê hương mình, năm đó chú 33 tuổi. Xin lỗi bởi vì bản thân cố chấp không thể sử dụng hai chữ "từ bỏ", bởi vì hai chữ đó bất kể là dùng ở đâu cũng đều không công bằng với những thành viên còn ở lại. Chú tôi trở về lại Bangkok, ông bà lẫn mẹ của tôi đều rất vui mừng, cả tôi cũng thế.

Trong ấn tượng của mình, chú tôi luôn là người có thể làm tốt mọi việc. Nếu bạn đã từng là người hâm mộ của chú, tôi tin rằng các bạn cũng có cảm xúc giống như tôi.Trong tất cả các sản phẩm âm nhạc của chú, tôi thích nhất là bài hát station được phát hành năm 2018, "New Heroes". Có một lần trong chuyến du lịch đến LA cùng gia đình, chú cũng từng mang tôi đến nơi từng quay MV trước kia. Thời tiết ở LA khi đó rất nóng. Đứng bên ngoài cửa hàng tiện lợi, cả hai chúng tôi cùng nhau chia sẻ ly cam ép mát lạnh.

Từ tận sâu trong trái tim tôi, chú vẫn luôn là anh hùng của thời đại mới.

Hiện tại chú tôi đang điều hành một studio thiết kế và cũng tự tạo ra thương hiệu thời trang của riêng mình. Chú bảo với tôi rằng, khi không thể dùng ca từ hay vũ đạo nữa, thì thời trang là thứ có thể giúp cháu truyền đạt được suy nghĩ và thái độ của mình. Ngoài ra, chú ấy vẫn thường vẽ tranh mỗi lúc rảnh rỗi, nhưng chú lại bảo rằng tranh của chú đa phần đều khá tiêu cực cho nên không thể mang đi triễn lãm. Chú tôi còn có một trạm cứu hộ các động vật nhỏ được lập ra xuất phát từ tình yêu động vật của mình, hiện nay đã nhận nuôi rất nhiều chó mèo đi lạc.

Hầu hết thời gian ở bên cạnh chú, tôi đều rất vui vẻ, chú hài hước và có hiểu biết sâu rộng, thỉnh thoảng cũng hay chọc ghẹo tôi, sau đó lại kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện cũ khi chú vẫn còn là một thần tượng. Còn có lúc chú dắt tôi đi mua sắm ở trung tâm thương mại, cũng sẽ có ai đó nhận ra chú và chạy đến xin chữ kí.

Có rất nhiều bức ảnh về nhóm nhạc NCT của chú được treo khắp nhà, một số là ảnh chính thức, cũng có một số là quà của người hâm mộ gửi đến. Các thành viên hoạt động cùng thời với chú đa phần cũng đều đã có hướng đi cho riêng mình, có người trở về quê nhà, có người vẫn chọn ở lại hoạt động trong làng giải trí với vai trò diễn viên, MC hay producer. Đôi khi họ vẫn liên lạc trao đổi thông tin với nhau qua phần mềm nhắn tin trực tuyến.

Tôi cũng từng vô tình nhìn thấy một bức ảnh cũ nằm sâu trong ví của chú. Đó là một bức ảnh tập thể đã chụp vào rất nhiều năm về trước, chú tôi khi đó vẫn còn để mái thẳng, sau lưng là một người con trai rất cao, cao lớn hơn chú nhiều, tóc thì xoăn, cười đến híp cả mắt lại. Tất cả mọi người trong bức ảnh đều mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh lam.

Khi đó, tôi không còn nhớ đến đồng xu trong ví của chú mà tôi muốn lấy ra nữa, tâm trí lúc này đã đặt toàn bộ vào bức hình cũ kĩ ấy. Tôi giơ bức ảnh lên và hỏi chú: "Chú ơi, chú cao cao này có phải là Johnny không?"

"À, bức hình này, là bọn chú chụp với nhau từ hồi còn là thực tập sinh."

"Vậy tại sao cháu chưa từng gặp qua chú ấy?"

"Bởi vì anh ấy vốn ở Hoa Kỳ, cách Thái Lan rất xa."

"Vậy nếu lần sau đến Mỹ, chú có thể đưa cháu đi gặp chú ấy, đúng không?"

"..."

Tôi lấy đồng xu ra, ngoan ngoãn đặt bức ảnh về lại chỗ cũ.

Johnny Suh, Từ Anh Hạo, chú ấy từng là đồng đội và là người bạn tốt nhất của Lý Vĩnh Khâm. Chú tôi từng kể, rằng Johnny cũng là mentor của chú.

Có một điều kì lạ mà tôi luôn thắc mắc, rằng chú của tôi, Lý Vĩnh Khâm, vẫn luôn một mình. Chú ấy xem phim một mình, đi dạo một mình, sau giờ làm việc cũng lặng lẽ cô đơn trở về căn hộ. Rõ ràng chú ấy vô cùng đáng yêu, nhưng lại không có lấy một người ở bên cạnh bầu bạn.

"Chú ơi, cháu muốn làm Gerda của chú?". Tôi đặt quyển truyện cổ tích xuống, bìa truyện in đậm ba chữ "Bà Chúa Tuyết", tôi bất ngờ trèo lên đầu gối và choàng tay qua vai ôm ghì lấy chú của mình.

"Tại sao?"

"Vì cháu không muốn chú trở thành người cô đơn giống như Kai."

Khi đó tôi còn nhỏ, còn có suy nghĩ ngu ngốc rằng chú của tôi đang bị bao vây bởi cấm thuật của Bà chúa Tuyết, vì thế nên không ai có thể đến gần chú ấy.

Sau khi lắng nghe suy nghĩ ngây thơ của đứa cháu nhỏ, chú tôi cười đến vui vẻ,

"Jane, tại sao cháu lại nghĩ rằng chú cô đơn?"

"Bởi vì ông thì có bà, mẹ thì có cha, còn chú chỉ có một mình ..."

"Nhóc con à, trên đời này có những người không muốn kết hôn cũng không có ý định kết hôn."

Chú ấy chỉ trả lời tôi như thế.

Mà mãi đến tận sau này tôi mới thấm thía được, thật ra thì lời  nói chẳng sai, không phải ai cũng cần kết hôn, cũng muốn có một người bạn đời ở bên cạnh.

Mặc dù lúc nào tôi cũng thường xuyên quấn lấy chú, nhưng khi lớn lên rồi, tính cách tôi lại chẳng giống chú của mình một chút nào cả. Bạn tốt của tôi bảo rằng nhìn tôi có vẻ như là một người hiền lành lại không dễ nổi giận, cô ấy cảm thấy tôi như một người không quan tâm đến bất kì điều gì.

Đôi khi ngẫm nghĩ lại điều đó, lại thấy mọi người có lẽ là đang có hiểu lầm gì đó về tôi.

Nhưng chú tôi lại bảo rằng:

"Jane, cháu chỉ cần là chính mình."

Phải, đây là chú của tôi, Lý Vĩnh Khâm. Người luôn có chủ nghĩa tự do cho riêng mình.

Vì thế nên tôi chẳng còn cảm thấy lo lắng nữa. Tôi đến trường cấp 3, nơi chú tôi từng tốt nghiệp, để nhập học, trau dồi kiến thức ngoại ngữ, nghệ thuật, khoa học tự nhiên, lịch sử, âm nhạc,... Tôi luôn cố gắng tìm kiếm lấy cho mình niềm yêu thích ở các môn học.

Bất cứ khi nào nghĩ đến tương lai, tôi lại ghen tị với chú. Chú ấy đã xác định mục tiêu cuộc sống của mình và nỗ lực để đạt được mục tiêu đó từ khi đang ở độ tuổi của tôi bây giờ, còn tôi thì vẫn chưa biết tôi muốn làm gì trong tương lai. Tôi chỉ đơn giản biết những thứ mà tôi không nên làm vào lứa tuổi hiện tại này, chẳng hạn như trốn học, hút thuốc, uống rượu, xăm mình,...

Nhắc đến hình xăm, chắc hẳn các bạn cũng biết cơ thể của chú tôi như một tấm vải mà những hình xăm là những hình vẽ mà chú tôi vẽ lên khắp cơ thể của mình. Chú ấy có rất nhiều hình xăm, với nhiều kích cỡ khác nhau. Tôi thích nhất là hình xăm mà chú dùng để che đi vết sẹo do cuộc phẫu thuật tim lúc nhỏ để lại. Mặc dù chú chưa bao giờ giải thích ý nghĩa của chúng với tôi, nhưng trực giác của tôi lại mách bảo tôi biết rằng hình xăm ấy có thể tượng trưng cho sự tái sinh trở lại từ đống tro tàn.

Quá trình hiện thực hóa giấc mộng của chú cũng không hẳn là luôn thuận buồm xuôi gió, mọi thứ đều là phần thưởng đáng giá với sự chăm chỉ của chú đã bỏ ra.

Hình xăm kia cũng là sau khi nhận được sự đồng ý của bà ngoại mới xuất hiện, có người bảo chú tôi là tiểu quỷ tùy hứng làm càn, thật ra chú tôi không hề nổi loạn như vậy, chú đối xử với người khác vô cùng có phép tắc, ý thức rõ ràng thân phận, cũng rất nghiêm khắc và có giáo dục.

Tuy nhiên, lớn hơn một chút thì tình trạng tim của chú lại không được tốt lắm, là hậu quả của nhiều năm làm việc và nghỉ ngơi không đều đặn khiến cho tim thường xuyên đập nhanh, khi ngủ cũng không được ngon giấc, đôi khi bệnh tình nghiêm trọng còn cần phải dùng đến cả máy thở oxi. Ngoài ra, bởi vì đã nhảy múa từ năm này tháng nọ khiến cho các khớp cơ trên cơ thể bị bào mòn nghiêm trọng, chấn thương cũ ở đầu gối sẽ lại tái phát mỗi khi trái gió trở trời. Có thể nói nếu như cơ thể không kiệt quệ đến mức nghiêm trọng như vậy có khi chú ấy đến bây giờ vẫn sẽ cống hiến hết mình trên sân khấu.

Nhưng hiện tại chú tôi đang sống rất hạnh phúc, trở thành nhà thiết kế cũng là một trong những giấc mơ của chú, tôi cũng vì thế mà càng ghen tị với chú mình hơn. Đa số mọi người đều khó có thể thực hiện được giấc mơ của chính bản thân mình, nhưng chú tôi thì lại có thể thong thả mà đạt được rất nhiều giấc mộng tuổi trẻ.

Năm 16 tuổi, tôi trải qua một lần yêu đương thất bại, đó cũng là mối tình đầu của tôi, cũng không hẳn là cái gì mà kịch bản cẩu huyết này nọ, chỉ là cậu trai mà tôi đem lòng thầm mến cùng gia đình của anh ấy đột ngột di cư sang Trung Quốc, lời yêu tôi còn chưa kịp nói ra, cũng đành phải đem cất lại rồi bỏ đi.

Sau khi cậu ấy hoàn tất hồ sơ rời khỏi trường, tôi mới đem chuyện này kể cho chú nghe, thay vì buồn, bảo rằng tôi đang tiếc nuối về mối tình dở dang này thì đúng hơn.

"Jane, có lẽ cháu nên dũng cảm hơn một chút."

Chú cổ vũ cho tôi, hi vọng rằng tôi có thể tỏ tình, chú đối với tình yêu vẫn thích nhất là phương thức thổ lộ trực tiếp, đồng ý chính là thích, không đồng ý thì là không thích.

"Nhưng, chú, cháu cảm thấy không nên làm như vậy."

"Tại sao chứ?"

"Bởi vì bọn cháu không sớm thì muộn cũng sẽ phải tách ra, hai người hai hướng đi khác nhau, có quá nhiều thứ không chắc chắn. Dù cho cậu ấy có đáp lại tình cảm của cháu vì bất cứ lí do gì thì thỏa thuận của tụi cháu vẫn đều rất xa xôi, không thể xác thực rõ, đều này có thể biến thành trở ngại mai sau. Nếu cậu ấy gặp được người thích hợp với mình hơn cháu, sẽ chẳng phải vì cháu mà bỏ lỡ người ta sao?"

Đồng ý chính là thích, không đồng ý chính là không thích sao?

Tôi thật sự cũng không cảm nhận được. Tôi không thích có một mối quan hệ mà từ khi bắt đầu đã phải đối mặt với quá nhiều bất ổn. Được rồi, có thể là do tính chất đặc biệt hiền lành của tôi. Hoặc cũng có thể bị nói là nhát gan, chung quy cũng đều là sợ hãi thất bại mà thôi.

"Thoải mái thôi cháu yêu ạ. Nếu lần này thất bại, cùng lắm thì đổi sang đối tượng khác". Chú vuốt nhẹ tóc tôi và nói. "Vấn đề yêu đương này, chú cũng không biết quá rõ, xin lỗi cháu, chú cũng không thể chỉ dạy cháu nhiều được?"

"Chú, chú cũng từng có người trong lòng, đúng không?"

"Đúng, chú rất thích người đó. Người đó từng là bạn thân nhất của chú. Khi bọn chú 20 tuổi, đã từng giao hẹn 10 năm sau có thể cùng đi du lịch, nhưng cuối cùng lại chẳng thể làm được gì."

"Vì sao?"

"Bởi vì chú rời khỏi nhóm, mà cùng thời điểm, anh ấy đang hoạt động ở một nhóm nhỏ khác"

"Là chú Johnny có phải không ạ?"

Các thành viên NCT127 đã luôn đồng hành bên cạnh nhau, vượt qua cả thời kì tái kí hợp đồng, họ đã phát hành một ca khúc rất hay, thay đổi hoàn toàn phong cách so với các bài hát mạnh mẽ trước đây, giai điệu mượt mà da diết, mượn yếu tố đồng ca dân gian nông thôn làm cho cả chú và tôi đều rất thích.

"Jane, cháu thông minh quá đó."

"Chính là, chú, cháu nghĩ hiện tại đi tìm chú Johnny không phải cũng vẫn còn kịp sao?"

Tôi quả thật có lên mạng tìm hiểu tin tức về người tên Johnny Suh nay, chỉ biết chú ấy hiện tại đang làm một nhiếp ảnh gia tự do, ngoài ra cũng chẳng thu hoạch được bất kì tin tức nào nữa. Kênh youtube cá nhân từ lâu cũng không có cập nhật gì mới, Instagram tần suất update cũng không cao, bài đăng gần nhất cũng đã là của nửa năm về trước, là một bức ảnh chụp ở Nam Phi, bức ảnh về một vùng biển sâu và địa điểm check-in nằm ở Mũi Hảo Vọng.

"Nhưng mà Jane à, chú đang rất tận hưởng cuộc sống của mình bây giờ. Vả lại anh ấy cũng đã từ chối chú. Người đó bảo anh ấy chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy thực sự thích chú cả."

"Chú, chú thật ngốc!"

Nói chưa từng nghĩ tới, nhưng thực tế lại thích. Nói không chừng chính là như thế.

"Jane, có lẽ là cháu nói đúng."

"Đúng sao ạ?"

"Có lẽ có rất nhiều người trên thế giới này giống nhau, cũng giống cháu, chỉ là họ không muốn làm những chuyện không nên làm."

"Chú, chú đang nhớ đến người đó sao?"

"Có thể, đôi khi chú cảm thấy cả hai người đối với sự việc đều có phản ứng khá giống nhau."

Tôi biết chú tôi đang nói về Johnny, nhưng tôi lại không muốn hỏi thêm nữa. Lúc này đây tôi chỉ hi vọng chú có thể được hạnh phúc, rõ ràng chuyện này có thể sẽ làm chú có chút không vui. Tôi bước vào tủ lạnh phía bên trong bếp, cầm lấy chiếc bánh kem vị dâu tây yêu thích, ăn hết quả dâu được trang trí ở bên trên. Chú vẫn như trước, không ăn được trái cây, nhưng vẫn không ghét vị của bánh dâu tây cho lắm.

Nhưng hôm nay chú tôi lại đặc biệt hào hứng với chủ đề này, có lẽ là cuối cùng cũng tìm được cơ hội bày tỏ, nên cũng muốn một lần nói ra cho bằng hết những suy nghĩ trong lòng.

"Thật ra, chú đã tỏ tình với người đó, cũng đã do dự vô cùng lâu."

Tôi lặng lẽ nghe chú nói tiếp.

"Bọn chú quen biết nhau từ lâu. Người đó là người bạn tốt đầu tiên mà chú kết giao từ khi đặt chân sang Hàn Quốc. Có lẽ là vì cả hai đều nhận được nền giáo dục phương Tây từ nhỏ cho nên bọn chí cũng dễ dàng thấu hiểu nhau nhiều hơn. Chú cũng chẳng nhớ được lí do vì sao mình lại động lòng với người đó, thậm chí thứ tình cảm kì lạ chuyển từ tình bạn sang tình yêu bắt đầu từ bao giờ? Quả thật hôm đó chú có uống rượu, quả thật nếu người đó đồng ý với chú, có lẽ chú cũng không trở về Thái Lan sớm như vậy."

"Chú à, vậy nếu như có thể quay ngược thời gian trở lại, chú có muốn lựa chọn khác đi hay không?

"Jane, thế giới này vốn không có hai chữ "nếu như"."

Câu trả lời hiển nhiên là như vậy.

Chẳng biết tại sao đột nhiên tôi lại nhớ đến một công thức cổ điển của Einstein E = mc ^ 2

Thề có chúa, thành tích môn vật lí của tôi vô cùng lộn xộn. Giáo viên vật lí của tôi với bộ râu trắng muốt đã viết lên bảng đen để giải thích và suy ra công thức này, về năng lượng của vật chất trong hệ quy chiếu mang tính tương đối, và về sự bảo toàn của năng lượng từ trường. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao năng lượng lại bằng bình phương của khối lượng và ánh sáng.

Bất chợt lại nghĩ đến một khả năng. Nếu tôi có thể vượt qua được tốc độ ánh sáng, liệu rằng tôi có đủ năng lượng để quay ngược trở về quá khứ, khi đó tôi có thể nói với người tên Từ Anh Hạo, rằng cuộc sống không có chuyện không muốn làm những chuyện không nên làm, chúng ta hãy cứ mạnh dạn mà làm những chuyện mà chúng ta muốn làm là được.

"Chú, bản chất của tình yêu không phải đều sẽ được lưu giữ lại hay sao?"

"Jane, chú cũng chẳng biết nữa, câu trả lời nằm ở mỗi người, chúng ta đều sẽ có câu trả lời khác nhau cho câu hỏi này. Có thể, sau này khi cháu lớn hơn, cháu sẽ tìm ra được câu trả lời cho riêng mình."

Bản chất của tình yêu là gì?

Chúng ta đều không rõ được câu trả lời

Mà có lẽ đến chính Einstein cũng không thể suy luận ra được cốt lõi của tình yêu là gì.



Đây là một số ít câu chuyện tôi biết về chú tôi, Lý Vĩnh Khâm.

Chú tôi sinh ngày 27 tháng 2 năm 1996, chú tôi từng là thần tượng, bây giờ đang là một nhà thiết kế có tiếng.

Cũng như việc, lúc còn trẻ ông đã từng thích một người tên là Johnny Suh, nhưng cuối cùng họ lại không thể ở bên nhau. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net