Năng lực kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tùng đang ngồi bệt trên giường, tim đập thình thịch, mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt cậu ta. Vừa nãy cậu ta suýt bị một bà lão giết chết và rồi tay cậu bỗng dưng tự di chuyển để đâm chính mình, sau đó một thực thể kì lạ xuất hiện sau lưng và cứu cậu. Bất kì lời giải thích nào cho vụ việc vừa rồi càng khiến cho nó trở nên khó hiểu hơn. Để ngăn bà lão đó cậu đã trói bà lại và buộc vào cái giường, mặc dù biết làm vậy với người già là hơi quá đáng nhưng để đảm bảo cho an toàn của bản thân cậu chỉ còn duy nhất cách này.

Tùng quyết định chạy ra ngoài đi tìm người giúp. Ở ngoài hành lang vắng tanh, không có một bóng người hay gì khác ngoài hai cái ghế ở sảnh.

- " Có ai ở đây không? Chúng tôi cần giúp đỡ ". Tùng la to lên mong rằng sẽ có người đáp lại nhưng những gì mà Tùng nhận lại chỉ là tiếng vọng của chính cậu.

Vì không muốn phải ngồi đây chờ người đến cứu Tùng đi xung quanh cái khu vực tìm xem có cái gì có thể giúp ích cho cậu được không, Tùng không thể trèo ra bằng cửa sổ vì cậu còn đang rất yếu. Cửa ra ngoài đã bị khóa mất, mấy cơn phòng mà Tùng đi qua chỉ là phòng rỗng hoặc tối om và không có người ở trong đó. Bây giờ đã là 10:43 PM, chả trách sao cậu không thấy người nào khác ở đây cả nhưng nếu thế thì các bác sĩ và y tá đáng ra phải ở đây để trực đêm chứ sao họ lại có thể rời đi được? Ở trong cái không gian đen tối và im ắng này khiến cho Tùng phải nổi da gà, mà đặc biệt đây còn là bệnh viện nữa, cái nơi mà bao nhiêu câu chuyện kinh dị được dàn dựng ở đây: Nào là hồn ma vất vưởng, bệnh nhân tâm thần, bác sĩ điên,... Càng nghĩ về nó khiến cho Tùng không thể ngừng run được. Tuy nhiên, cái nỗi sợ hãi đó dần dần biến mất bởi do vừa nãy cậu đã lâm vào một tình cảnh sống chết nên mấy cái thứ ảo tưởng không thể đáng sợ bằng trải nghiệm thực tế được. 

Tùng phát hiện ra ở dưới cuối hành lang có một cái cầu thang dẫn lên trên, Tùng định đi lên tầng trên để kiểm tra xem có gì ở đó không. Khi đến được đó, Tùng phát hiện ra hành lang bị chặn lại bởi những cái bàn, chúng trông không có vẻ nặng lắm nên cậu quyết định di rời chúng đi. Thật không may, trong lúc đang bê một cái bàn cậu đã lỡ tay làm đổ nó, cái tiếng *RẦM* vang lên khắp cả hành lang, Tùng có hơi giật mình một tí nhưng cậu quyết định lờ nó đi và tiếp tục di rời mấy cái bàn. Chỉ còn vài cái nữa thôi là xong, Tùng đang định bê nó lên nhưng vì lý do nào đó mà cái bàn nặng vãi cả ra.

- Quái! Sao cái này nặng dữ vậy? " Tùng ngừng lại và kiểm tra xem cái bàn có chứa vật gì không nhưng cậu không tìm thấy bất kì cái gì cả và cái bàn này cũng cùng một loại với mấy cái bàn khi nãy cậu vừa bê. " 

Đang gãi đầu suy nghĩ xem tại sao cái bàn này lại nặng đến vậy thì Tùng phát hiện ra cái biểu tượng lúc trước đang hiện ra trên tay cậu. 

- !!! Cái này là- " Chưa kịp phản ứng thì bàn tay đó nhào tới cậu. "

Tùng đang vùng vẫy với cánh tay cố gắng để cản nó lại, người ngoài nhìn vào chắc sẽ tưởng cậu là thằng điên vì tự dưng nằm đó vật lộn với chính cái tay của mình. Khi cánh tay đang gần chạm đến mắt cậu Tùng nghĩ rằng mình sẽ bị nó móc mắt ra, cậu bỗng dưng thấy bóng dáng của ai đó đang đứng ở phía trên cầu thang, đó có thể là kẻ đang điều khiển cánh tay của cậu và bà cụ kia, có vẻ như hắn cũng biết rằng cậu đã phát hiện ra nên hắn chạy lên tầng.

Thằng khốn kia đứng lại đây mau! " Tùng cố gắng vực dậy nhưng cậu càng làm thế cánh tay càng tiến gần đến mắt cậu. "

- Chết tiệt! Bộ mình không thể làm gì được ư? 

Ngay đúng lúc cánh tay chạm đến mắt cậu thì như một phép màu, Tùng bỗng dưng bị đẩy đến góc tường khiến tay cậu bị mất thăng bằng. Đáng ra cậu phải kêu lên vì đau điếng nhưng có một thứ làm cho Tùng ngạc nhiên đến nỗi cậu quên luôn về cơn đau: Hình nhân đó lại xuất hiện lần nữa, nó đã đấm cậu bay ra góc tường để cứu cậu. Không có thời gian để nằm đó nghĩ vớ vẩn Tùng lập tức chạy thẳng lên tầng trên để tìm ra kẻ đó.

Lên được tầng trên Tùng phát hiện hắn đang ngồi núp sau một cái cột, đó là một người đàn ông lớn tuổi, tóc vàng với phần mái chẻ sang một bên, hắn mặc một cái áo khoác với cái áo ba lỗ bên trong, hắn có đeo theo găng tay, chắc là để tránh việc để lại dấu vân tay ở hiện trường.  

Mặc dù đã chạm trán với hắn nhưng Tùng không hiểu vì sao hắn không chạy đi mà lại còn ngồi đó làm gì? Không lẽ hắn đã lên kế hoạch để tấn công cậu? Thấy thế nên Tùng cẩn thận quan sát xung quanh xem hắn có đặt bẫy không? 

Cả hai người cứ đứng đó nhìn nhau một hồi lâu, Tùng thấy hắn rút ra từ trong túi một quả lựu đạn, hắn rút chốt rồi ném thẳng về phía cậu rồi chạy thật nhanh. Khi quả bom được ném về phía cậu, Tùng không biết phải làm gì cả cậu muốn chạy thật nhanh ra khỏi chỗ đó nhưng không thể, giống như cái gì đó đang cố giữ cậu lại vậy. Quả bom bây giờ đang ở ngay trước mặt cậu, nó bay tới rất là chậm như thể thời gian đang ngừng lại vậy. Bỗng dưng hình nhân đó xuất hiện ngay sau Tùng, nó bắt lấy quả bom rồi ném ra sau lan can. 

*BÙM*

Quả bom phát nổ khiến cho cả hai người họ phải ngã nhào ra, những mảnh vụn bắn về phía họ, tên kia vì đã tránh xa khỏi tầm nổ nên chỉ bị thương nhẹ còn Tùng thì bị những mảnh vụn văng vào người, vết thương không nghiêm trọng lắm nhưng nó khiến Tùng không thể đứng lên được.

Tên kia đứng dậy và định chạy đi tiếp, Tùng giơ tay ra cố gắng ngăn hắn lại trong vô vọng, lúc này Tùng chỉ mong có thứ gì đó có thể kìm hãm hắn lại.

*BỊCH* 

Cái tên đó tự dưng ngã nhào ra, hắn tưởng rằng là do mình bất cẩn nên đứng dậy đi tiếp.

*BỊCH* 

Hắn ta lại ngã lần nữa, khi đứng lên hắn cảm thấy như sàn nhà tự dưng trở nên trơn hơn bình thường.

*BỊCH* 

*BỊCH* 

*BỊCH* 

*BỊCH* 

Hắn ta không tài nào đứng lên nổi được, cứ mỗi lần làm thế là hắn lại ngã tiếp. Sàn nhà bây giờ giống như cái sân băng vậy, hắn ta hoàn toàn không thể đi được mà cứ ngã liên tiếp tại một chỗ. Tùng không hiểu vì sao lại thế, Tùng có phát hiện thấy có một vài quả bong bóng đang lơ lửng ở gần hắn ta. " Liệu mấy quả bong bóng đó đang khiến hắn ta ngã nhào ra không? " Tùng thầm nghĩ, từ cái bong bóng mà trước đó cậu thấy cho đến sự xuất hiện của cái hình nhân kì lạ Tùng tự hỏi liệu những thứ đó chúng đang giúp đỡ cậu không. 

Hình nhân đó lại xuất hiện lần nữa, nó giơ tay ra đỡ cậu đứng dậy.

- Cám..ơn. " Tùng nói cám ơn một cách gượng gạo. "

 Hình nhân đó không nói gì, nó chỉ về phía tên đó như thể nó đang bảo Tùng phải tấn công hắn. Tùng thấy thế không chần chừ một giây, cậu tiến thẳng đến chỗ của hắn ta, hình nhân đó kéo hắn ta về phía Tùng.

- Tên kia! Ngươi là ai? Sao lại làm tất cả những chuyện này? Nói cho ta nghe mau. " Tùng nói với cái giọng giận dữ. "

- Mày...mày tưởng rằng mày có thể đe dọa tao được ư? Nói cho mày biết, tao sẽ tìm đến nhà mày và giết chết cả gia đình mày vì dám khiến ta trở nên như vậy. " Hắn ta nói với cái giọng yếu ớt đe dọa Tùng. "

Thay sợ hãi, nghe những gì cái tên này nói càng khiến cậu tức điên lên. Hình nhân đó và Tùng nhìn nhau, có vẻ như cả hai đều hiểu được ý của nhau. Tùng không nói gì lùi lại về sau còn hình nhân đó tiến tới gần tên kia giơ nắm đấm ra.

- ORAORAORAORAORAORAORAORAORAORAORAORAORAORAORAORAORAORAORAORA!!!

Hình nhân đó vừa la lên vừa tung những cú đấm thật mạnh vào mặt cái tên kia. Những cú đấm được nhanh đến nỗi tên kia còn không kịp phản ứng để chạy, Tùng còn không thể nhìn thấy hết được bao nhiêu cú đấm được tung ra. 

Bị đấm mạnh quá hắn ta ngã lắn xuống cuộn tròn người lại như đang đang đầu hàng vậy.

- Thế nào? Ngươi có nói không?

Hắn ta gật đầu, cả người run bần bật không dám nhìn vào mặt Tùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net