Tìm hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã được vài tháng kể từ khi tôi nhận được cái năng lực kỳ lạ này, bây giờ tôi vẫn đang cố làm quen với nó hơn. Lúc đầu thì tôi không biết cách để triệu hồi cái thứ này ra được cả, đôi khi nó cứ tự xuất hiện bất thình lình làm tôi sợ vãi cả ra, nhưng rồi cuối cùng tôi cũng đã làm được và cách mà tôi phát hiện ra khá là thú vị: Trong một lần mẹ sai tôi đi chợ thì tôi bỗng dưng, không hiểu hên xui hay sao, lại đi đụng trúng mấy thằng du côn ở trên đường. Tôi đạp xe vô tình húc nhẹ vào người một đứa trong đó, thế rồi cả lũ bu vào đòi tôi phải bồi thường không thì sẽ đánh cho vỡ mồm. Vì lúc này tôi chưa biết cách để triệu hồi cái thứ kia và tôi cũng chả giỏi đánh nhau nên đành phải nộp hết số tiền trong người ra cho chúng. Thế nhưng ngay sau khi nhận tiền tụi nó lại giở trò:

"Tiền này là để tao đi khám cái tay của tao, nhưng còn để chuộc lại danh dự thì bọn tao phải đập mày mới được."

Nghe xong câu này tôi mới biết mình ngu tới cỡ nào, khi không thì lại đi tin mấy thằng rẻ rách đầu đường xó chợ để cho tụi nó lừa mình. Mấy thằng này chắc chả học hành gì nên não không được to lắm nhưng làm thế nào mà đứa nào đứa nấy cao to vạm vỡ, tay chân xăm trổ đầy mình. Chúng nó đấm tôi một cái thôi thì chắc là bay mất vài cái răng thôi. Đúng ngay lúc tôi đang giận đám kia sôi máu thì một cánh tay hiện lên và đấm một đứa mạnh đến nỗi nó văng hẳn vào bức tường. Mấy đứa kia thì không kịp hiểu gì, tụi nó giờ chỉ biết làm theo bản năng đó là: Xông vào đánh trả lại.

Ngay lập tức, hình nhân lúc trước đã cứu tôi xuất hiện nó tung ra liên hoàn đấm đánh bại cả đám du côn trong tích tắc, tôi lúc này vẫn còn đang bàng hoàng về con hình nhân này thì nó lại gần tôi tay chìa ra một đống tiền, thì ra đây là tiền mà vừa nãy tôi bị cướp cộng thêm số tiền của đám kia:

"À, ờm... Cám ơn mày, nhưng mà... Tao chỉ cần lấy tiền của mình thôi." Tôi nói một cách gượng gạo.

Hình nhân đó rút tay lại và quan sát, có lẽ là nó đang cố tìm lại chính xác những tờ tiền mà tôi bị cướp. Thôi dù gì thì mọi chuyện đã thành ra vậy rồi thì kệ đi, tôi bảo nó dừng lại và biến mất đi. Tôi nhanh chóng lấy xe và tiền rồi đạp thật nhanh về nhà, không dám quay lại kiểm tra xem mấy thằng đó có sao không. Về đến nhà tôi ném đống đồ ở chợ lên bàn, mẹ tôi thấy vậy cáu lên hỏi làm gì mà chạy như bị đuổi thế? Tôi bỏ ngoài tai câu hỏi của mẹ và chạy thẳng lên phòng đóng kín cửa lại, tôi thở hồng hộc người toát đẫm mồ hôi tim thì đập loạn xạ cả lên. Lý do bởi vì phần là do tôi vừa mới đi đánh nhau nếu có ai biết thì tôi chết chắc, phần là bởi vì sự xuất hiện của hình nhân đó chứng tỏ rằng toàn bộ sự việc xảy ra mấy tháng trước là hoàn toàn có thật chứ không phải bởi vì tôi bị hoang tưởng hay gì hết.

Giờ nghĩ lại thì tôi không biết được lý do tại sao mà Dũng lại chọn ban cho tôi năng lực này, dựa theo những gì tôi được ông Khải kể lại thì anh ta nói rằng là: Tất cả những thực thể dị thường trên thế giới này sẽ luôn đối mặt nhau mặc cho bất kì hoàn cảnh nào đi nữa. 

"Nghe như vậy thấy hơi vô lý thì phải, nhưng nếu như nó là sự thật thì nhỡ đây chẳng phải là cách mà Dũng tìm ra được mình thì sao?" Tôi băn khoăn tự hỏi, chợt tôi có nhớ rằng ông Khải có để lại sđt cho tôi. Tôi lục trong ngăn bàn mình ra tờ giấy ghi số của ông Khải, tôi bấm máy và mong đợi mình sẽ tìm được câu trả lời. Sau một hồi, ông ta cuối cùng cũng nhấc máy:

"Alo, xin hỏi đây ai vậy?"

"Ừm, đây có phải là số của ông Hiền Khải không ạ?"

"À đúng, cậu là ai... Đợi chút cái giọng này, có phải là Tùng không?"

"Dạ đúng! Chúng ta từng gặp nhau ở bệnh viện. Cháu muốn hỏi là ông đã tìm ra manh mối nào chưa?"

"À cái đó thì ta vẫn chưa có tiến triển gì nhưng ta có biết thêm một vài điều đó là dạo gần đây khi ta đi tra hỏi người dân xung quanh thì họ có thấy người thanh niên trông y hệt như miêu tả xuất hiện tại tổ AAAA đường XXXX, nếu như ta may mắn thì có thể bắt gặp được hắn ta tại khu vực đó."

"Vậy à, cháu muốn hỏi ông một điều."

"Sao vậy."

"Lúc trước ông có nói rằng là nếu như gặp lại Dùng thì ông sẽ trả thù anh ta đúng không? Cháu muốn nhờ ông một chuyện nhỏ thôi, cháu biết là mình có hơi ích kỷ khi nói ra nhưng cháu xin ông đừng giết anh ta."

Không có tiếng trả lời nào cả, đáp lại chỉ là âm thanh của gió thổi rào rạt.

"Cháu không thể hiểu được sự hận thù trong người của ông nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua và tất cả chỉ là do ông vô tình không biết kiểm soát năng lực thôi. Nếu như ông có ý định giết anh ta thì nó chả hề đem lại lợi ích gì cả, ông không thể chuộc lại lỗi lầm của mình bằng cách này được."

Tôi vừa mới dứt lời thì điện thoại đã kêu tút tút, hiểu là sẽ có chuyện xấu xảy ra tôi lập tức phóng xe nhanh thật đến khu vực được nói. Đến nơi là một con hẻm chật chội, bao quanh kín mít là những bức tường dày đặc, tôi chợt nhận ra rằng cho dù mình có biết địa điểm đi nữa thì tôi cũng không biết chính xác là ông ta đang ở đâu, tôi chạy loạn xung quanh tìm mãi nhưng không thấy đâu. Bỗng nhiên tôi thấy bóng dáng của một người đàn ông đang chạy hùng hục ở phía trước, lúc này tôi không đủ tỉnh táo để nhận biết đó có phải là ông ta nữa, tôi chỉ biết đuổi theo ông ta vừa chạy vừa gọi tên Khải ra rất to. Tôi vốn có khả năng quan sát kém nên không thể nhìn rõ được mặt của ông ta. Cái người đó hình như biết được rằng là tôi đang đuổi theo nên hắn cứ đi được một lúc thì lại rẽ vào hướng khác nhằm cắt đuôi tôi. Mục tiêu trước mắt của tôi là phải bắt được ông ta nên tôi cứ tiếp tục chạy và chạy cho đến khi sức người bắt đầu yếu dần. Lạ thay, khi tôi đang giảm tốc dần lại tôi nhận thấy một điều là cảnh vật xung quanh mình không hề thay đổi chút nào cả.

Một đoạn đường tôi chạy qua có một bãi phân chó nằm ngay trước cửa một ngôi nhà màu đỏ và một đoạn đường thì có một chiếc xe Honda nằm lăn lóc giữa đường. Cuối cùng thì tôi mới nhận ra là mình đã chạy thành một vòng tròn với tên kia, sức tôi yếu dần tạo cơ hội cho hắn ta tẩu một mạch thoát luôn. Đuối sức tôi ngồi bệt xuống đường thở hồng hộc mặt đỏ ửng như cà chua. Không hiểu sao tên kia chạy vừa nhanh mà lại khỏe đến vậy, đã đến cuối rồi mà vẫn có thể bật ga phóng mất luôn, tôi thì cứ nghĩ là do hắn ta có tập thể dụng nên sức khỏe mới tốt như vậy. 

Tôi phát hiện ra ở trên đường có một cây bút mực, có lẽ là do hắn ta làm rơi, tò mò tôi mở nắp ra thì thấy một tờ giấy nhỏ rớt ra, ghi: Kẻ nào đọc xong dòng chữ này sẽ chết. 

Tôi bật cười với câu nhắn này, không biết cái tên kia mấy tuổi rồi mà còn tính lừa người bằng cái trò này nữa. Tôi lập tức quăng ngay cây bút đi. Giờ thì tôi vừa phải lo việc tìm gã đàn ông và tìm cả ông Khải nữa, tôi thở phào một cách mệt mỏi.

Nhưng tôi không biết rằng, đằng sau mình một kẻ thù mới đang đứng chực thời cơ để tấn công.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net