Chương 2: Chỉ là người quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai người đang làm gì thế?" Wooin quay lại chỉ để đối mặt với Joker ngay phía sau anh.

Người đàn ông tóc trắng cao hơn hai người còn lại. Một sự im lặng quá ồn ào đối với Wooins, bao trùm căn phòng. 

Sau đó, một tiếng thở hổn hển lặng lẽ vang lên từ cậu bé. Khi Wooin liếc nhanh về phía cậu, anh không thể ngăn đôi mắt mình khỏi sự sợ hãi tột độ mà nét mặt của cậu bé truyền đến.

Đôi môi cậu bé run rẩy một cách thiếu quyết đoán. Như thể cậu bé không thể quyết định được phải làm gì với chúng. Và đôi mắt của cậu bé. Đôi mắt giống như một con mồi bất lực không còn con đường nào khác ngoài cái chết. 

Sau đó cậu bé mím chặt môi. "Anh trai." Cậu bé nói.

Wooin bây giờ đang chờ đợi những lời tiếp theo của cậu bé. Nhưng bản thân anh dường như cũng đang bối rối không biết phải nói gì.

“Anh chỉ không nghe thôi phải không?” Giọng cậu bé run rẩy. Nhưng tư thế của cậu bé vẫn rất điềm tĩnh khi ngẩng cao đầu đối mặt với Joker. "Em không muốn anh tiếp tục chiến đấu như thế này. Anh nói anh đang làm điều này vì chúng em nhưng- nhưng-" cậu bé siết chặt nắm tay.

Đôi mắt anh long lanh những giọt nước mắt không mong muốn. Nhưng cậu bé vẫn chưa chịu buông chúng ra, không phải trước mặt anh trai mình. Không phải bây giờ.

"Nhưng...điều gì sẽ xảy ra nếu một ngày nào đó anh không bao giờ quay trở lại? Vậy thì sao? Điều đó cũng sẽ xảy ra với chúng ta chứ?" Đó là tất cả những gì cậu bé có thể tập hợp để thêm vào.

Rõ ràng là cậu bé đã giữ lại rất nhiều thứ. Nhưng làm sao một đứa trẻ như vậy có thể bộc lộ cảm xúc thật của mình một cách dễ dàng như vậy khi ngày nay ngay cả người lớn cũng phải vật lộn để hoàn thành một nhiệm vụ đơn giản như vậy.

Cậu bé tội nghiệp cảm thấy ngột ngạt trong bầu không khí tĩnh lặng nên đã quyết định rời khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt. Joker không buồn ngăn cản cậu bé nên Wooin cho rằng đó là điều tốt nhất. 

Chuyện này không liên quan gì đến anh. Anh chỉ vô tình ở giữa mọi thứ. Chết tiệt vận may của anh.

Wooin suy nghĩ một lúc rồi đồng thời liếm cây kẹo mút được đưa cho. Joker không hề cử động một chút cơ bắp nào và tiếp tục nhìn thẳng vào hư vô trước mặt.

"Cậu đói à?" Joker liếc nhìn hướng Wooins mà không nghiêng đầu. Cái nhìn chằm chằm mà anh nhận được từ Joker ở một góc độ như vậy khiến anh quá háo hức.

Nhưng tâm trạng đã bị phá hỏng rồi, nên anh sẽ cảm thấy quá như một kẻ khốn nạn để có thể thỏa mãn nhu cầu của mình. Tất cả những gì anh quyết định làm là liếm cây kẹo trong khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia. 

Wooin mỉm cười khi Joker gật đầu với vẻ bối rối.

~*~ 

Họ đã rời khỏi nhà sau khi Wooin hét điều đó với cậu bé. Cậu bé không trả lời nhưng Joker cũng không tìm kiếm một câu trả lời rõ ràng nên gã cũng không trả lời.

Bây giờ cả hai đều đang ngồi ở rìa của một tòa nhà bỏ hoang nào đó. Hôm nay là một ngày khá nắng nên Wooin nghĩ sẽ rất tốt nếu tận dụng thời tiết như vậy. Mặt trời chiếu sáng quá chói khiến anh không thể nhìn được nhưng trời vẫn lạnh. Suy cho cùng thì lúc đó đang là đầu tháng 10 nên điều đó cũng có lý.

Wooin nhìn chằm chằm vào đôi chân mình đang lơ lửng trên không mà không có mục đích. Thức ăn của anh đã xuống bụng hết từ lâu kể từ lúc anh đang chết đói. Mặt khác, Joker vẫn đang nhai ngấu nghiến món ăn mà họ đã nhận được.

"Nếu anh không đói, anh luôn có thể cho tôi phần còn lại nhé." Wooin ngả người về phía sau để đỡ toàn bộ trọng lượng phía trên của mình lên tay. Lòng bàn tay anh vốn đã không thoải mái khi tiếp xúc trực tiếp với nền bê tông lạnh lẽo, nhưng ôi thôi.

Sau khi Joker đảm bảo nuốt trôi miếng cắn của mình, cuối cùng gã cũng trả lời: "Tôi ăn uống có phép lịch sự."

"Huh?!" Wooin ngay lập tức đứng thẳng người, nghiêng đầu nhìn về phía Joker, rồi đã cắn miếng tiếp theo. "Chà, xin lỗi vì tôi đang đói! Tôi không thể lúc nào cũng lo lắng về việc ăn uống khi tôi còn có việc khác phải nghĩ đến."

"Cậu nên để tâm đấy." 

"Ý cậu là cái quái gì vậy?" Wooin nghiêng người nhiều hơn về phía của Joker.

Người kia dừng lại một giây. Sau đó gã quay đầu lại và tiến hành quét Wooin bằng đôi mắt xuyên thấu của mình. "Chiều cao của cậu." Gã gật đầu trước khi tiếp tục ăn như thể chưa hề làm gì cả.

Toàn bộ con người Wooin đã bị xáo trộn quá lâu trong một phút. "Haa!" Người đàn ông thở dài một tiếng. "Anh không biết lúc này tôi muốn đẩy anh ra khỏi tòa nhà này đến mức nào đâu."

Trước khi anh kịp nhận ra, Joker đã không còn ngồi cạnh anh nữa. Thay vào đó, gã đã đứng dậy và cách Wooin vài cm. Tên khốn đó đang cố gắng đảm bảo sự an toàn của mình. 

"Không chấp nhận bất kỳ rủi ro nào cùng cậu." Joker xác nhận sự nghi ngờ của mình. 

"Biến đi, anh bạn. Làm như bây giờ tôi đang thèm muốn giết người vậy." Anh cũng nói khi ngồi dậy.

"Cậu khó đoán quá.”

"Xem ai đang nói kìa. Anh ăn uống như một nàng công chúa nhỏ xinh xắn, trong khi trông anh như thể có thể đánh bại cả một con khỉ đột bằng tay không vậy." Wooin trợn mắt đầy kịch tính. 

Thay vì lôi kéo Wooin vào cuộc trò chuyện sâu hơn, người đàn ông tiếp tục ăn bữa ăn còn dang dở của mình. Khi gã đang ăn, Wooin đi dạo một vòng quanh mái nhà.

When Joker had finished his meal, he went to look for Wooin. He found the man rather quickly as he was nearby. 

"Cậu xong chưa?" Wooin hỏi khi nghe thấy tiếng bước chân của Joker gần mình.

"Ờ ừ." Người đàn ông tóc trắng tiến lại phía Wooins.

"Nói đi, Joker, anh cảm thấy thế nào về việc đi xe đạp?” Wooin quay lại nhìn Joker. 

"Chuyện này là sao vậy?” Người cao hơn dường như không chấp nhận những người cố vòng vo. Dù sao thì điều này cũng tốt hơn cho Wooin vì anh làm điều đó rất tệ.

"Một trong những sở thích phụ của tôi là đạp xe. Cụ thể hơn là quay cảnh tôi thực hiện những cú nhào lộn với xe đạp." Wooin bắt đầu giải thích. "Anh biết đấy, nếu clip có đủ lượt xem và trở nên lan truyền, cuối cùng tôi sẽ kiếm được một số tiền. Nó không nhiều nhưng đó là cách duy nhất tôi biết cách kiếm tiền lương thiện. Tôi cảm thấy như một vị thánh thực sự nhận được tiền mặt theo cách đó." Anh cười khúc khích. 

Joker đứng yên một lúc. Gã nhanh chóng liếc nhìn Wooin nhưng rồi lại ngoảnh mắt đi nơi khác. "Tôi biết đi xe đạp." Người đàn ông ngập ngừng lẩm bẩm.

Im lặng.

Và rồi Wooin bật cười vì, vừa rồi là gì vậy? Điều này thật nực cười, đến mức Wooin có thể cảm nhận được đường nét cơ bụng của mình. Ngay cả những giọt nước mắt cũng tìm thấy nơi khóe mắt của người đàn ông.

Trong khi đó, Joker chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Vẻ mặt gã có vẻ bối rối khi gã cố gắng hiểu điều gì lại buồn cười đến thế.

"Anh bạn!" Wooin thở khò khè. "Ít nhất hãy cố gắng làm cho việc l anh nói dối trở nên tinh tế hơn." Anh lau khô giọt nước mắt kỳ lạ trên mắt mình một cách hài hước.

"Cậu . . . có ý . . . gì . . . ?" 

Lần này Wooin cố gắng nhịn cười. Bởi vì Joker trông quá nghiêm túc để thực sự nói dối. Nhưng người đàn ông đó không thể nhìn vào mắt Wooin vì mạng sống của mình. Gã nói một cách thận trọng như thể Wooin sẽ lao vào vồ gã nếu gã nói sai. 

"Dừng lại đi." Wooin đã mong mỏi được cảm nhận nội dung này trong cuộc sống của mình từ lâu rồi. "Tôi không thể chịu đựng được nữa." Anh đặt tay lên ngực Joker, vỗ nhẹ khi anh đi ngang qua người kia. 

Joker quay lại và đi theo Wooin mà không một lời phàn nàn.

“Tôi sẽ dạy cậu cách đạp xe.” Anh đề nghị. Bởi vì anh biết lý do Joker nói dối. Và anh không quan tâm. Anh làm điều này đơn giản vì anh thấy buồn chán và không có gì tốt hơn để làm. 

Nếu được thưởng thức một trò giải trí phấn khích hơn, anh sẽ quên ngay Joker. Nhưng hiện tại, anh hài lòng với những gì được trao cho mình.

Vì vậy, anh ấy cũng có thể tận dụng tối đa điều này. 

~*~

Joker không mất nhiều thời gian để học cách đi xe đạp.

Wooin rất ngạc nhiên trước cách gã đạp xe một cách tự nhiên. Dường như người đàn ông này đã đạp xe cả đời. Nhưng không phải vậy, anh chắc chắn. 

Sở dĩ người đàn ông tóc trắng tỏ ra tài giỏi như vậy chỉ đơn giản là do ý chí sống của gã. Người đàn ông này có mục đích trong cuộc sống này. Và với động lực như vậy, không gì là không thể đối với người như gã.

Miễn là gã có thể đứng vững bằng hai chân của mình, gã thậm chí sẽ liều mạng để đạt được mục tiêu của mình. Những người như gã thật đáng sợ. Đặc biệt là khi gã đã quyết định rằng mình sẽ không vạch ra ranh giới ngay cả khi nói đến sự tồn tại của chính mình.

Wooin sẽ không thực sự bận tâm nếu bản thân anh chết đi, nhưng anh sợ chết. 

Thật vô lý khi so sánh những cá nhân đối lập như anh với Joker. Nhưng mặt khác, họ có chung một mục tiêu không thể phân biệt được. Sự đói khát của một cái gì đó.

Wooin vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của thứ mà anh hằng mong ước. Trong khi đó, Joker đã tìm thấy nó. Điều khiến người đàn ông đó trở nên hấp dẫn hơn đối với Wooin.

Mọi người thường có xu hướng thiếu quyết đoán trong mọi việc. Họ luôn lựa chọn những giải pháp thay thế không đòi hỏi khắt khe. Không có gì quá xấu xa vì họ coi trọng mạng sống quý giá của mình. Dù họ cần thiết và bị tàn phá, thậm chí phải đối mặt với cánh cổng của thế giới bên kia, họ cũng không bao giờ bị tàn phá đến thế.

Đó chính xác là điều khiến những sinh vật đó trở thành con người. Nỗi sợ.

Và Wooin phù hợp với hạng người đơn giản. Anh làm những gì mình làm với sự hiểu biết về nơi này và dừng lại nếu cần. Anh đã có đủ kinh nghiệm để nhận ra lãnh địa nào mà đôi chân của anh ấy không thể đặt chân vào được nữa. 

Nhưng Joker thì khác với anh. 

Điều đó đã được chứng minh khi một tuần sau, hai người gặp nhau tại dinh thự hoang vắng mà họ đã tuyên bố là địa điểm gặp gỡ riêng của mình. Joker lúc này đã có những vết bầm tím mới trên mặt. Vết sẹo nối với khóe môi gã thậm chí còn chưa lành hẳn.

Wooin đã thở dài trước cảnh tượng không hài lòng trước mắt. Anh không thể hiểu được sự thiếu kiên nhẫn đang chảy trong huyết quản của Joker khi chu cấp cho anh em của mình. 

Và điều đó càng khiến người đàn ông tức giận hơn. Bởi vì anh muốn tìm hiểu xem người kia hoạt động như thế nào. Nhưng anh còn lâu mới kết thúc được vụ án phức tạp này đến nỗi anh gần như cảm thấy quá kiệt sức ngay cả khi bắt đầu.

“Ít nhất anh không thể đợi cho đến khi vết thương của anh lành lại một chút sao?” Wooin đã nhìn chằm chằm vào gã. 

Joker cười khúc khích, "Tại sao cậu lại hỏi điều mà cậu đã biết?" Nhưng gã tỏ ra khó chịu khi nghiến chặt hàm sau khi nói xong. 

Wooin tặc lưỡi. "Anh cũng chỉ là con người mà thôi, đừng ép mình đến mức thảm hại như vậy." Anh lục lọi trong túi quần để tìm bao thuốc lá cùng với chiếc bật lửa. 

"Tôi không đủ khả năng để trở thành một người như vây." 

Wooin dừng động tác ngay khi chuẩn bị đặt điếu thuốc lên môi. Rồi lắc đầu mỉm cười với chính mình. Rõ ràng Joker đã biết mình khác với những người như Wooin.

"Cậu hút thuốc sao?" Người đàn ông cao hơn tiếp tục hỏi sau khi Wooin đã hút khói vào miệng.

"Hả?" Wooin liếc nhìn Joker một giây rồi nhìn điếu thuốc giữa hai ngón tay của mình. "Ồ, đúng vậy." Sau đó anh đã trả lời.

Bây giờ anh nhớ lại, đây là lần đầu tiên anh hút thuốc trước mặt Joker. Chuyện xảy ra là anh không bao giờ cảm thấy muốn hút thuốc khi có sự hiện diện của người kia. Wooin chủ yếu hút thuốc vì buồn chán. Những dịp mà anh cần đến thuốc rất hiếm.

"Đừng hút." Joker nói.

"Tại sao không?" Wooin nhướng mày.

"Tôi không thích mùi thuốc lá." Người đàn ông tuyên bố như một sự thật.

“Vậy tôi sẽ đi xa hơn một chút.” Wooin đưa ra một giải pháp thay thế.

"Mùi thuốc còn lưu lại."

“Trước đây anh chưa bao giờ cằn nhằn về điều đó.” Anh cố gắng tranh luận.

"'VÌ tôi cứ tưởng là cậu chơi cùng những kẻ hút thuốc. Tôi chưa thấy cậu hút thuốc trước đó, nên tôi nghĩ cậu không hút" Joker nhìn chằm chằm vào Wooin. 

"Anh bạn," Wooin thở dài. "Đừng chọc tức tôi."

"Nếu cậu không cai thuốc thì tôi sẽ không gặp cậu đâu." Người đàn ông này có ý đồ gì? Wooin không thể hiểu nổi gã. Gã khó lường đến mức ngay cả Wooin cũng phải vật lộn để đối phó.

Nhưng có một điều Wooin biết chắc chắn là Joker luôn vạch rõ ranh giới của mình. Điều đó tốt cho gã. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc Wooin phải đối mặt với cái mông khó tính của mình.

"Chết tiệt. Sao cũng được. Dù sao thì là tôi cũng không phụ thuộc vào thứ chết tiệt này đâu." Wooin thể hiện quan điểm của mình bằng cách ngay lập tức ném điếu thuốc xuống đất và bước qua nó mà không hề do dự.

"Chỉ cần thay nó bằng kẹo mút hay gì đó thôi. Cậu không thích cái mà em trai tôi tặng cậu lúc trước à?" 

Wooin nghi ngờ một lúc. "Tôi đoán vậy." Sau đó anh quyết định. 

"Có cái này." Joker đưa tay về phía Wooin và để lộ một cây kẹo mút trong lòng bàn tay. Nó có lớp bọc giống hệt cái mà cậu bé đã tặng anh. 

“Cái này là dành cho em trai anh phải không?” 

"Tôi còn hai cái nữa cho nó. Nó sẽ không phiền đâu." Joker yên tâm.

Sau đó Wooin nhận nó từ tay người kia một cách miễn cưỡng. "Bây giờ tôi kính phục anh ấy hai." Wooin nói nhưng vẫn háo hức muốn mở nó ra trong chớp mắt. Trước khi Joker kịp nhận ra thì Wooin đã nhét cây kẹo mút vào miệng. 

"Cậu dường như không quá bận tâm về điều đó." Joker nói rõ ràng. 

Wooin đảo mắt và cả hai đi tới xe của Wooin. Anh không có nghĩa vụ phải đối mặt với nỗi đau của người khác, nhưng anh đã đề nghị làm vậy. Và vì Joker đã tiết kiệm tiền theo cách đó nên anh sẽ không nói một lời nào.

~*~

Hai tuần đã trôi qua như thể họ chưa từng ở đó ngay từ đầu. Ngày tháng trôi qua vội vã dù không còn tẻ nhạt như xưa. Wooin tình cờ tỉnh dậy và không hề sợ hãi khi mình sẽ lại ngủ tiếp.

Vì vậy, đó là một sự cải thiện rõ ràng đối với cuộc sống của Wooin. Vì bây giờ anh đã có điều gì đó để mong đợi. 

Mặc dù điều đó khiến anh bực mình vì người đó không ai khác chính là Joker. Anh chàng này là một mối đe dọa, nhưng Wooin không thể không cảm thấy bị quyến rũ bởi sự tồn tại đơn thuần của người này.

"Cái này đau quá." Joker rên rỉ khi đang cố gắng tạo cho mình cảm giác thoải mái trên ghế hành khách.

"Rõ ràng là sẽ rất đau lòng khi anh quá dễ dãi với đối thủ của mình. Anh quá mềm lòng với họ. Điều đó tựa như như anh đang thương hại họ hay gì đó." Wooin trợn mắt.

Joker tiếp tục xoa bóp chỗ vết sẹo. Nó thực sự đã bắt đầu lành lại. Nhưng Joker chỉ cần bất cẩn sẽ bị đánh vào mặt.

Wooin thở dài bực bội, "Nghe này anh bạn, nếu anh muốn lành lặn ra khỏi đó, hãy quên cái trò vớ vẩn đó đi. Anh muốn nhiều tiền hơn hay không? Đó là thứ mọi người tìm kiếm, cảm giác hồi hộp khi chết. Họ không quan tâm ai thắng miễn là có người gần chết."

"Nhưng đó là . . ." Joker ngừng nói.

Nếu Wooin đoán, anh sẽ nói Joker không dốc hết sức vì những đứa em của mình. Và có lẽ anh sẽ đúng. 

"Bất cứ điều gì xảy ra ở đó, hãy ở lại đó. Hãy làm bất cứ điều gì để anh có thể thoát khỏi cái lồng một cách nguyên vẹn. Đừng thương xót, nếu không anh có thể quên việc trở về với đứa em trai của mình." Wooin biết mình đang tàn nhẫn.

Nhưng đôi khi khắc nghiệt một chút là việc cần thiết. Nó sẽ giúp Joker đặt ra các ưu tiên của mình một cách thẳng thắn. Và đó chắc chắn là một sự thúc đẩy cần thiết đối với người đàn ông này.

"Tôi sẽ giúp bạn. Tôi sẽ là người quản lý của anh thu tiền mà bọn chúng đặt cược vào anh. Thậm chí tôi sẽ khơi dậy sự phấn khích bên trong của bọn chúng về việc đổ máu." Wooin cười toe toét.

"Cậu không cần phải làm vậy." Joker nói.

"Không sao đâu. Sẽ rất vui nên tôi muốn làm." Wooin làm rõ.

"Cậu thích làm bất cứ điều gì cũng được." Im lặng. Và sau đó, "Tôi được 80 và cậu được 20 lợi nhuận."

"Huh? Ý anh là cái quái gì 20? Chia 60/40." Wooin cố gắng giải thích.

"KHÔNG."

"CÓ."

"KHÔNG." Joker tiếp tục kiên trì. 

"Vậy thì là 70/30. Nhưng không đời nào tôi kiếm ít hơn thế.” Wooin phàn nàn.

"Chắc chắn." Joker cuối cùng đã đạt được thỏa thuận.

Bằng mọi cách, không phải là cách công bằng. Nhưng Wooin thấy cãi nhau với gã cũng vô ích khi biết Joker sẽ không giải quyết được điều gì khác.

"Tôi sẽ chở anh về nhà. Lần này anh tự chữa vết thương cho mình nhé." Wooin tuyên bố.

Joker im lặng trong khi người kia nổ máy và bắt đầu lái xe. Trên đường đến nhà của Jokers, Wooin nhanh chóng dừng lại ở một khu chợ nhỏ. Khi quay lại xe, Joker không hề hỏi anh đang làm gì. 

Và thế là không ai nói một lời nào cho đến khi họ cuối cùng cũng rời khỏi tòa nhà. Khi Joker mở cửa rời đi thì Wooin cũng mở cửa đi ra.

"Cậu đang làm gì thế?" Joker truy vấn.

"Tôi nợ kẹo mút của cậu bạn nhỏ. Vậy cũng được!" Anh hát khi đảm bảo đã khóa xe.

Joker trừng mắt nhìn anh nhưng không hỏi thêm gì nữa.
Gã dẫn đường về nhà và mở khóa cửa. Và như thể nhận được tín hiệu, cậu em út đang nằm nghỉ trên chiếc ghế dài mà Joker đã coi là giường của chính mình. 

"Anh trai!" Cậu bé reo lên vui mừng quay lại một cách háo hức. Nhưng thay vì được gặp anh trai mình, Wooin lại đứng đó một mình.

Wooin nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của cậu bé liền quay lại nhưng không thấy Joker đâu cả. Tên khốn đó đã rời đi, có lẽ là vào phòng tắm. Giờ nghĩ lại thì gã nên chữa trị vết thương của mình.

Không, gã đáng bị như vậy. Gã phải tự học cách chữa vết thương. Kẻ ngốc lẽ ra đã có thể làm điều đó từ lâu thay vì lãng phí tiền vào việc điều trị cũng như làm phiền đến người chăm sóc gã.

"Ồ, anh là bạn của anh em đã ngủ lại vài tuần trước!" 

"Ừ! Là tôi." Wooin mỉm cười khi cậu bé đứng dậy từ chỗ mình đang ngồi. "Bắt lấy." Anh vừa nói vừa ném ngay viên kẹo vừa mua về phía cậu bé.

Tuy nhiên, người đàn ông không ngờ rằng cậu bé thực sự bắt được nó. Tuy nhiên, anh vẫn thong dong bước về phía chiếc ghế dài và ngồi phịch xuống chiếc ghế dài.

"Đợi đã!" Cậu bé đã hét lên. “Anh thậm chí còn nhớ vị của nó à?” Cậu bé háo hức hỏi và lao mình xuống bên cạnh Wooin.

"Làm sao tôi có thể không nhớ được chứ? Đó là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng có." Wooin trả lời.

Đôi mắt của cậu trai sáng lên với sự ngưỡng mộ thuần khiết. Cậu bé ngước nhìn Wooin như thể đã đảm bảo cho anh một cuộc sống bình yên. Và Wooin nghĩ rằng bọn trẻ thật dễ làm hài lòng như thế nào.

Khiến chúng cảm thấy mình quan trọng và được chú ý và chúng sẽ không bao giờ quên bạn. Và yếu tố đó không bao giờ thay đổi khi chúng lớn lên. Vì đó cũng là cách mà hầu hết người lớn hoạt động.

"Bây giờ chúng ta có điểm chung!" Cậu bé nói. Và thực sự họ đã làm được. "Em biết không có ai thực sự thích đồ ngọt nên em không có ai để cùng thưởng thức. Nhưng em rất vui vì anh là bạn của anh trai!" Cậu bé cười toe toét đủ để lộ cả hàm răng. Cậu bé thực sự vui vẻ vì sự tương tác này.

“Ừ, tôi cũng vui.” Wooin phần nào hiểu tại sao Joker lại làm tất cả những điều này. Nếu anh có một đứa em dễ thương như thế này thì anh cũng sẽ muốn bảo vệ họ.

Và rồi, tiếng bước chân của Joker cũng bước vào phòng. 

Cậu bé xoay người lại để xem đó là ai. Nụ cười rạng rỡ của cậu bé gần như ngay lập tức được thay thế bằng cái bĩu môi ngược.

Khi Wooin cũng nhìn lại, anh thấy Joker đã không xử lí tốt khuôn mặt của mình. Mọi thứ được thực hiện một cách vụng về đến mức gần như buồn cười . 

Không khí trong phòng nhanh chóng thay đổi. Cậu bé đứng dậy: “Em về phòng đây.” Cậu bé đã thông báo. Và rồi, như đã nói, cậu bé rời đi. 

Wooin thở dài khi Joker đi đến cái ghế dài mà cậu bé đã chiếm giữ lúc nãy.

"Cặp kính đó là của anh à?" Wooin chỉ vào cặp kính đang đặt trên bàn cà phê ngay trước mặt họ.

Anh quyết định chuyển chủ đề cuộc trò chuyện. Anh không biết cách trò chuyện chi tiết với bất kỳ ai. Vì vậy, anh sẽ không tò mò về cuộc sống của những người khác. Không chỉ đó không phải việc của anh, mà anh còn không quan tâm đến điều đó.

Joker nhìn theo hướng Wooin chỉ bằng mắt. "Ừ." Gã trả lời.

Sau đó Wooin nghiêng người về phía trước và nắm lấy. Nó có gọng màu đen với mắt kính màu vàng. Anh thử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net