Chương Chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

wonyoo: họ và tên yoon wonyoo, ngày năm tháng một năm..

najil: tôi vào được không?

najil đứng bên ngoài gõ cửa

wonyoo: vào đi

mở cửa ra là thấy em ngồi cắm mặt vào máy tính điền thông tin đăng ký tuyển sinh

najil: mới có điểm trên web à?

wonyoo: đúng rồi, cậu điền thông tin chưa

najil: chưa, nãy giờ chưa lên web xem nên không biết, để xem cái hồ sơ của cậu nó khủng long đến cỡ nào

wonyoo: ㅋㅋ đây là lần đầu tiên tôi được điền thông tin tuyển sinh đó, mong đợi ngày trúng tuyển quá

najil: còn phải thi xét tuyển nữa mà

wonyoo: ấy, tôi vui đến độ quên luôn vụ thi xét tuyển

najil: dù gì cũng chúc cậu may mắn

wonyoo: mà cậu thi vào trường nào vậy

najil: heidelberg

wonyoo: münchen và heidelberg cách xa nhau lắm đấy

najil: nhà ở augsburg mà cậu sợ gì

wonyoo: nó cứ rời nhau ra thế, từ đấy đến heidelberg cũng mất hai tiếng đấy

najil: thì mới bảo, cũng phải chịu khó thôi

wonyoo: augsburg có nhiều nhà đẹp lắm, vậy chắc nhà của ông bà cậu đẹp lắm nhỉ

najil: tôi chưa đến đức bao giờ, nhưng mà ba mẹ tôi bảo nhà rất là rộng, có sân vườn nữa, đất ở đấy có thể trồng cây, nếu ổn thì sau khi tốt nghiệp tôi sẽ ở đó làm việc luôn

wonyoo: cậu may mắn thật, tôi cũng muốn ở lại đức nhưng mà chỉ có thể học rồi tốt nghiệp chứ chả làm gì được nữa

najil: cậu sẽ học trong bao lâu?

wonyoo: tôi học cả thạc sĩ thì chắc tầm sáu bảy năm gì đấy, còn cậu?

najil: ba mẹ đặt kỳ vọng rất cao nên tôi học luôn tiến sĩ, như vậy thì cũng tốt, dễ kiếm việc hơn

wonyoo: con người cậu ngắn gọn quá, mà như thế cũng tốt, ổn định sớm thì sẽ tuyệt hơn là cứ bôn ba vì phải tiếp tục thực tập trong các công ty chuyên nghiên cứu

najil: tôi thấy khám phá tiếp cũng không phải là ý kiến tồi nhưng tôi không đủ kiên nhẫn để thực tập và tiếp tục học hỏi thêm, cũng mong là con đường triết học của cậu sẽ thuận lợi về được đến đích

wonyoo: nhất định rồi, tôi còn phải kéo theo ước mơ của hyeseo, tội cho cậu ấy phải bỏ dở ước mơ mình theo đuổi

najil: tôi rất ngưỡng mộ tình bạn của hai cậu, nhưng tôi không được như vậy, không xứng đáng

wonyoo: xứng đáng mà, chỉ cần cậu muốn, tôi và hyeseo sẵn lòng đón chào người bạn mới

najil: ㅋㅋ cậu cũng đâu có phải người khó gần đâu chứ, ngược lại còn rất rộng lượng và thân thiện

wonyoo: tôi nói giận chứ thật ra cũng chỉ được tối đa năm phút, lâu lâu tôi còn nghĩ mình giống mấy đứa con nít mới lớn

najil: đến giờ tôi vẫn không hiểu chuyện gia đình của cậu cho lắm, nhưng cậu đừng kể, khi có dịp yên tĩnh hơn tôi sẽ hỏi lại, nhưng mà một tuần nữa là đã tốt nghiệp rồi, không phải cậu cũng nên quay về để nói lời tạm biệt sao? dù thế nào thì vẫn là gia đình của cậu mà

najil đưa hộp sữa bản thân đang cầm cho em, em cầm lấy cùng nụ cười có đôi phần gượng gạo, cũng có đôi phần vơi bớt sự bực dọc

najil: ngủ sớm nhé, cậu nhất định sẽ trúng tuyển thôi, cũng đến lúc tôi quay về điền thông tin giống cậu rồi, may mắn

wonyoo: cảm ơn, cũng chúc cậu may mắn

lần đầu tiên em thấy najil nở nụ cười, dẫu con người vẫn còn hơi cứng nhắc nhưng khi nở nụ cười lên cũng rất đẹp chứ bộ, chỉ cần cố gắng thay đổi thì bản thân sẽ vô cùng xinh đẹp trong mắt người khác, không phải là ngoại hình mà là tâm hồn và nụ cười .

em nhìn hộp sữa mà najil đưa cho em, nghĩ đến câu nói vừa nãy najil nói, em mơ hồ lắm em không biết có nên quay lại không, không biết là ba mẹ có đang trông chờ bóng dáng em quay về, hay là không

nhưng chỉ cần nghĩ đến những gì hôm đó ba đã quát tháo lên em chỉ muốn gục mặt từ bỏ

hên là còn có münchen kéo em lại, em dừng dòng suy nghĩ đó để tiếp tục điền thông tin, bất giác lại rơi nước mắt...

lễ tốt nghiệp cấp ba tại Hana Academy Seoul

em ngó nghiêng xung quanh, xung quanh là trăm vị phụ huynh đến dự lễ tốt nghiệp của con mình, thế mà mỗi em đứng lẻ bóng cùng bó hoa do trường trao tặng

dù có là người đứng đầu bảng điểm thì cũng không phải là người hạnh phúc nhất

wonjoo bất ngờ chạy lại đưa thêm một bó hoa cho em

wonjoo: chúc mừng yoon wonyoo noona đã tốt nghiệp

lâu rồi mới thấy được nụ cười lộ răng của em, hầu như em chỉ cười mỉm, vui lắm mới chịu cười lộ răng đấy

wonyoo: chị cảm ơn

wonjoo: chị đừng nhón gót tìm kiếm nữa, cứ đi đi, ba mẹ không đến đâu, chỉ là mẹ muốn đưa cái này cho chị nên nhờ em đến đưa cho chị

wonjoo đưa một chiếc ví vải được thêu bằng tay cho em, nhìn sơ em cũng biết đây là do mẹ thêu, đường chỉ này chẳng phải mẹ thì là ai nữa

wonyoo: nói với mẹ là chị cảm ơn

wonjoo: mẹ bảo điểm cao như vậy thì tốt quá rồi, nói chị sau khi sang đức phải biết giữ gìn sức khỏe, đừng sợ phung phí mà phải ăn cho đủ ba bữa đấy, ăn luôn bữa thứ tư càng tốt

wonyoo: biết rồi mà, chị sẽ không quên đâu

wonjoo: em phải về đây, em chuẩn bị vào mười hai rồi, khi kỳ nghỉ đông đến em sẽ thi toeic

wonyoo: chị không quên lời hứa đâu mà, phải đạt hơn 600 đấy biết chưa?

wonjoo: em sẽ cố gắng hết sức, thượng lộ bình an

wonyoo: ừm..

em gật đầu kèm đó là nụ cười trong rất tự nhiên, nhưng chỉ là chiếc giáp che đậy những giọt nước mắt chuẩn bị lăn dài, chỉ ngay khi bóng dáng wonjoo đi khuất nó đã rơi ra, nhưng bên cạnh em không hề có cô đơn, cậu chạy đến trong đám đông ôm em vào lòng

jongseong: còn tớ đây, hôm nay là lễ tốt nghiệp không phải cậu nên cười sao? cười lên đi chứ

wonyoo: tớ có nên quay lại không? có nên nói lời tạm biệt cuối trước khi rời đi không, tại sao tớ lại không kiên cường được nữa, tớ không biết bản thân muốn gì, không biết làm như thế nào cả jongseong..

jongseong: chúc mừng cậu đã tốt nghiệp

cậu lau đi những giọt nước trên gương mặt em, đặt nhẹ nụ hôn thay cho ngàn lời an ủi lên trán em.

buổi tối sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc em đã được gia đình cậu đưa đi ăn, ăn mừng vì em và cậu đã tốt nghiệp, ba mẹ cậu đối tốt với em đến mức còn chu đáo tặng em một cái laptop mới khiến em không dám nhận luôn ấy, rốt cuộc lại bị cả ba ép cung thuyết phục cho bằng được nên em đành nhận

trong lúc em không biết bày tỏ sự cảm ơn như thế nào thì mẹ cậu lại tặng em một câu khiến em đỏ bừng cả mặt

- sau này con chỉ cần để jongseong chăm lo và để con được hạnh phúc thì đó là lời cảm ơn chân thành nhất rồi

còn ở nơi nào đó cũng chẳng mấy xa xôi, có một cặp đôi cũng đang ngọt ngào không kém gì bên nọ

yeonjun: tặng em này

yeonjun tặng cho hyeseo một bó hoa mà loài hoa đó là loài hoa mà hyeseo thích nhất, tulip cam

yeonjun: hyeseo à, anh học triết nhưng không được giỏi văn cho lắm, nhưng anh vẫn muốn bày tỏ tấm lòng của mình thông qua bó tulip này, anh muốn thấu hiểu em, muốn em được ấm áp và để em cảm nhận được sự hạnh phúc khi bên cạnh anh

hyeseo ngớ người luôn, lần đầu tiên khi hyeseo bày tỏ lòng mình với ai đó cũng đã từng nói một câu y hệt vì tulip cam chứa đựng ý nghĩa là sự thấu hiểu và ấm áp, nhưng lần đấy hyeseo đã bị từ chối

cảm nhận được tấm lòng của yeonjun, hyeseo rung động thật rồi, nước mắt cũng rưng rưng cả ra

hyeseo: em cũng muốn thấu hiểu anh

ngay sau hôm tốt nghiệp em phải thi xét tuyển, thi online nên cũng không có gì khó khăn cả, có cậu và hyeseo đến xem em thi nên em đỡ áp lực hơn, thi xong chỉ có việc thở rồi đợi kết quả thôi, trong thời gian đó em dành những ngày còn lại để đi chơi cùng cậu và hyeseo thật nhiều

nhưng điều em bỏ lỡ đã khiến em từ không muốn quay về cũng phải quay về. sau hôm tốt nghiệp em chưa kịp sử dụng chiếc ví vải do mẹ tự thêu rồi tặng em nên hôm nay em mới nhận ra, lúc lấy ví tiền ra để chuyển hết đồ từ ví cũ sang ví mà mẹ tặng em đã phát hiện ra sự có mặt của một chiếc thẻ

thẻ đó là thẻ mà mẹ em đã đi làm thêm rồi dành dụm từng đồng để trong đấy, em biết số tiền trong đấy cũng không phải là ít, vì nó là tiền để phòng hờ cho những trường hợp khẩn cấp mà gia đình cần dùng đến. tiền này mẹ đã đi làm dành dùm từ lúc em vào cấp một đến tận bây giờ

em ngồi suy nghĩ một hồi thì quyết định sẽ quay về nhà để trả lại cho mẹ số tiền này. mẹ còn viết một tấm giấy nhỏ đi kèm trong ví và thẻ

"mẹ biết đến đưa trực tiếp con sẽ không nhận nên mẹ đã nghĩ ra cách này, mong con sẽ nhận số tiền này để có thể lo sinh hoạt phí khi đến đức. mẹ rất tự hào về con, con đã vất vả rồi, chúc mừng con gái của mẹ đã tốt nghiệp"

vì những dòng chữ đó nên em không thể ngồi yên mà chấp nhận cầm lấy số tiền này, con người em vốn đã cố chấp còn đi kèm với cái tính không muốn nhờ cậy vào ai thì làm sao mà em nhận được

gia đình cũng đâu phải dạng khá giả nên em không thể nhận trong khi gia đình mình như thế.

ngay sau khi em có kết quả thi tuyển sinh em đã lập tức quay về, quay về căn nhà chứa đựng một ký ức khiến em không thể quên được, vì đây là nhà của em, gia đình của em.

em chỉ dám đứng bên ngoài cổng thôi. dưới cái thời tiết lạnh cóng cả người này em mặc cho mũi có đỏ, tay có run cũng phải đưa lại cho mẹ chiếc thẻ, vì không muốn mẹ chạy ra rồi thấy em mà lo lắng nên em đành đặt đồ cần đưa vào hộp thư

wonyoo: em còn thức không?

wonjoo: em đang học đây, chị điện em có gì không?

wonyoo: chị đến đưa đồ, chị để đồ trong hộp thư, em xuống lấy đi, đưa cho mẹ cái phong thư nhé, còn lại là của em

không thấy wonjoo trả lời em cũng hiểu là đang gấp rút muốn chạy xuống nhìn mặt chị mình, nhưng em sớm đã rời đi rồi nên wonjoo vừa mở cổng thì không còn thấy ai nữa, đưa điện thoại lên nghe chỉ nghe thấy chị mình dặn dò

wonyoo: chị trúng tuyển rồi, có thể cuối tuần này là bay đấy, seoul lạnh cóng hết cả lên nên em hãy ăn liền và ăn thật ngon miệng nha, chị sẽ rất nhớ em, giữ gìn sức khỏe và phải chăm sóc ba mẹ thật tốt đó, ngủ ngon

chưa bao giờ wonjoo bật khóc vì những lời nói của chị mình, dẫu là tin mừng nhưng nó cứ buồn ra đấy, cậu chỉ biết trưng bộ mặt mít ướt của mình vào nhà cùng đồ mà wonyoo đã để lại

nó là há cảo, là há cảo do chính tay wonyoo làm ra, cậu ngồi xuống vừa ăn vừa khóc như mấy đứa con nít bị ép ăn

wonjoo: chị ơi..phải mau chóng quay về làm há cảo cho em ăn tiếp đấy, chị ơi em phải làm sao đây

vừa khóc vừa đòi chị thì không phải là rất giống con nít à? nhưng wonjoo trông đáng thương lắm rồi, chính wonjoo cũng muốn rời khỏi đây, nhưng cậu phải trải qua thêm một năm nữa mới có thể rời khỏi đây, cậu bây giờ đã hiểu được sự áp lực mà wonyoo phải gánh chịu.

sáng hôm sau khi trời đổ bình minh, chào đón ngày mới, ngỡ là tươi đẹp yên bình dưới trời tiết se lạnh, nhưng mẹ của em đã phải khóc vì bức thư em để lại vào hôm qua

cầm trên tay tấm thẻ đã đưa cho con gái mà lòng đau như cắt.

"xin chào mẹ, mẹ của wonyoo
con sẽ rất nhớ mẹ, nhớ ba, nhớ cả wonjoo nữa. con trúng tuyển rồi, không lâu nữa sẽ bay đến đức, do con đã đạt điểm cao nên nhà trường cũng hỗ trợ học bổng. và con đến để trả lại cho mẹ số tiền này, con biết mẹ sẽ lo lắng nhưng con đã được thầy Im giúp đỡ rồi, vậy nên cũng đỡ phần nào việc lo nhà ở khi sang bên đấy, mẹ yên tâm nhé, sau này khi con quay về nhất định con sẽ trả ơn thầy Im. cảm ơn mẹ đã sinh ra con, dù hôm đó gia đình mình không thể tiếp tục bên nhau nhưng con mong là khi con quay về, gia đình của chúng ta sẽ lại đoàn viên. cũng cảm ơn mẹ vì chiếc ví, nhưng con chỉ lấy ví chứ không muốn lấy thẻ đâu. tạm biệt mẹ, thương mẹ lắm."

những dòng chữ này chứa nổi buồn, chứa uất ức, chứa sự lo lắng của em. dẫu ba có la mắng, thì ba vẫn là gia đình của mình, vì vậy mà em cũng đã viết thư để gửi đến bến cảng chỗ ba làm việc, khi ba quay lại mong ba sẽ đọc được và hiểu thấu tâm trạng của em, một chút cũng được.

sân bay Incheon

wonyoo: jongseong..

jongseong: xin lỗi cậu tớ tới hơi trễ, tập đến tận bảy giờ nên tớ không có cách nào xin phép nghỉ sớm để đến tiễn cậu

em không oán trách hay dỗi hờn, em chỉ nhìn cậu cười nhẹ, cười vì có thể thấy cậu đã nổ lực như thế nào

wonyoo: không sao, tớ hiểu nó rất khó khăn mà

như lần trước em lấy tay của mình dặm đi những giọt mồ hôi từ trán cậu, em đang nén lại nước mắt đây

wonyoo: khi tớ đi rồi nhất định sẽ điện về hỏi thăm cậu thường xuyên, gửi lời tạm biệt của tớ đến cô chú nhé, tớ sẽ rất nhớ cậu và cô chú

jongseong: ba mẹ của tớ cũng sẽ rất nhớ cậu, vì công việc nên ba mẹ tớ không thể đến tiễn cậu được

wonyoo: không sao mà, để tớ nhìn cậu thêm một lát nữa nhé, phải lưu lại ánh mắt và dáng vẻ của cậu bây giờ, để khi đến đức không phải luyến tiếc

jongseong: hyeseo đã đến chưa?

wonyoo: cậu ấy đến rồi, chỉ là cậu ấy cũng gần đi nhật nên có vẻ bận lắm

jongseong: najil đâu?

wonyoo: cậu ấy vẫn còn đang ăn

jongseong: vậy cậu chưa ăn gì à?

wonyoo: tớ ăn rồi, tớ ăn nhanh để còn kịp ra gặp cậu

em chỉ tập trung vào mắt cậu, không còn ngại ngùng như ngày nào mới chạm mặt nữa

jongseong: cậu phải giữ gìn sức khỏe đó, tớ sẽ rất nhớ cậu

wonyoo: ừm..nhất định sẽ sống thật tốt và giữ gìn sức khỏe, jongseong cũng hãy giữ gìn sức khỏe nhé

cậu không đáp lại, chỉ tiến đến gần em trao cái ôm cuối cùng trước khi em rời đi

jongseong: nếu ở đó áp lực quá, chỉ cần nghĩ về tớ. nếu cậu cần an ủi, thì nhớ tới tình yêu mà tớ dành cho cậu, dù có đến đấy để học nhưng khi có thời gian rảnh hãy đi đây đi đó chơi nhé, tận hưởng một tí cũng là một cách để giúp việc học tập trở nên tốt hơn

wonyoo: tớ biết rồi cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã ở cạnh tớ, tớ mong những lời nói cậu vừa nói ra, dù là dành cho tớ, thì cậu cũng hãy dành cả cho cậu nữa, chờ tớ nha?

jongseong: tất nhiên là tớ sẽ chờ rồi

em không muốn đi đâu, chỉ muốn đứng đây ôm cậu, muốn sưởi ấm cho cậu, nhưng thời gian đã trôi nhanh hơn mọi ngày, không thể ở lại nữa

may là còn có najil đi cùng nên thấy tâm trạng em buồn bã thì liền chọc mấy câu

najil: chuyến bay rất dài cậu có nghĩ về việc sẽ khóc hết nước mắt trong một chuyến bay không?

wonyoo: mọi người có vẻ rất thích chọc tôi

najil: cũng tại vì cậu dễ cười thôi

wonyoo: nhưng tôi hồi hộp quá, đây là lần đầu đi máy bay đấy

najil: thế chắc cậu nghĩ tôi đi nhiều rồi à?

wonyoo: ủa?

najil: tôi mới đi lần đầu luôn đấy, giàu thật chứ đâu có được đi máy bay đâu, tại không có dịp gì cả

wonyoo: sao tôi thấy giống hai con nhà quê quá

chuyến đi đến đức rất suôn sẻ, vì chưa đến lúc phải đến trường nên vừa đến đức em và najil chỉ có việc chu du và tận hưởng khắp cái thành phố augsburg

cả hai cũng bắt đầu thân thiết hơn khi cùng nhau dọn dẹp lại căn nhà của ông bà najil để lại, nó to đến mức có tận năm phòng ngủ cơ, lúc đầu em tưởng chỉ là một căn nhà xinh xinh không quá to cũng không quá nhỏ nhưng vừa nghe najil bảo đến nhà rồi thì mặt em biến sắc

trong lúc dọn dẹp em còn bảo rằng

wonyoo: căn này chắc cũng phải thuộc tầm cỡ căn nhà to bự nhất ở đây đấy, thích thật, nhưng mà dọn hơi cực tí

najil: ông bà tôi mất cách đây hai năm, đưa về hàn để chôn cất nên căn này từ lúc ông bà tôi mất tới giờ vẫn để trống, lâu lâu ba mẹ tôi có thuê người tới dọn nhưng mà nó dễ bụi nên bên được thuê dọn dẹp hay than là nhà vừa to vừa dễ bụi dọn cách mấy cũng không sạch nổi, thế là ba mẹ tôi để trống luôn, còn theo tôi thấy thì cố gắng dọn một tí nó sẽ lại như mới, đồ đạc cũng chẳng hư tổn gì cả

wonyoo: còn có tôi dọn cùng mà sẽ xong sớm thôi, lúc nãy đi taxi đến tôi thấy trên đường có nhiều quán ăn lắm, dọn xong chúng ta ra đấy ăn đi

najil: cậu muốn ăn cái gì? tôi muốn ăn bratkartoffeln

wonyoo: thế thì nhắm trúng cùng một quán rồi, nó rất là ngon, hồi ở hàn tôi được ăn thử có một lần thôi, nhưng nhớ được hương vị tới giờ

najil: xem ra khẩu vị của tôi và cậu giống nhau rồi

đi ăn với nhau còn chụp hình đăng lên mạng, còn chụp cùng nhau nữa chứ, vừa đăng lên hyeseo vào chỉ trích là à có người mới nên nới cũ đấy à, tôi nhìn lầm bạn rồi"

em và najil cười khùng cười điên mà muốn lăn lê bò lết ngay tại quán luôn, em ráng nín cười để điện cho hyeseo chọc tức tiếp.

...

- kỳ này chỉ đi được ba tuần, anh vất vả rồi ha, tháng sau gặp lại anh phải bao cho tôi món cá nướng đó

- được được

- chú yoon ơi

- chú đây

- con gửi chú thư nè, hên là chú về kịp không thì con đem cái thư này vào kho rồi thế thì kiếm mệt chết, đây là của bưu điện từ seoul gửi đến đó ạ

- con biết là của ai không?

- dạ không, con chỉ nhận thư bên ngoài hòm thôi, thấy đề là tên chú nên con lấy vào

- vậy cảm ơn con nhiều nhé

- vâng

nhìn cô gái trạc tuổi con của ông cúi người 90 độ rồi rời đi, khiến ông khựng lại nhớ về đứa con gái của mình

- thôi tôi về đây, tạm biệt anh

- ừ cậu về cẩn thận

bên bờ biển giờ chỉ còn lại một mình ông, ông định bụng là sáng mai mới về nên ngồi lại bên vách đá đọc luôn bức thư đó

"chào ba, con là con gái của ba đây
con không biết khi nào bức thư này mới đến được cảng, cũng không biết là khi nào ba sẽ đọc được nó. chắc có khi lúc ba đọc được bức thư này con cũng đến được đức rồi. ba đoán đúng rồi đó wonyoo của ba đã trúng tuyển. trời ở hàn quốc vào đông rồi nên con rất lo lắng cho sức khỏe của ba, ba mau chóng về nhà ăn bữa cơm cùng mẹ và wonjoo nhé. vắng mặt con, con không biết ba có cảm thấy thiếu mất đi một người hay là cảm thấy bình thường gì đó không nhưng dẫu cho hôm đó ba đã quát mắng thế nào con vẫn sẽ không thể quên đi công lao của ba, con biết ba không phải kiểu người như vậy. ba yên tâm đi nhé gia đình cậu ấy siêu tốt với con luôn, cô chú lúc nào cũng sẽ dang rộng cánh tay giúp đỡ con, jongseong cũng vậy, cậu ấy là một người đáng tin cậy để con dựa vào, chỉ mong ba một lần chấp nhận, chấp nhận trong tâm thôi cũng được. con biết người ba nào cũng muốn thấy con của mình được hạnh phúc mà, huống chi con đây còn là con gái. con sẽ học tập thật chăm chỉ ạ, cảm ơn ba vì đã ủng hộ con, con sẽ sống thật tốt và sẽ trở thành người có ích cho đời như ba đã hy sinh hết mình cho một con tàu.

đối với con ba là một thủy thủ rất tài giỏi, và hơn thế nữa ba đã là một người cha rất tuyệt vời"

những giọt nước của ông rơi xuống, đây là lần đầu tiên ông đọc được bức thư từ chính con gái của mình viết ra, ông đã dần hiểu ra, rằng là do mình mất bình tĩnh và không chịu thấu hiểu những gì con nói, nên mới đi đến tình trạng như ngày hôm nay.
...

cuộc sống du học ở đức cứ ngỡ áp lực lắm nhưng với em nó giống thiên đường thì đúng hơn, dù có nhiều chương trình và tư liệu triết em chưa học qua nhưng em đã hết sức tập trung nên trông em không có vẻ gì là áp lực khi thi đại học cả

chớp mắt mà đã năm năm trôi qua, chỉ còn lại đúng một năm nữa là em có thể quay về hàn rồi.

wonyoo: daebak, cậu ta đẹp trai thật đấy

najil: lại coi cái tên park jongseong đấy vừa nhảy vừa hát à, cậu đúng là một cô bạn gái có tâm

najil bưng dĩa trái cây từ trong bếp ra. trên màn hình tv là cậu và các thành viên cùng nhóm, cậu debut được một năm rồi, cậu đang có lịch trình tại nhật bản, hôm nay đài ở đức có chiếu về màn trình diễn này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net