Chap 1: Trà Hoa Cúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là những ngày giữa thu nên thời tiết đẹp vô cùng. Đường đông vui những cặp đôi đi dạo và trò chuyện. Đèn đường sáng lên lung linh một góc phố. Vừa khô ráo vừa mát mẻ và một chút khí lạnh.

JooHeon khoác lên mình một chiếc áo khoác mỏng, bao trùm lên chiếc áo sơ mi mà hắn mặc rồi bước ra khỏi nhà, hít thở một hơi dài, một luồng không khí dễ chịu chui tọt vào trong phổi. Hắn cười tươi, lâu lắm mới được ra ngoài đường như này. Hắn ở nhà lâu nay tưởng chừng như mốc meo luôn rồi.

JooHeon đi dạo quanh phố, ngắm nhìn đường xá. Nó thật đẹp dưới ánh đèn đường vàng óng ánh.

Đi cạnh bờ sông là mát nhất, hơi tỏa lên len lỏi vào trong áo, lạnh buốt nhưng sảng khoái.

Những ngôi nhà sát nhau, màu sắc khác nhau rực rỡ. JooHeon quan sát từng ngôi nhà. Khu phố lâu không được ngắm nhìn lại, đã thay đổi hẳn, đẹp hơn, hiện đại hơn.

Từ phía một ngôi nhà có tiếng hét chói tai, JooHeon không nghe rõ nhưng quả là ghê gớm, hắn giật mình nhìn lên. Ngôi nhà ngay trước mặt. Cánh cửa trên ban công tầng ba mở rộng. Sau đó không còn động tĩnh gì. JooHeon yên tâm đi tiếp, có lẽ là người ta hét vì gặp con gián bay lên thôi. Nhưng vừa suy nghĩ và lập luận xong, một thứ to lớn đang chuẩn bị rơi xuống người hắn. Theo bản tính vội vàng đưa tay lên chụp lấy. Thứ đó như muốn đè gãy tay hắn nhưng hắn vẫn cố gắng giữ tay mình không hạ xuống. Hai chân bỗng đau nhói phần đầu gối, may là hắn không nhã xuống. Tay đau quá nên hắn đành phải chuyển tay lên phần trên của thứ đó. Sờ thấy bộ tóc, JooHeon vẫn đang nhắm tịt mắt liền mở to mắt nhìn xem thứ đó là thứ gì.

Một con người!

Nhận ra tay mình đang đỡ đầu và đỡ lưng của con người ấy, hắn vội chuyển tay ra đỡ hai chân. Bây giờ hai tay đỡ đau, tư thế thoải mái hơn, hắn mới nhìn người bên dưới. Người ấy tức giận nhảy xuống "Anh làm cái gì vậy?"

"Tôi không biết! Thế cậu làm gì mà cậu lại trên tay tôi thế?" Khi vật đó rơi xuống, JooHeon đã theo bản năng đỡ chứ không kịp nhìn xem nó từ đâu ra.

"Tất cả là tại anh!" Cậu trai đập vào tay hắn "Tại sao lại đỡ tôi?"

"Cậu từ đâu chui ra mà tôi lại đỡ thế?" JooHeon ngẩn người.

"Tôi nhảy từ trên kia xuống." Cậu trai chỉ tay lên ban công tầng ba của ngôi nhà trước mặt. Nơi mà vừa phát ra tiếng hét khiến hắn giật nảy mình.

Hắn hoảng hồn hỏi lại "Trên kia ư?"

"Đúng."

Khuôn mặt hắn tái nhợt. Cậu trai đã nhảy từ trên tầng ba xuống, và hắn đỡ được cậu với một thân người không này. Hắn đã cứu được một mạng người!

"Cậu nhảy làm gì?"

"Tự sát chứ làm gì nữa! Chả lẽ ai đang ngồi không lại chạy ra ban công mà nhảy? Tôi đang muốn tự sát mà anh lại đỡ tôi, đáng ghét!"

JooHeon lần nữa thót tim, hắn ôm tim, miệng thì há hốc bất ngờ "Cậu..."

Hắn bình tĩnh lại, chỉnh tóc tai và quần áo rồi kéo tay cậu qua đường. Đối diện là một con sông.

"Ra đây ngồi, mát lắm."

JooHeon nhấn vai cậu xuống ghế rồi vuốt vuốt "Chuyện gì mà ghê thế, ngồi đây nói chuyện đã nào. Nhìn cậu có vẻ còn trẻ, thanh xuân phơi phới mà đã muốn tự sát. Nào, ngồi đây. Tên cậu là gì nhỉ? Tôi là Lee JooHeon."

"Im ChangKyun."

Cậu yên vị trên ghế đá, hắn nghiêm khắc chỉ vào chỗ ngồi cậu "Không được phép đi lung tung đâu nhé. Tôi sẽ mua một chút đồ cho cậu."

ChangKyun chỉ biết thở dài ngao ngán, tên này điên thật rồi. Cậu ngồi vắt chéo chân, thầm nghĩ, không việc gì phải chạy vì đường đông người mà nhà cậu ngay gần đó, chẳng lo bị tên này bắt cóc bán sang Trung Quốc. Nhưng nếu hắn bắt cóc thì hay quá, một cơ hội khác có thể chết được, lấy nội tạng hơi đau đớn một chút, nhưng chỉ cần chết là được.

JooHeon quay lại ghế đá, cầm theo hai túi đựng đồ, lấy ra từ một túi hai cốc trà hoa cúc, một cho hắn, một cho cậu "Tôi chẳng biết cậu thích uống gì nên mua đại. Cũng tại quên hỏi mà qua đường mất rồi. Mong cậu thích."

ChangKyun cầm cốc trà hoa cúc lên lắc lắc vài cái "Tôi chưa uống trà hoa cúc bao giờ mặc dù trà này rất nổi tiếng. Nhưng bây giờ tôi sẽ uống thử."

ChangKyun nhấp một ngụm trà, giọt nước ấm và ngọt dịu khiến cậu mê mẩn. Cảm giác dịu nhẹ như đánh tan bao rắc rối trong cuộc sống sau lưng.

"Ngon thật."

Hai người im lặng một lúc, ChangKyun cũng không biết hắn đem cậu ra đây rồi đãi cậu trà để làm gì nữa.

"Tại sao cậu lại tự sát? Có chuyện gì khiến cậu mất niềm tin vào cuộc sống này sao?" JooHeon bỗng lên tiếng.

"Rất nhiều chuyện, chồng chất từng ngày. Và quá bí bách, con đường chết là dễ thở nhất." Cậu uống đã được nửa cốc trà, hai tay ôm cốc trà khiến tế bào da ấm hẳn lên. Bây giờ cậu đang bận một chiếc áo trắng mỏng tang nên cứ liên tục uống trà để người ấm lên chút xíu.

"Trong số những chuyện kinh khủng ấy thì chuyện nào là kinh khủng nhất?"

"Có lẽ tôi sẽ không nói cho anh đâu." ChangKyun cười nhẹ.

"Nói đi mà! Nói đi!" JooHeon van xin, hai tay nắm lấy vai cậu.

Cậu vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, lắc đầu. JooHeon khó hiểu nhìn, nhắc đến chuyện kinh khủng nhất đời, cậu vẫn cười. Phải chăng cậu là người không dễ bỏ cuộc, mạnh mẽ và đứng vững? Nhưng khi nghĩ đến việc cậu muốn tự sát, JooHeon cụp mắt, cậu quá dễ bỏ cuộc là đằng khác ấy.

"Chẳng có gì phải nói cho một tên xa lạ như anh cả. Anh thì làm được gì chứ?" ChangKyun dùng tay đẩy khuôn mặt hắn ra.

"Cậu rốt cuộc không kể cho tôi sao?"

"Không." ChangKyun lại cười, đưa lên miệng hương vị hoa cúc ấm nóng.

JooHeon hờn dỗi giật sướt túi đồ ăn bên cạnh cậu "Trong đây là hai cái bánh kem nhỏ. Cậu ăn cả hai cái đi, tôi không thèm ăn!"

Nói rồi, hắn đi khỏi, còn quay lại "Nhất định không được tự sát. Tôi sẽ tìm ra lí do khiến cậu bất cần đời như vậy."

ChangKyun lắc đầu, môi nhoẻn lên. Lâu rồi cậu mới ăn bánh kem. Ngửi ngoài vỏ đã thấy mùi bánh thơm phức lôi cuốn. ChangKyun cũng chẳng ngại ngùng xách hai túi bánh đi về nhà.

Trước khi đi, cậu đứng trước lan can bờ sông, cảm giác sảng khoái lan truyền khắp các mạch máu. Cơ chân, cơ tay nở giãn. Cậu đã ở trong nhà mấy tháng liền, không được cảm nhận hương vị cuộc sống như này đây. Dù chỉ là vài phút nhưng ChangKyun vẫn sẽ cố hấp thụ nốt không khí ngoài trời thanh khiết này.

Cậu không muốn về nhưng vẫn phải về. ChangKyun mở cửa nhà, vừa mở ra đã thấy hai đôi giày nằm lăn lóc cùng áo khoác dạ vắt trên nóc tủ giày. Cái ví trống rỗng nằm dưới gầm tủ, không còn chút tiền nào. ChangKyun bắt đầu buồn nôn vì ngửi thấy mùi bia và một vài đồ nhậu. Cậu đi sâu vào trong bếp, là vài chai bia nửa vỡ nát nửa lành lặn để chất đống trên bàn ăn. Những đĩa mực khô còn vụn chồng lên nhau thành một cột dài. Ly rượu đổ nằm mép bàn, giọt rượu đỏ vẫn rỉ xuống khiến viên gạch sàn bị ố hẳn.

Cậu bước lên cầu thang, nhặt từng túi ni lông rải rác trên bậc. Cho đến khi cụng đầu vào cánh cửa gỗ, cậu mới ngước lên. Căn phòng của cậu và gã. Gã có lẽ đang đong đưa với ai đó trong kia vì một chiếc áo sơ mi cậu nhìn thấy lần đầu tiên nằm ngoài cửa.

ChangKyun thở dài, ngẩng mặt lên không để giọt nước mắt rơi xuống. Cách để bớt yếu đuối chỉ có chết thôi. ChangKyun cười nhạt, nghĩ đến anh chàng vừa nãy, cậu lại cảm thấy vui vẻ một chút. Cậu lập tức xuống lấy hai chiếc bánh ăn để có thể nhớ đến hắn nhiều hơn. Nếu cứ ám ảnh mãi trong đầu hình ảnh của gã thì giờ cậu đã chết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net