Chú - Vợ 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới ngầm hôm nay nháo nhào lên vì thông tin ông trùm quyền lực nhất trong giới bọn họ đã kết hôn. Thông tin lúc đầu chỉ có vài người biết, nhưng vì sự yêu thích yên lặng của mọi người nên thông tin này liền lan truyền nhanh chóng mặt.

Ông trùm biết tin thì đã là ngày hôm sau, đoán thế nào cả giới ngầm đều đã biết hết rồi nên cũng chẳng rảnh đâu mà đi ém tin này lại làm gì. Cứ để vậy đi rồi bọn họ sẽ mua đồ đem đến nhà để lấy cớ thăm dò tình hình để về nhiều chuyện với đồng bọn, như vậy tủ lạnh nhà anh sẽ được lắp đầy mà anh khỏi cần phải đi mua, dành thời gian đó bên vợ sướng hơn.

- Ưm~ chú dậy rồi...

- Ngoan, đem qua mệt rồi, hôm nay nằm trên giường nhé, để chồng phục vụ cho vợ.

Ông trùm xưng hô với người xinh đẹp trong lòng làm người đẹp ngại ngùng trốn mất, ông trùm không khỏi cưng chiều trước sự dễ thương buổi sáng này rồi nằm xuống ôm em vùi sâu vào lòng mình vuốt ve.

- Vợ ngại cái gì? Chẳng phải đã lấy nhau rồi sao? Trong giới bây giờ ai cũng biết chồng là người đã có gia đình, vợ mà cứ ngại như vậy thì làm sao mà chồng dám đưa đến gặp bọn họ chứ?

- Chú, chú định đưa em đi gặp họ thật hả chú? Em sợ người lạ.

- Ngoan, gặp rồi sau này sẽ không ngại nữa, để bọn họ biết vợ, sau này gặp trên đường còn biết cúi chào.

Ông trùm nhẹ giọng xoa lấy cơ thể mềm mại của người đẹp trong lòng, trên người em bây giờ nhìn đâu cũng toàn là vết hôn đậm nhạt do ai kia để lại. Hôm nay ông trùm quyết định sẽ không đi làm nữa mà sẽ ở nhà chăm sóc vợ.

• • •

Archen Aydin, ông trùm quyền lực nhất trong giới ngầm, tên thường được người nhà gọi là Joong, anh năm nay cũng tầm ba muơi nhưng nhang sắc thì y như sinh viên đại học. Bình thường buổi sáng anh sẽ nhàn hạ ở nhà uống trà chăm sóc cây cảnh, buổi tối sẽ đến địa bàn để giải quyết mấy vấn đề cần giải quyết.

Cứ một mình mà nhàn hạ qua ngày chẳng màng chuyện lập gia đình gì cả.

Vào một hôm anh đi đến tiềm hoa để mua giống cây về trồng, không cẩn thận mà va trúng tay của một thiếu niên. Lúc ấy anh cũng có ý bỏ đi, nhưng khi nghe giọng nói khe khẽ của thiếu niên liền xoay người lại nhìn.

- Ui, chảy máu ồi.

Chỉ nhìn thấy thiếu niên ôm ngón tay rỉ giọt máu ngậm vào miệng, đôi môi mềm mại ngậm cho ngón tay không chảy máu, trông đáng yêu quá đi mất.

À không! Không chỉ mỗi đáng yêu mà còn xin đẹp nữa. Đôi môi đỏ căn mộng đó chứa bao nhiêu ngọt ngào chứ, đôi bàn tay trắng mịn kia nếu chạm vào thì sẽ mềm mại đến đâu chứ?

Thiếu niên xin đẹp này là từ đâu xuất hiện vậy?

Ông trùm nào đó thấy như vậy thì cứ say mê mãi, đến khi người ta quay lại nhìn vào mình rồi mà vẫn còn nhìn người ta chằm chằm. Người xinh đẹp kia thấy người lạ nhìn mình thì liền bỏ vội ngón tay xuống giấu sau lưng rồi rụt rè hỏi.

- Chú...chú muốn mua hoa gì hả? Chủ tiệm...bên kia kìa chú ơi.

- Chú?

Joong nghi hoặc nhìn người trước mắt, thấy thiếu niên gật đầu một cái rồi tránh mắt đi chỗ khác. Joong tự hỏi, bộ trông mình già lắm hả?

- Bộ em thấy tôi già lắm sao?

Dunk nghe vậy thì đỏ mặt, lúc nãy chỉ lướt qua khuôn mặt với nhìn bộ sơ mi sang trọng trên người anh nên Dunk tưởng là quý ông cao tuổi nào đó nên mới gọi là chú. Bây giờ nhìn lại, chú gì mà vừa trẻ vừa đẹp trai vậy chứ?

- Xin...xin lỗi.

Dunk nhỏ giọng xin lỗi, nghe y như bé con bị bắt nạt vậy. Joong mỉm cười, không trách bạn nhỏ đáng yêu này, chỉ thấy em đáng yêu muốn đem về nhà nuôi thôi. Để bên ngoài bị người khác để ý rồi bắt mất chẳng phải uổng lắm sao?

- Tôi không trách em, nhưng mà tôi làm tay em chảy máu rồi.

- Dạ không sao đâu chú, gai xương rồng chỉ đâm nhẹ thôi không sao đâu.

Joong nghe em nói liền nhíu mày, Dunk thấy như vậy thì sợ mình nói sai gì đó liền hoảng sợ cúi mặt nhỏ giọng.

- Chú, bộ...em nói gì làm chú giận hả? Em xin lỗi ạ.

Kiểu xưng hô như vậy thì đáng yêu quá rồi. Joong lại mỉm cười nhìn bạn nhỏ, trong đầu không ngừng bày kế để bắt em về thật nhanh.

Nhưng mà anh nhíu mày là vì không hài lòng về việc bạn nhỏ nói không sao chứ không phải đang giận, đôi tay mềm mại mịn màng kia bị rỉ máu như vậy mà em nói không sao.

Sao anh không xót chứ?

- Tôi giận gì em chứ? Tôi làm em bị thương còn chưa kịp xin lỗi, hay em cho tôi xin số điện thoại đi, để tôi đền bù cho em.

- Dạ thôi chú ơi, em không sao thật mà.

Dunk nghe đến chuyện đền bù liền vội xua tay từ chối, chuyện có xíu mà đền bù, như vậy có hơi quá không? Nhưng như vậy thì không đúng ý anh rồi, thế là bạn nhỏ liền nhận được cái nhíu mày của đối phương, hoảng quá nên liền gật đầu đồng ý.

Sau khi Joong đạt được ý muốn, khuôn mặt của anh liền thả lỏng đôi chút, bạn nhỏ thấy sắc mặt anh đã tốt hơn nên liền tranh thủ tạm biệt một câu rồi bỏ chạy đi mất.

Joong nhìn theo bóng lưng bạn nhỏ rồi nhìn xuống điện thoại của mình, anh gõ phím vài cái rồi hài lòng. Anh lưu tên bạn nhỏ kia là "Vợ" còn sợ bạn nhỏ bị lạc trong đám tên kỳ lạ mình đặt nên chu đáo ghim em ở đầu cho dễ tìm.

• • •

Những ngày sau đó, Joong ra sức lấy cớ này nọ để gặp em, hết xem tay rồi đến xem mấy cây hoa nhà em, buổi tối có khi bỏ đàn em chỉ để tìm quán ăn mà để chở em đi. Dunk bị chú đẹp trai tiếp cận rồi tối nào cũng được chú chở trên chiếc xe trị giá bằng cả căn nhà để đi dỗ béo thì cũng dẫn nảy sinh gì đó với người ta.

Cho đến một ngày đang đi dạo bên bờ sông thì trời bỗng đổ mưa lớn, Joong nhân dịp lấy cớ nhà gần nên chở em về. Dunk vừa vào cổng liền trầm trồ với sự giàu có của chú đẹp trai, em hết nhìn sân rồi đến nhìn nhà không ngừng cảm thán.

- Chú ơi, sao nhà chú lớn thế? Cây cũng lớn, sân cũng lớn nữa.

Joong nghe bạn nhỏ khen thì mặt liền muốn song song với trời, thật ra không chỉ mấy cái đó lớn đâu, chỗ nào đó của anh cũng lớn nữa đó bạn nhỏ à.

Dẫn bạn nhỏ vào nhà, va phải mắt Dunk đầu tiên là cái tivi siêu lớn trong phòng khách nhà anh. Joong để ý thấy vậy liền đưa điều khiển cho em.

- Em xem phim không?

- Dạ xem, em muốn thử xem cái tivi lớn đằng kia ấy, chắc sẽ hay lắm.

- Vậy em ở đây, tôi đi nấu mì.

- Dạ, em cảm ơn chú.

Dunk vui vẻ nên không để ý có gì đó sai sai. Còn người nào đó thì vào bếp với nụ cười đầy nham hiểm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net