5. Ngày thứ hai. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh nắng chan hoà nhuộm lấy nền cỏ mềm vàng ươm. Phuwin giơ bàn tay thon dài trắng nõn che đi làn nắng loá mắt, dưới bóng râm bàn tay, đôi mắt long lanh mang theo vài phần hào hứng, một tay nắm chặt vai đeo balo, cậu nhóc hí hửng nhón nhón chân, men qua khe cửa sắt nhìn vào trong sân.

Trời trong nắng sớm, chim hót líu lo, không khí yên bình tĩnh lặng, cậu nhóc quay sang hỏi người bên cạnh: "Giờ này vẫn chưa có ai dậy ạ?"

Người nọ khoanh tay đứng im bất động nhìn chằm chằm cánh cổng to oành đóng chặt trước mặt, môi chẳng buồn hé mở.

Phuwin bĩu môi, nhún vai bất lực, biết tỏng hỏi cũng như không, chẳng bao giờ chịu đáp lời mình.

Bị ăn bơ nhiều lần Phuwin đã quen dần với sự lạnh nhạt của người này, ban đầu còn hơi hụt hẫng khi bị xem như không khí. Sau khi ở cùng với nhau được một thời gian, Phuwin cũng quen với điều này.

Đôi khi, bỗng dưng người nọ mở lời trước, Phuwin còn cảm thấy bất ổn hơn.

Vị thiếu gia nổi tiếng tính tìnb khó chiều bên cạnh chịu đáp lời đã là may phước rồi, biết bao người vì cái tính khó chiều của người này mà bị hành cho tơi bời, tính ra Phuwin còn hên chán, chỉ bị ăn bơ thôi, chứ chưa có bị quần cho bầm dập như lời đồn.

Haizz!

Ở trong cái lạnh, Phuwin đã quen lạnh rồi.

Mặc kệ người nọ, Phuwin xem như mình vừa hỏi cái cổng nhà cho rồi, cậu nhóc tự thân vận động, loay hoay tìm chuông cửa.

Xác định được vị trí chuông, hai chân nhỏ lạch bạch đi tới, nhón chân, ngón tay nhỏ dần dần giơ cao.

Chân nhón thêm một ít nữa, tay cố vươn một ít nữa....

Hưmmmm!

Phuwin với không tới ạ.

Khóc không ra nước mắt, có ai đến giúp em với, nỡ lòng nào làm cái chuông cao quá vậy, hay chỉ là để trang trí thôi chứ không phải để nhấn ạ?

Rầm!!!

Cánh cửa rung rinh, Phuwin giật nãy người, ngón tay còn giơ lửng lơ giữa không trung.

Đơ người ba giây, Phuwin giữ nguyên tư thế ngón tay giơ cao, chân nhích sang một bước dài, cách xa con người bạo lực bên cạnh.

Người nọ sau khi đạp cửa liền khôi phục lại trạng thái bình thản ban đầu, chân thẳng tắp, tay khoanh vòng, từ tốn nói: "Chưa dậy."

"Hả?" Phuwin đơ ra một lúc.

Một bên chân mày Pond nhướng lên, Phuwin bỗng vỡ lẽ: "À À, anh trả lời câu hỏi vừa nãy của em đúng không?"

Pond không lên tiếng, môi mím chặt, ngoảnh mặt sang chỗ khác không thèm nhìn Phuwin.

Phuwin bị lơ có chút bối rối, tim nhỏ vừa nãy bị giật mình còn đập bùm bụp, nhưng vẫn cố gắng nhẹ lời giải thích với người bên cạnh: "Pond, nhà có chuông, anh không cần đạp cửa như thế, trông rất bạo lực."

"Nếu anh có lòng, đến đây giúp em nhấn chuông được không?" Phuwin chỉ chỉ chuông cửa: "Em với không tới."

"Gọi Dunk." Pond chẳng buồn nhìn Phuwin tí tẹo nào, chăm chú lướt điện thoại, ấn gọi dòng chữ quen thuộc 'twin'.

Tiếng chuông kết nối reo dai dẳng dưới nắng sáng, tuy không quá nóng, nhưng chờ Pond gọi hết cuộc này đến cuộc khác vẫn chưa có hồi âm, Phuwin bị phơi nắng đến ửng hồng hai má, trán lấm tấm mồ hôi, ngồi phịch xuống đất, có chút không kiên nhẫn:

"Hay để em gọi cho mẹ nhé."

Nói chuyện với Pond thà nói chuyện với cột nhà còn sướng hơn, thế nên Phuwin lựa chọn tựa người vào cột, nhờ bóng của cột cao tránh nắng, lấy điện thoại gọi cho MC.

Chỉ vỏn vẹn vài tiếng reo, máy đã được kết nối.

"Ơi, mẹ nghe."

"Mẹ ơi, Phuwin đến nhà rồi, mà không có ai mở cửa ạ."

"Ấy chết, xin lỗi con, mẹ quên mất."

"Mẹ mở cửa cho Phuwin nhé."

"Mẹ không ở nhà, sáng nay không có live nên mẹ đang đi cùng JimmySea và OffGun về công ty."

"Vậy phải làm sao giờ ạ?" Phuwin đè thấp giọng, thì thầm: "Pond gọi cho Dunk mãi không được, có vẻ đang tức giận lắm, trông hơi đáng sợ mẹ ạ."

"Thế á, hai đứa chờ mẹ chút được không? Mẹ về ngay."

"Dạ."

Nói hết cuộc điện thoại, nắng cũng đã chiếu đến nửa người, Phuwin lùi sát vào tường, chà lấy cánh tay nóng rát, cậu nhóc nắm vạt áo phẩy vài cái tạo hơi gió.

Bỗng bóng râm trên cao phủ xuống bao trùm lấy Phuwin, được che chắn ánh nắng, không khí thoáng hạ nhiệt hẳn, mang lại cảm giác dễ chịu hơn, Phuwin ngước cổ nhìn lên, cười tít mắt.

"Cảm ơn ạ."

Pond đeo kính đen đứng trước mặt Phuwin, ngoảnh đầu sang một bên ngắm nhìn cỏ cây hoa lá, nhất quyết vẫn không chịu cúi đầu nhìn cậu nhóc bên dưới đang cười tít mắt rõ tươi với mình.

Phuwin sợ nếu Pond giữ tư thế như này lâu quá kẻo trẹo mất cái cổ, may thay, ngay lúc này tiếng chuông điện thoại của Pond vang lên, cứu lấy cái cổ của Pond.

Pond nhận điện thoại, câu chữ vẫn cộc lốc: "Mở cửa." Nhưng giọng điệu dịu đi vài phần.

Đầu dây bên kia trả lời: "Ừm."

Sau đó tắt ngang cuộc gọi, Pond nhíu mày, người nghe máy, không phải bạn thân của anh, giọng này không phải giọng Dunk.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net