Chương 55. Quá khứ, hiện tại, tương lai (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55. Quá khứ, hiện tại, tương lai (Phần 1)

Trong một chòi nghỉ tinh xảo được đặt giữa vườn hoa lớn trong trang viên Aydin, thiếu niên mười bảy tuổi ngồi cạnh chiếc bàn đặt đầy những thứ kỳ lạ, gương mặt chăm chú hết cầm lên rồi lại đặt xuống những thứ đó. Thiếu niên tiến vào trạng thái, trong mắt trong óc đều chỉ là những thứ này, không hề để ý gì đến mọi thứ xung quanh.

Edward được Connie bế đứng từ xa xa nhìn về phía chòi nghỉ, bĩu bĩu môi, buồn bã nói.

"Connie, papa lại bận rồi sao? Ét quợt không thể chơi cùng papa sao?"

Connie động viên đứa nhỏ, "Papa của Edward chỉ bận một xíu thôi, sẽ rất nhanh trở lại với Edward. Trong lúc đó thì Edward đi cho Bạch Kỳ Mã ăn giúp Connie nhé, được không? Sau đó chúng ta sẽ cưỡi Bằng Mã đến chỗ Hồ nước chơi."

Nhóc con nghe đến Bằng Mã thì lên tinh thần, nhưng suy nghĩ một hồi lại nói, "Đi cho Bạch Kỳ Mã ăn thôi. Đợi papa hết bận rồi Ét quợt muốn cưỡi Bằng Mã đi hẹn hò với papa."

Connie mỉm cười, bế đứa nhỏ về một phía khác của khu vườn, "Được được, thế tối nay Edward muốn ăn gì?"

"Thịt hun khói, rồi còn cả bánh bơ, rồi còn cả kem nữa."

"Ăn nhiều như vậy, cái bụng nhỏ này có chứa được không đây?"

Tiếng cười nói dần đi xa, nơi chòi nghỉ cũng chỉ còn tiếng đồ vật va chạm, một kết giới dần hiện lên, bảo hộ cho thiếu niên bên trong.

Mọi chuyện phải quay lại vài tiếng trước...

Dunk ngồi đối diện với Khun Arun Aydin, người từ khi thấy cậu vẫn chỉ mỉm cười tủm tỉm uống trà mà không nói gì. Edward ngồi trong lòng cậu đang vui vẻ với lấy đồ ăn trên bàn, tự mình nhấm nháp vài miếng, thấy ngon liền muốn chia sẻ cho papa cùng ăn, không hề biết rằng trong lòng papa nhóc đang có bão tố.

"Papa, papa ăn cái này nè, là Connie tự tay làm á, chỗ khác khum có đâu."

Edward à, bảo bối của ta, con khiến papa của con không biết phải làm gì tiếp đây.

Connie đứng bên cạnh có vẻ cũng hiểu nỗi khó xử của cậu, len lén giấu đi tiếng cười của mình, sau đó đến bế Edward lên.

"Cậu chủ nhỏ, người lớn phải nói chuyện rồi, chúng ta không thể ở đây nghe được."

"Tại sao lại khum được?"

"Vì chúng ta còn nhỏ á."

"Ét quợt mọc răng rồi, daddy nói Ét quợt là người lớn rồi."

"Vậy sao? Nhưng Connie còn nhỏ lắm, nếu Connie ở một mình sẽ rất cô đơn ấy." Connie làm vẻ mặt đáng thương.

Edward đấu tranh một hồi, "Vậy được, Ét quợt sẽ chơi cùng Connie, Connie đừng buồn nhé." Đứa nhỏ hướng về phía Dunk vẫy vẫy tay, "Papa, Ét quợt đi một xíu rồi về liền nha, thơm papa một cái." Sau đó là một cái hôn gió bay về phía Dunk.

Dunk có chút mất mát trong lòng nhìn Connie bế Edward đi, cậu mới gặp lại đứa nhỏ có bao lâu đâu chứ. Nhưng cậu cũng hiểu nếu Edward ở đây thì cũng không tốt.

Cạch!

Gia chủ nhà Aydin cuối cùng cũng buông tách trà của mình xuống. Dunk không kiềm được nuốt nước bọt. Natachai, mày đang sợ cái gì chứ. Ông ấy vừa bắt cóc Edward của mày đấy, cứng rắn lên, chất vấn ông ấy đi.

Nhưng đấy cũng là ông nội của Joong Archen đấy. Đây có tính là lần ra mắt trưởng bối đầu tiên không? Này có phải là hơi nhanh quá rồi không? Joong Archen, cậu đâu rồi, mau tới cứu nguy đi.

"Đừng căng thẳng như vậy chứ? Ta đâu phải người xấu đâu." Khun Arun Aydin cười nhẹ.

Lúc này, Dunk bỗng nhớ tới mẹ mình từng nói, gia chủ gia tộc Aydin là một mỹ nhân.

Mái tóc dài bạc trắng hay dấu vết thời gian trên gương mặt cũng không che được vẻ đẹp đó, cười lên một cái liền khiến người ta cảm thấy như đang đắm mình trong gió xuân vậy.

"Hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện như hai người bạn thôi, con cứ thoải mái, uống trà đi."

Chén trà trước mặt Dunk đã sớm nguội rồi. Khun Arun rót một chén trà mới đẩy đến trước mặt cậu. Dunk gật đầu, lí nhí nói cảm ơn nhưng cũng không động vào, cậu không biết bên trong có bỏ thứ kỳ lạ gì không đây.

"Con không định nói gì với ta thật sao?"

"Dạ..." Dunk có rất nhiều thắc mắc, nhưng cậu không biết nên bắt đầu từ đâu, hơn nữa cậu cũng không biết người này có thực sự trả lời cho mình không nữa.

Có thể nói, khun Arun Aydin ngay từ trước khi gặp mặt đã để lại cho Dunk một ấn tượng nguy hiểm khó lường rồi.

"Vậy nếu con chưa muốn nói gì, thì để ta nói vậy. Mấy bữa nay ta tìm được vài thứ hay ho lắm."

Khun Arun vỗ tay, chiếc bàn trà trở nên lớn hơn rất nhiều, trên mặt bàn xuất hiện đủ thứ đồ Dunk chưa từng thấy qua bao giờ. Cậu tròn mắt tò mò nhìn những thứ trước mặt.

"Đây," Khun Arun cầm một vật lên, "là súng ngắn."

"Hả?"

Khun Arun thao tác nhanh nhạy, tháo thứ đồ vật màu đen đó ra thành vài mảnh, giới thiệu từng bộ phận của thứ đó cho Dunk.

"Đây là ốp báng, đây là nòng súng, đây là khóa nòng, bên trong có lò xo, bỏ đạn, chính là thứ nho nhỏ này vào, sau đó thì,..."

Bằng!

Một loạt động tác liên tục, Khun Arun giơ chiếc súng về hướng xa, nhắm chuẩn, một vết lõm sâu xuất hiện trên thân cây.

"Nếu sử dụng đúng cách, uy lực của nó không kém gì Avada Kedavra đâu. Thế nên đừng coi thường nó nhé." Khun Arun nói, sau đó tung khẩu súng về phía Dunk, được cậu bắt được, cậu cẩn thận sờ lên thứ này, nhớ lại tên của từng bộ phận.

"Đừng vội, còn nhiều thứ hay ho lắm." Khun Arun lại giơ lên một thứ nho nhỏ hình vuông. "Thứ này tinh tế hơn nhiều, nó được gọi là vi mạch điện tử. Nó được cấu tạo bởi những linh kiện rất nhỏ, đây này, nhớ nhìn kỹ nhé. Thứ nho nhỏ này có thể làm được rất nhiều thứ. Tùy vào cách người ta muốn, nó có thể điều khiển những thứ khác lớn hơn nó nhiều lần, hoặc có thể ghi nhớ lượng thông tin khổng lồ, hoặc làm được rất nhiều những thứ khác nữa. Thứ phức tạp này ta không thạo lắm, có cơ hội con hỏi thử Joong xem."

Khun Arun còn giới thiệu thêm vài món đồ khác cho Dunk, cậu nhìn những thứ này, trầm tư.

"Những thứ này, là của Muggle ư?"

Tuy mẹ cậu cũng là một phù thủy xuất thân từ Muggle, nhưng cậu cũng chẳng mấy khi được tiếp xúc với thế giới đó, những thứ kỳ lạ này cũng là lần đầu tiên nghe thấy.

"Đúng vậy. Hơn nữa ở thế giới của Muggle, những thứ này vô cùng nhiều, hầu như Muggle nào cũng có thể có." Khun Arun nói tiếp. "Những thứ hiếm có khó tìm hơn như bom hạt nhân và tàu vũ trụ thì to quá, ta không có sẵn ở đây."

"Tàu vũ trụ? Bom hạt nhân?"

"Tò mò không? Ở đây ta có một cuốn sách giới thiệu đơn giản, con đọc thử xem."

Dunk đón lấy cuốn sách dày cộp khun Arun đưa qua. Chất giấy của Muggle cũng tốt hơn chất giấy của phù thủy bọn họ nhiều. Dunk lật ra trang đầu tiên, sau đó bị cuốn vào, không thoát ra được.

Tay lật giở sách của Dunk càng ngày càng nhanh, mắt cậu lướt qua từng dòng chữ trên giấy, ngay lập tức ghi nhớ hết những nội dung trong đó. Có một vài thứ đáng ra phải thật lạ lẫm, nhưng Dunk càng đọc lại càng cảm thấy quen thuộc.

Năng lượng, mạch điện, bức xạ, sóng,... Tất cả những thứ đó lần lượt xuất hiện trong biển tri thức của cậu, cùng với những bùa chú, độc dược, phép thuật có sẵn trong đầu cậu gặp nhau.

Dunk với lấy khẩu súng ngắn lúc nãy, tháo mở các bộ phận của chúng ra, lại so với hình vẽ trong sách, với lấy một cây bút lông, một cuộn giấy da dê có sẵn, phác họa vài hình ảnh đơn giản. Sau đó, như thể không kịp đợi, cậu ngay lập tức biến ra những nguyên liệu mình muốn.

Chỉ cần làm thế này... Nếu làm như thế này... Hay thế này sẽ tốt hơn nhỉ?

Không, không đủ, cậu cần thêm thông tin, cậu cần...

Không gian bên trong chòi nghỉ lúc này đã không còn như trước, nó liên tục biến đổi theo mong muốn của cậu, lúc thì đưa Dunk đến một thư viện nhiều tầng, lúc thì là một kho nguyên vật liệu khổng lồ, nhưng cậu cũng không để ý đến sự thay đổi này.

Dunk không mất quá lâu tìm được cuốn sách mình muốn. Sau khi tìm được thông tin chính xác, cậu lại quay trở lại với thứ trong tay.

Từ lúc Dunk bắt đầu liên tục lật giở trang sách với tốc độ chóng mặt, khun Arun đã đi ra ngoài, đứng từ một góc nhìn về phía bên trong kết giới ma thuật được ông cẩn thận tạo ra, khi Connie bế Edward quay lại ông còn tiện thể trêu đùa nhóc con một lúc, nhưng tinh thần thì vẫn luôn chú ý về nơi đó.

Mặt trời lặn rồi lại mọc, người trong kết giới không ăn không ngủ, đến khi vật phẩm trong tay hoàn thành, mới ngơ ngác ngẩng lên.

Khun Arun canh đúng giờ tiến vào kết giới, mang thêm một phần đồ ăn nóng, nhưng Dunk không để ý đến, vẫn chăm chăm nhìn vào thứ trên tay mình.

Thứ đó trông không khác gì khẩu súng ngắn lúc ban đầu.

"Xong rồi đúng không?" Khun Arun hỏi một câu không đầu không đuôi.

Dunk gật gật đầu.

"Muốn thử không?"

Gật gật.

Khung cảnh trong kết giới lại lần nữa thay đổi. Lúc này, họ đang đứng ở một nơi tối tăm ẩm ướt, khác hẳn khung cảnh tươi sáng xinh đẹp của khu vườn lúc nãy.

Một bóng đen to lớn dần dần tiến đến. Từ bên trong tà áo dài rách rưới, một bàn tay gầy rộc, xám xịt, nhầy nhụa vươn ra, khí lạnh từ thứ kia phát ra khiến người ta phải rùng mình.

Có vẻ như sự xuất hiện của hai người ở đây làm thứ kia rất phấn khích, nó rít lên một tiếng, lao nhanh về phía hai người.

Khun Arun Aydin bình tĩnh đối đầu trực diện với nó, nhưng ông không rút đũa phép ra, mà giơ khẩu súng ngắn trên tay, sử dụng viên đạn do Dunk đưa cho, ngắm về phía ngay lồng ngực thứ đó.

Bóp cò.

Bằng!

Ma thuật của Khun Arun đưa vào kích hoạt một loạt những trận pháp kỳ lạ được khắc bên trong cây súng nhỏ bé, viên đạn từ nòng súng bay ra hướng thẳng đến thứ sinh vật kỳ dị kia.

Thứ kia cũng không sợ, vốn chẳng có gì làm hại được nó. Lũ phù thủy vốn chỉ có thể xua đuổi hoặc giam cầm nó, cái thứ bé tẹo này chẳng được nó để vào mắt. Nó đã bị giam ở đây rất lâu rồi, nó rất đói, nó thực sự thèm linh hồn, mau cho nó ăn.

Viên đạn xuyên qua bóng đen to lớn, ghim vào bức tường trống phía sau. Bóng đen kia lần đầu tiên cảm nhận được đau đớn, sau đó, từ nơi viên đạn đi qua, cơ thể của nó như bị ăn mòn mà tan vào không khí. Dù không một tiếng động, nhưng quá trình này nếu để bất kỳ phù thủy nào khác nhìn thấy cũng sẽ khiến người đó há hốc mồm không thể tin được.

Không ngoài dự đoán của ông. Tài năng này của Dunk Natachai là thứ độc nhất vô nhị.

Khun Arun mỉm cười thỏa mãn, tung lên rồi bắt lại khẩu súng ngắn trong tay, tán thưởng nhìn về phía người phía sau.

"Không tồi. Đây chính là thứ đầu tiên giết được Giám ngục."


Author's note: Ngoi lên một xíu thở oxy. Mấy chương tới sẽ giải thích nhiều điều lắm nè. Rồi tui lại lặn tiếp đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net