Chương bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pond buổi chiều có hẹn đi xem phim với Phuwin nên đã hí hửng từ buổi sáng, ăn diện, sửa soạn, xịt nước hoa, làm tóc, không thiếu một bước nào. Thậm chí là thừa một bước khi gặp Dunk ở ngay sảnh trung tâm thương mại. Nhưng là anh thấy Dunk, còn Dunk thì vẫn chưa nhìn thấy anh.

Pond vội nắm tay Phuwin đi vào một cửa hàng quần áo, Phuwin còn chưa hiểu gì thì anh đã giải thích

"Dunk đi hẹn hò với Prim thật hả? Thằng Joong mà thấy chắc nó khóc mười dòng sông."

"Joong nói buông rồi thì cứ nghe thế đi, chuyện không phải của mình, quản cũng không quản được."

"Nhưng mà mình khịa được."

"..."

Phuwin không biết Pond định vào vai phản diện đến bao giờ, cậu đang ở trong một cửa hàng quần áo nên cũng chọn vài cái áo mới, nhưng cái nào cầm lên rồi cũng thấy hợp với Pond. Anh nhìn cách cậu chọn áo, liền vào vai một kẻ lưu manh chọc ghẹo con nhà lành

"Phuwin à em chỉ nghĩ đến anh nên chọn cái gì cũng hợp với anh hết đó."

"Nói nữa là em về đó."

"Bình tĩnh bình tĩnh, anh đùa thôi. Lấy cái này đi, chúng ta mặc đôi."

"Joong nó tinh ý mấy cái này, nó nhìn sẽ biết."

"Em làm như bây giờ nó chưa biết."

"..." Sao lúc đầu anh nói chưa công khai mà Pond?

Nhìn mặt Phuwin ghi rõ câu hỏi còn kèm theo cái lườm huých đầy thái độ, Pond liền đứng ngay ngắn ở bên cạnh, không dám nói thêm lời nào, thanh toán rồi rời khỏi cửa tiệm. Rạp chiếu phim ở tầng trên cùng, Pond nắm tay Phuwin đứng chờ thang máy. Đến lúc cửa thang mở ra, tám mắt nhìn nhau không nói nên lời. Dunk vậy mà cùng Prim đứng ở trong thang máy.

"Lâu rồi mới thấy mày bận đi hẹn hò nha Dunk"

Pond chọc ghẹo, lập tức bị Dunk phản pháo "Mày cũng bận nhỉ?" Cậu chỉ vào đôi bàn tay Pond và Phuwin đang đan chặt, Phuwin định thu tay về nhưng Pond một mực giữ lấy.

"Như nhau thôi."

Anh trả lời Dunk rồi đi vào thang máy, ấn thang đến tầng có rạp chiếu phim. Tuy đều là người quen, nhưng không ai nói với ai lời nào, thang máy mở rồi Dunk cũng cùng Prim hướng đến rạp chiếu phim. Phuwin thở dài, cậu nói chỉ cần đừng xem cùng một phim là được.

Kết quả không những cùng một phim, cùng một rạp, mà bốn ghế còn cùng một hàng. Pond bắt đầu ngơ rồi, không biết làm sao lại có sự trùng hợp vô duyên đến thế này, anh đã cố tình chọn hai ghế ở cuối rạp để tạo không gian riêng tư, lẽ nào là lý tưởng lớn gặp nhau.

Chỗ ngồi ở rạp chiếu phim được xếp theo thứ tự từ trái qua phải, lần lượt là Dunk, Prim, Phuwin và Pond. Dunk thật thắc mắc Phuwin từng giới thiệu Prim là thanh mai trúc mã, vậy tại sao từ lúc ở thang máy đến bây giờ chẳng nói với nhau nửa lời.

Giữa hai người bọn họ là bạn thân thật sự, hay vốn dĩ ý trên mặt chữ, thanh mai trúc mã chỉ là cái cách gọi tên sự quen biết, một mối quan hệ ít nhất là đã từng thân thiết. Dunk thắc mắc mỗi lúc một nhiều nhưng cậu không nói gì, mắt hướng về màn hình như tập trung vào những thước phim.

Không trầm tư như Dunk, Pond bận chìm vào thế giới riêng của mình dù bên cạnh có là ai cũng không hề gây ảnh hưởng. Hơn nữa anh còn ngồi ở góc trong cùng, xét về vị trí xem phim thì vị trí này rất không đẹp, màn hình sẽ bị lệch một bên. Nhưng Pond không xem phim mà đôi mắt dán chặt ở gương mặt Phuwin.

"Định nhìn đến bao giờ?"

Phuwin như vu vơ hỏi dù tầm nhìn của cậu luôn bao quát Pond. Anh nhún vai không đáp giống như bản thân anh cũng chẳng biết câu trả lời.

"Xem phim đi đừng nhìn em nữa."

Pond sợ Phuwin cảm thấy không thoải mái nên cũng thôi nhìn cậu chằm chằm mà thi thoảng mới nhìn, tuy nhiên lần nào nhìn cũng tủm tỉm cười ngờ nghệch. Nếu không biết rõ tính cách Pond, Phuwin sợ mình cũng nghĩ Pond bị cái gì đó.

Trước lúc bộ phim kết thúc, đột nhiên Dunk đứng lên đi ra ngoài, Phuwin chỉ nhìn một cái rồi lại xem phim, ngay đến hỏi cũng chẳng hỏi. Prim lại ngơ ngác không biết Dunk đi đâu hay xảy ra chuyện gì, hỏi Phuwin

"Dunk đi đâu vậy?"

"Đi cùng cậu mà, hỏi tớ làm gì."

"Hai người chơi chung với nhau nhiều hơn thì cậu hiểu hơn chứ."

"Vậy cậu gọi cho Joong đi."

"Gọi p'Joong làm gì?"

Pond ngó đầu sang, thay Phuwin đáp "Nói về chuyện hiểu Dunk, làm gì có ai ngoài khun Joong Archen."

Prim cảm thấy như đang bị bắt nạt, hai mắt liền long lanh đầy nước, nhưng Pond lại sẵn sàng hất một gáo nước lạnh, "Người duy nhất động lòng vì vẻ tủi thân thút thít của Prim chỉ có Joong Archen thôi. Prim không cần cố."

Nói rồi nắm tay Phuwin rời khỏi rạp phim. Đúng như suy nghĩ của PondPhuwin, Dunk đứng ở bên ngoài chờ, thoạt nhìn rảnh rỗi đến mức lướt tiktok.

"Bạn yêu"

Pond đi tới khoác vai Dunk, cậu liền né. Vẫn giữ cái khoảng cách an toàn với tất cả mọi người, cất điện thoại vào túi áo, Dunk hỏi

"Prim còn ở trong đó sao?"

"Ừ. Nhưng mà mày có việc nên chạy ra ngoài này hả?"

"Không có gì. Hết phim rồi hả?"

"Ờ"

Pond nói qua loa rồi nói với Dunk thêm vài câu chuyện ngoài lề, đến khi thấy Prim từ trong rạp đi ra thì anh và Phuwin mới tạm biệt Dunk rồi tiếp tục đi hẹn hò.

Tuy không ai nói gì về chuyện vừa rồi Dunk không xem đoạn cuối của phim, nhưng ai cũng để trong lòng. Thói quen sẽ vẫn tồn tại sau khi mất trí nhớ sao? Và thói quen kì lạ này của Dunk thật sự có thể duy trì sau khi mất trí nhớ sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC