Autumn with Dunk

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : Daisy

Thu sang Bangkok trời trong veo như mắt đáy em, gió nhè nhẹ thổi tóc Dunk bay . Dunk ngồi trên chiếc ghế gỗ đặt trước cửa nhà, cánh đồng hoa hướng dương vẫn nở rộ và vẫn đang hướng về mặt trời tìm kiếm ánh sáng của riêng mình

Em thiu thiu ngủ người thương của em đang trong bếp làm cho em món bánh kem em yêu thích

"Dunk"

Joong khẽ gọi từ lúc chuyển từ nội trú sang ngoại trú Joong luôn quan tâm em từng chút một, nỗi sợ một ngày em ngủ rồi sẽ không tỉnh dậy nữa khiến lồng ngực Joong như không thở nổi, phải làm sao khi trái tim đã yêu sâu đậm em

Chẳng biết tự bao giờ Dunk đã là người quan trọng nhất của Joong đối với Joong em chính là ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm là ngôi sao luôn kề bên Joong và soi sáng cho anh bước qua những thăng trầm của cuộc sống...

Dạo gần đây Dunk có sở thích mới em thích đi dạo phố với Joong bởi em sợ lỡ mất thời gian sau này em đi rồi sẽ không được nhìn thấy người em thương nữa , đôi lúc em cũng tự trách cuộc sống bất công nhưng rồi lại nghĩ ông trời chỉ muốn em tạm xa người em thương để đến một hành trình khác thôi sau rồi vẫn sẽ gặp lại nhau ở một cuộc đời khác và kiếp sống khác đến lúc đó em nhất định sẽ sống thật lâu và ở bên người em thương mãi mãi

'Cuộc sống vốn như một cuốn sách . Một vài chương khá buồn . Một số chương hạnh phúc và một số chương nói đến sự chia ly' (*)

Bangkok mùa thu tuyệt đẹp khắp các ngõ phố đều ngả sang màu vàng vô cùng thơ mộng không khí dễ chịu em nắm thật chặt tay Joong muốn cùng anh đi khắp phố phường nhộn nhịp

"Em muốn ăn bánh socola"

Dunk nắm tay anh bước vào một tiệm bánh ngọt nhỏ bên đường , cách bày trí nơi đây vô cùng ấm áp không gian màu vàng của đèn chụp treo trên trần nhà vừa vặn làm Dunk cảm thấy thoải mái mắt em tràn ngập ý cười , mùi bánh ngọt lịm quấn lấy mũi Dunk em có thể tưởng tượng được vị ngọt nơi đầu lưỡi

"Meow"

Nhân viên của quán cũng đặc biệt là một em mèo anh lông ngắn màu xám theo chủ quán tên của em ấy là Mimi , Dunk ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở một góc khuất tay nhỏ vuốt ve em mèo đang say giấc Joong đặt chiếc bánh socola em muốn xuống cùng một ly cacao nóng rồi nhìn em ăn những lúc thế này Joong chỉ muốn thời gian ngừng lại anh muốn mãi ở khoảnh khắc này anh muốn mãi mãi được nhìn thấy em ngôi sao sáng của anh

"Ngon quá Joong"

Dunk cười tươi nhìn Joong đang cho em mèo ăn pate đột nhiên em cũng muốn nuôi mèo nhưng em sắp phải đi xa rồi để Joong nuôi thì không hay lắm nên em không nghĩ nữa

Tạm biệt cửa tiệm nhỏ hai người lại đan tay dạo khắp nơi Joong không nói em cũng không nói nhưng cả hai đều hiểu được lòng nhau . Đáy mắt Joong khẽ động nhìn em đang mỉm cười ngắm những tán cây lớn đang thay nhau rụng lá ngả màu , tim cũng rung động theo gió bao năm vẫn vậy Joong yêu Dunk chỉ có hơn chứ không bao giờ kém

"5h chiều rồi sao ?"

Dunk bất ngờ nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc đang đung đưa trên tường cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh mới đi dạo có vài ba chỗ mà đã đến giờ nấu cơm tối rồi hôm nay em muốn ăn Phrik Kaeng Phet

Dunk ngồi vào chiếc bàn ăn bằng gỗ sồi được trải một tấm khăn có sọc caro đen trắng nổi bật em muốn ngắm nhìn dáng vẻ của Joong khi nấu ăn , khi nghiêm túc Joong đẹp lắm chẳng trách hồi học cấp 3 biết bao nhiêu thiếu nữ rung động với anh mỗi lần có người tỏ tình là Dunk lại dỗi Joong mất mấy ngày liền hại anh phải dùng đủ cách để dỗ mèo nhỏ nhưng mà đấy đâu phải lỗi của Joong đâu tại mấy cô gái ấy chứ

Em ngồi đợi người thương chuẩn bị bữa tối trong mắt em không biết có bao nhiêu dịu dàng và có bao nhiêu tình yêu , ngồi nhớ lại kỉ niệm cùng nhau từ nhỏ tới lớn Dunk mỉm cười chua xót 15 năm bên nhau giờ sắp phải xa rồi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net