1. Con tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thượng úy, đã tóm được chúng."

"Để tôi đến, đừng giam chúng vào trong xe."

Phuwin nói vào bộ đàm, bộ dạng gấp gáp nổ máy chiếc BMW R1150RT-P, giày da gạt chân chống làm mất hút cả người lẫn xe vào màn sương đêm.

Đến khi ánh sáng đèn xe dừng lại trước một cây cầu ở vùng ngoại ô, thượng úy vừa mới bước xuống đã nhanh tiến đến chiếc ô tô đang nhấp nháy đèn trước mặt, chỉ mất chừng vài giây đã tóm gọn được tên cầm đầu bị đồng nghiệp còng tay mà đem lại xe mình, lên tiếng ra hiệu cho một viên cảnh sát khác.

"Archen, đi theo tôi."

Cảnh sát cao to kia không nói không rằng, tiến về phía xe đặc chủng cùng thượng uý, vừa ngồi lên xe vừa áp giải tội phạm.

Đooàng

Nghĩ là mình có cơ hội lớn để trốn thoát, người ở giữa ngồi được một chút đã ngọ nguậy muốn nhảy xuống xe, ngay lập tức bị cảnh sát ngồi phía sau bắn ngay một phát vào đùi. Quãng đường đến khi về đến đồn cũng đủ để nhân viên chính trực ướt luôn cảnh phục một mùi tanh.

"Muốn giữ được mạng thì nói ra!"

Cửa phòng giam tạm thời mở ra, nhân viên quân y tiến hành sơ cứu cho kẻ bị thương sau khi được cảnh sát cao lớn nhốt vào. Phuwin ngồi trên ghế làm việc của mình chất vấn, mặt nhăn nhó đôi tay phẩy phẩy ra hiệu nhân viên cấp dưới của mình mau đi thay đồ. Thấy người trong song sắt vẫn một mực im lặng, lúc này em mới lên tiếng.

"Hành hung người khác là 4 đến 6 năm tù, giam giữ người trái phép sẽ bị phạt 5 đến 7 năm tù. Cả hai cộng lại cũng ít nhất 9 năm. Cho nên khôn hồn thì nói cho tao biết sự thật về mày đi!"

"Tao chỉ giữ cậu Naravit vì tiền của gia đình cậu ta thôi!! Tao không có ý giết người!!"

Phuwin nhìn thẳng vào mặt tên kia suy xét tình cảnh, chớp mắt khoan thai nói chậm chập nhưng giọng điệu vô cùng đanh thép.

"Tao không có nói mày giết người! Tao muốn mày tự nhận những gì mày đã làm. Sao? Cậu chủ cho mày cái gì?? Mày nói đi!!"

"Cậu chủ không có cho t-"

Nụ cười nhếch môi quen thuộc của Phuwin hiện ra như đã biết trước được kết quả từ lâu, nhìn tội phạm nghệch mặt cắn chặt môi vì lỡ lời.

"Tao đã bảo rồi, tụi mày làm gì tử tế đến vậy. Yên tâm, mày chỉ cần nói cho tao biết sự thật là được rồi, tao sẽ bảo toàn cái mạng của mày. Naravit trả mày bao nhiêu?"

Độ chừng mấy tiếng sau màn hỏi cung của thượng úy, kẻ kia được thả ra mà chẳng vui vẻ chút nào, phủi phủi quần áo giơ ngón giữa về phía em. Phuwin không bực dọc, ngược lại còn vừa cười vừa vẫy tay chào hắn.

Đêm đó trăng soi sáng, người đi bộ ban khuya cũng thấy bóng dáng một viên cảnh sát trẻ ngồi ở trước đồn từ tốn rít nhẹ điếu thuốc lá cháy đỏ, phả ra làn khói mờ mịt che mờ khuôn mặt điển trai. Bên cạnh là viên cảnh sát họ Archen ho khù khụ vì khó chịu mùi khói mà không dám phản đối, im lặng như hến chịu trận.

"Thượng úy, cậu không định bắt con tin về đây sao?"

"Yên tâm đi Archen, một lát nữa con trai cưng sẽ gọi cho ba thôi."

Điếu thuốc lại ngắn thêm. Em dụi nó rồi bỏ vào gạc tàn, phả khói về hướng khác rồi nói chuyện với cấp dưới. Chàng cảnh sát kia khó hiểu nhưng cũng lui vào trong, chắc cậu không muốn hít khói tiếp ở đó.

Điện thoại trong túi quần reo lên, Phuwin cầm máy lên mà thầm nghĩ sao miệng mình linh quá vậy.

Vừa nhắc lại liền đến, em bật cười nhìn tên hiện lên trong điện thoại từ chiều hôm kia đến giờ.

"Dạ cháu nghe đây bác."

"Nara đã được các cháu đưa về nhà rồi sao?? Bạn nó vừa gọi cho ta, cảm ơn cháu nhiều nhé Phuwin!'"

"Cháu định sẽ báo cho bác nhưng tụi cháu vẫn đang tìm tên cầm đầu, nên chưa gọi cho bác được, bác thông cảm cho cảnh sát tụi cháu nhé! Cháu sẽ ra sức tìm."

"Không sao, không tiền mất tật mang, Pond an toàn là được rồi! Ta cũng không muốn truy cứu nữa. Tất cả cũng nhờ công của cháu, không thì thằng Nara nhà ta sợ sẽ không còn mạng mà trở về."

Qua điện thoại nhưng Phuwin cũng nghe được giọng điệu ông ấy vui mừng ra sao, thậm chí còn bỏ qua cho cả kẻ xấu chỉ vì biết con trai mình thoát rủi ro.

Người có tiền cũng giàu lòng vị tha quá nhỉ?

"Không có gì đâu ạ! Cũng là bổn phận của cháu thôi, cậu ấy hiện đã an toàn rồi, cảm ơn bác đã hợp tác với cảnh sát."

"Ừ chào Phuwin nhé! Khi nào có dịp ta ghé thăm ba cháu, lâu rồi ta không gặp ông ấy."

"Dạ bác. Hẹn bác lần tới chúng ta chơi vài trận cờ nhé!'

Phuwin cởi mở đáp lời rồi để người kia cúp máy. Người giàu họ sẽ chọn cách giải quyết như thế đó sao?

Em lắc đầu, thở dài một hơi, tự nhủ rằng gia đình Pond đã tốt với hắn ta đến vậy mà cớ gì hắn lại làm chuyện tày trời như vậy chứ. Thôi, chắc mỗi người một cách sống, Phuwin cũng không muốn hiểu hắn ta làm gì, để luật pháp hiểu là đủ rồi.

Phuwin ngồi trầm ngâm một hồi rồi gọi điện đến số điện thoại rác vừa nãy liên lạc được nối máy. Đầu dây bên kia và Phuwin không biết nội dung cuộc trò chuyện là gì mà vô cùng sôi nổi. Đến khi kết thúc xong mới hài lòng nở nụ cười, đứng dậy thu dọn tư trang rồi rời khỏi đồn trong đêm.

Kể đến phải là từ vài tiếng trước.





Nắng chiều rọi trên đồng cỏ lau hoang vắng, nơi chỉ có mỗi một căn nhà tạm bợ và có thể đổ ập bất cứ lúc nào sau một trận gió to.

"Ba ơi!! Giúp con! Chuyển tiền đi, không thì tụi nó sẽ cắt mấy ngón tay của con mất!!!!"

Qua màn hình điện thoại ông Bright thấy con trai của mình kêu gào, bị trói trên một chiếc ghế gỗ, cùng với mấy tên khác đứng xung quanh bịt miệng đứa con trai lớn yêu quý của mình lại.

"Pangpond yên tâm!! Ba sẽ giúp con mà, chờ ba!"

Dáng người cao lớn hơi run rẩy chống vào tường đỡ lấy sức nặng bản thân sau khi bị bên kia ngắt máy. Ông Bright vừa mới bước ra phòng họp đã nhận tin dữ, không dám báo một tiếng nào cho người của mình ở nhà mà tự mình giải quyết, sợ rằng sẽ lo phát ngất bởi cậu con trai út đang vào sinh ra tử trước bọn bắt cóc.

Naravit từ mếu máo đã thành nở nụ cười tươi rói, phút trước sợ sệt mấy tên cu li phút sau đã phất tay bảo lui, sắc mặt thay đổi hệt như diễn viên điện ảnh thực thụ.

"Cậu chủ! Mình bị phát hiện rồi! Cảnh sát sẽ đến đây vài phút nữa!"

Sự vui vẻ chưa được bao lâu lại tắt ngúm khi nghe tin dữ từ một kẻ canh gác ở bên ngoài. Đáy mắt Pond tối sầm, nắm đấm siết chặt trong tay vài giây tiếp đã giãn ra để bắt lấy điện thoại reo trong túi quần. Ngay khi vừa bắt máy, Pond chưa kịp hỏi là ai đã bị cướp lời.

"Giờ cậu muốn cảnh sát bế đi hay người nhà cậu đến rước đây cậu chủ Naravit?"

"Mày là ai?? Đừng có giở trò nữa!! Muốn bao nhiêu tiền???"

"Khun Naravit hào phóng quá, nhưng tiếc là tiền anh có tôi cũng có, chỉ có điều tôi không làm mọi thứ để có tiền như anh."

"Chết tiệt!!! Người của tao đến đón, tao cấm mày không được hé một lời đến ba tao!!"

"Khun Naravit lần sau chú ý nhé! Tôi có thể kiện cậu tội vu khống và gây rối trật tự đó!"

Chỉ biết nghe một tiếng rầm mà Phuwin đoán đó chính là tiếng của sự tức giận đang đổ lên cái gì đó tội nghiệp bên cạnh. Em nhanh chóng cúp máy trước khi người kia rủa xả mình tiếp.

"Mẹ nó bọn cớm phá hoại!!!"

Pond gạt phăng miếng vải bịt miệng quăng xuống đất, vòng tay ra trước tự cởi trói như có thể thoát được từ lâu. Nhìn cả bọn lúc nãy vờ canh giữ mình giờ lại cúi rụp đầu đưa hắn về nhà.

Chiếc xế hộp sang trọng đậu trước nhà kho cũ kĩ nhanh chóng rước người rồi lui đi, căn nhà tạm bợ nhanh chóng bị phá gỡ, đốt bỏ như giấu đi vật chứng, tất cả giờ đây chỉ còn lại đống tro tàn.

Người cầm lái cười mỉa mai như tặng cho thiếu gia bên cạnh một món quà chào đón.

"Tao đang giam giữ con tin rồi không biết có bị liên lụy không nhỉ?"

"Mày im lặng cũng không ai nói mày câm đâu Dunk."

Cậu ấm Pond Naravit ngoài việc thâu đêm suốt sáng ở các bữa tiệc cùng bạn bè thì cậu nổi tiếng là tay đua số 1 làng quý tử, cùng với người bạn thân tên Dunk Natachai của mình, người mệnh danh có nhiều người yêu cũ nhất hội con nhà giàu Krungthep.

Để so mức độ đào hoa thì như nhân vật Heesung ở truyện tranh Jinx gì ấy nhỉ? Mà thôi, đâu phải tìm hiểu nhiều người là đời tư không trong sạch đâu, trai gái trong danh sách người yêu cũ của Dunk chưa từng có một ai lên tiếng vấn đề anh ngoại tình hay bỏ rơi họ cả, còn yêu là nói còn yêu, rất dứt khoát, thậm chí có người còn giữ liên lạc với anh thân thiết chỉ sau Naravit hiện giờ. Phải kể đến streamer Book Kasidet và bác sĩ Jimmy Jitaraphol cùng người yêu Sea Tawinan.

Đúng rồi, không nghe nhầm đâu, hội người yêu cũ của Dunk thi nhau cặp bồ. Dunk không biết mình có nên tự gọi bản thân là ông tơ giới thượng lưu hay không nữa. Không phải anh thích chơi đùa tình cảm người khác, chỉ là anh không hiểu cảm giác yêu ai đó là như thế nào thôi. Đến giờ bản thân anh vẫn thắc mắc rằng mình đã có được cảm giác rung động với một ai thật sự hay chưa, hay tất cả chỉ là nhất thời cảm nắng? Dunk cũng không trả lời được.

Anh thở dài ra một hơi hỏi thăm người bạn thân của mình đang bực dọc ở ghế lái phụ.

"Sao? Quý tử Naravit bị một thằng cớm ất ơ bắt thóp à?"

"Giúp tao tìm ra đích danh nó!! Tao nhất quyết phải để nó quỳ xuống chân tao xin tha!!!"

Dunk chỉnh tóc qua gương, ừm hửm trong cổ họng đáp lời hắn mà không nhìn, trêu chọc nói.

"Tao nói rồi, cách này của mày không có work."

"Work cái đầu mày!! Đi mà work với em Satang xinh tươi của mày đi."

"Em nào? Giờ tao đang situationship with P'Gawin!"

"Mày để tao nhớ tên người yêu mày rồi mày hẳn đổi được không Dunk??"

"Sống là để tận hưởng bạn yêu ơi. Cứ đua xe với bài bạc như mày thì biết ngày nào khôn."

Pond hậm hực thấy bạn thân mình đắc thắng, hắn phán cho anh một câu.

"Chắc trên đời này còn mỗi tao là mày chưa có quen thôi Natachai ạ. Muốn thử không??"

"Ọe! Cho ông cũng không thèm!"

"Có mấy người thèm mà không được đó bạn."

"Vậy thì tao sẽ chờ tới ngày có đứa thèm mày, xong tao sẽ cua nó."

"Mày khốn nạn với bạn vừa thôi Dunk ơi! Hới!!! Thằng chó!!"

Tiếng thét của cậu quý tử chìm vào màn sương đêm khi Natachai nhấn mạnh ga chiếc siêu xe, Naravit chưa kịp cài dây an toàn đã bị anh doạ cho sợ chết khiếp.

Ở đời không nên chửi bạn.






_________

đào quá trời hố hum biết khi nào lấp hết đây 🥰


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net