END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thừa Hoan với Sáp Kỳ năm nay lại trở về, Hoan học xong rồi, nghe nói đang có dự định gì đó với Hiếu Tiệp, ba người định xây dựng cái nhà máy gần đây, nói như vậy... Tú Anh có còn ràng buộc gì nữa không? 

Đã bao mùa hè rồi, thời thế thay đổi, đến cây còn thay lá thì lòng người dễ gì chịu yên ả. Tú Anh thay đổi rồi, so với dáng vẻ tươi tắn đầy sức sống hồi đó thì em bây giờ trông thành thục hơn rất nhiều, trưởng thành mang theo một bộ dáng ảm đạm mà xinh đẹp. Duy chỉ có tình cảm dành cho người vẫn chưa hề lung lay, dù cho mấy mùa bão giông, nó vẫn vậy, sáng bóng, an toàn ngủ sâu trong trái tim em. 

Khoảnh khắc mà em mong đợi đã đến, đến trong sự sợ hãi của em. Tối hôm đó, ngồi ở bàn học, em mở hộc tủ lấy ra một mảnh giấy nhỏ nhăn nhúm nhưng không ố màu kỉ niệm, nhìn vẫn còn rất mới chỉ là không được thẳng thớm như đã bị gấp ra gấp vô nhiều lần. 

Trên đó có ghi dòng địa chỉ, cùng với đôi câu nói chỉ vỏn vẹn có vài chữ, đọc mà thấy như nức nở. 

Tú Anh không biết Châu Hiền đang có cuộc sống thế nào. Đã lâu như vậy rồi không biết nàng có còn nhớ em không, có còn thương em không, chỉ sợ một phút bốc đồng của em mà làm đổ vỡ cả hạnh phúc hiện tại của nàng. Đã lâu như vậy rồi... Châu Hiền phải có bạn trai chứ nhỉ... nàng chắc cũng đã có công việc ổn định hoặc là đang bôn ba khắp nơi giúp đỡ mọi người ấy. Thế... nàng có còn tâm trí nào nhớ đến em không. 

Suy cho cùng, tình cảm của em và nàng cũng như những áng mây kia. Trôi bồng bềnh, nhẹ tênh qua đỉnh đèo, để rồi rời đi, để lại một rừng thông ẩm lạnh, để rồi từ từ tan biến, mây không tới, nắng cũng không về nữa, trước mắt là một mảnh hoang tàn, chỏng chơ, u hoài... 

Lại nói tới con bé Nghệ Lâm, năm nay nó học tiểu học rồi, cao lớn ra dáng hẳn. Có cái già đầu rồi mà hay nhõng nhẽo với em. Nó nằm sấp trên giường của em, lật lật cuốn sách, giọng người lớn nói. 

"Tú Anh ráng học cho giỏi đó nha" 

"Ừa, biết rồi"- Em phì cười. 

"Đi lên đó rồi có nhớ tới em không?" 

"Có. Dự định là sẽ nhớ rất nhiều đó nha" 

"Ủa mà, Tú Anh lên đó làm gì vậy?"- Nghe là sặc mùi nguy hiểm rồi.

"... hỏi gì vậy? Học chứ làm gì?" 

"Xạo! Em dám cá Tú Anh lên đó, điều đầu tiên làm chính là đi gặp Châu Hiền" 

Ừ. 

Nghệ Lâm nó vẫn cứ vậy đó. Suy cho cùng cũng lớn được mỗi cái xác. Tính tình cũng càng ngày càng ngứa đòn. 

...

Hiếu Tiệp cũng đến gặp Tú Anh, nói muốn tiễn em đi, em thẳng thừng từ chối... em không muốn bất kì điều gì níu kéo em nữa. 

Em miết nhẹ sợi đỏ trên cổ tay, từ từ tháo nó ra, bỏ vào ba lô. Từ giờ em sẽ sống cho chính em... em sẽ vùng vẫy vì vận mệnh trớ trêu của mình.

... 

Châu Hiền tan làm thì trời cũng đã tối khuya, hôm nay cũng không biết vì động lực gì mà nàng lại rẽ vào con đường ngập hương thơm của em. Để rồi bất ngờ khi vẫn còn nhìn thấy những đóa bách hợp đọng sương, lấp lánh đung đưa. Châu Hiền đi vào trong cửa hàng, chủ là một chàng trai thư sinh, tử tế và tốt bụng, nàng chỉ nghe người ta nói vậy chứ đây là lần đầu gặp. Nàng rốt cuộc đã hỏi mua hết số hoa đó... trưng cho thơm nhà thôi... 

Sau ba năm, nàng rốt cuộc cũng không thể quên được mảnh tình đã cũ, một lần như mãi mãi in sâu vào tâm khảm, không nguôi ngoai. Không có hôm nào là Châu Hiền không nhớ đến em, có những ngày tháng đã khởi động xe định trở về nơi đó nhưng rồi nàng lại nghĩ về em, nghĩ về tương lai tươi sáng của em, nếu ngày tháng ấy em chưa từng gặp nàng thì tốt quá... mọi thứ đã không khổ sở như vậy. Những lúc như thế Châu Hiền chỉ biết gục đầu vào vô lăng, mím môi mà nức nở, khóc cho mảnh tình câm, không thốt nổi nửa lời. 

... 

Thời gian trôi, rốt cuộc chúng ta đã đi qua được bao mùa nỗi nhớ, chỉ biết khi gặp lại, trên mình đã đầy rẫy những vết xước, trái tim cũng vậy, không còn vẹn nguyên nữa, nó khô cằn, mục ruỗng theo tháng năm... 

Giữa chốn người lan man, không thấy gì, giữa biển người mênh mông, em chỉ thấy tình mình đang rung động mãnh liệt. Như một cỗ máy xưa cũ lâu năm không ai đụng tới đột nhiên khởi động lại, gượng gạo, khắc khoải. Tú Anh trên vai chiếc ba lô, trên tay là một bọc gì đó mua được từ cửa hàng tiện lợi, hình như là đồ ăn dọc đường, tay còn lại cầm điện thoại vuốt vuốt kẹp theo một mảnh giấy. Cái thứ này khó xài quá, em thà đi xem bản đồ giấy còn hơn. 

Mất cả một ngày để tìm được địa chỉ mà Châu Hiền ghi trong mảnh giấy. Thành phố gì mà lớn thấy ớn, vác cái ba lô to sụ trên vai đi đi lại lại như hành quân, cũng may hồi còn ở dưới trấn em cũng là tay bốc vác cho người ta nên cũng đỡ, mãi một vòng thế nào lại quay về chỗ cũ, Tú Anh mới bắt đầu hỏi người đi đường, hỏi rồi vẫn mò nửa ngày mới tới. Em tự nhận bản thân mình mù đường, ở dưới nhà, đường xuống thị trấn có con đường thẳng mà chạy, chứ đâu có ngoằn ngoèo ngỏ ngách như trên đây đâu, em công nhận năng lực của Thừa Hoan... 

Cơ mà hình như trong nhà không có người, Tú Anh nhớ mình tới đây đã là rạng sáng, em nghe lời Thừa Hoan bắt xe buýt đi vào trung tâm thành phố để dễ đi đường hơn, ấy vậy mà bây giờ đã hơn 9h tối mới tới nơi. Tú Anh chưa ăn gì, vừa đói vừa mệt khiến em kiệt sức mà ngủ quên ở cửa nhà số 293. 

.

.

Châu Hiền vừa đi bộ vào nhà vừa nghe điện thoại của ba, ông ấy nói ngày mai có cuộc họp quan trọng nên dặn dò con gái ngủ nghỉ thật tốt. Nàng còn chưa kịp đáp lời cảm ơn ông thì điện thoại trên tay đã rơi lạch cạch xuống mặt đường, bó hoa trên tay cũng đáp xuống nền đất lạnh. Mắt nàng mở to còn thân thể thì cứng đờ. Châu Hiền không kìm được trái tim đang kịch liệt run rẩy, dáng vẻ mà nàng vẫn thầm thương nhớ nay lại hiện hữu thật chân thật trước mắt nàng. 

Đây tuyệt đối không phải mơ... nàng phải mơ về em bao nhiêu lần mới phân biệt được nào là mơ, nào là thật chứ. 

Tú Anh hình như lạnh quá, em cựa mình, ôm chặt cái ba lô vào người, ngồi co ro ở đó ngủ. 

Gió rét thổi quét qua mặt đường, quét qua bó hoa trắng mỏng manh, tinh khiết, quét qua lòng của nàng rỉ rói đau... 

Một lúc thì bụng của Tú Anh réo lên nhắc nhở rằng em đang rất đói, không thể nào cứ nằm ở đây được. Em bực tức đạp cái ba lô lăn lốc qua một bên. Có người nào đó đã đi đến, xách nó lên mang lại chỗ của em. Người đó mang một mùi hương rất thơm, là mùi của nhớ thương. Tú Anh trắng mắt nhìn người đối diện. 

Sau bao năm thôi sao mà người khác quá, điều đó làm cho em phút chốc như lùi bước, phút chốc em nghĩ mình đến đây để làm gì. Châu Hiền bây giờ cũng đã ngưỡng hai sáu rồi nhỉ, thế cho nên nàng trưởng thành hơn rất nhiều, xinh đẹp hơn rất nhiều, một vẻ ngoài quá mức hoàn hảo và thuần thục. Tú Anh cảm nhận được lòng mình nhộn nhạo lên một trận uất ức, không biết uất ức điều gì nữa, có lẽ là uất ức vì sao nàng không về gặp em suốt bao năm qua, phải để em đợi chờ. Em vẫn nhớ như in buổi chiều hôm đó, nhớ thật rõ giọng nói khàn khàn của nàng nói yêu em, nhớ vị mặn của nước mắt dọc trên sườn má, em nhớ hết, em nhớ cả nàng... 

Tú Anh không biết từ lúc nào đã khóc, nước mắt không ngừng tuôn trào ra, tựa chừng như biển cả không thấy điểm dừng, em nghẹn ngào gọi. 

"Hiền..." 

Một chữ thôi, một thanh âm quá đỗi nhẹ nhàng cũng đủ đánh đổ hết uy nghi của Châu Hiền. 

Em của nàng sao mà khác quá, ốm tong teo rồi, hình như còn cao hơn trước hay là do nàng tưởng tượng về đứa trẻ năm nào của mình. Châu Hiền đưa tay lên vuốt vuốt đôi má, lau lệ khóe mắt rồi xuống mũi, xuống đôi môi đang mím chặt khổ sở. Đây, đây không phải là dáng vẻ nàng vẫn hay mơ thấy. Châu Hiền luôn mơ thấy em ở một buổi chiều lộng gió, tóc ướt xõa tung bay. Châu Hiền luôn mơ thấy bóng dáng cô gái với chiếc sơ mi trắng, chiếc xe đạp cũ mèm trở về từ phiên chợ ngập mùi kỉ niệm. Châu Hiền luôn mơ thấy em, dáng vẻ em tươi cười in hằn lên tuổi trẻ của chính mình. 

Để rồi nàng không thốt rõ lời... 

"Chị xin lỗi..." 

Châu Hiền ôm lấy Tú Anh thật chặt như ôm một mớ dấu yêu vào lòng. 

Em như không chịu được nữa mà bật khóc, dồn nén, nức nở, nỗi nhớ sẽ không còn bủa vây lấy em nữa. Tú Anh gặp được nàng rồi, gặp được cô gái mà em yêu nhất. Em chỉ hận bây giờ không thể mang cô ấy hòa làm một với mình, ôm bao nhiêu cũng không đủ, bao nhiêu cũng không thỏa nỗi lòng. 

Châu Hiền lại lần nữa đưa tay lên khuôn mặt của em, sờ từng ngũ quan trên đó, tất cả đều là trân quý đối với nàng, là giấc mơ chưa bao giờ thành thật. Nàng cũng khóc, khóc cho ủy khuất của em, sao nàng lại nhẫn tâm bỏ lại em ở đó... 

Mưa từ lúc nào đã tạnh, chỉ còn vài giọt rỉ rít trên mặt lá, không gian xung quanh lại quay trở thành tịch mịch, mọi thứ dường như rơi vào trầm lặng. 

Chỉ có hai đứa là nghe được tiếng lòng của nhau. Thanh âm có chút não lòng nhưng vỡ òa trong chốc lát. 

"Hiền..." 

"Tú Anh" 

"Chị có còn... yêu em không?" 

Ngay cả khi Châu Hiền ôm lấy em, em cũng không đủ tự tin để chắc rằng nàng có còn yêu em hay không... Tú Anh không biết khi nào đã trở thành loại người nhu nhược như vậy. 

Châu Hiền không trả lời. Nàng câu cổ em xuống, nồng nàn hôn lên môi. So với ba năm trước, đây không còn là nụ hôn e ngại, phớt lờ, nhưng chắc chắn biểu tình nồng đậm năm đó vẫn không thay đổi hoặc sâu sắc hơn trước. Tú Anh em vụng về đáp trả, đáp trả mảnh tình mỏng manh mà chân thành của Châu Hiền. Bấy nhiêu đó cũng đủ, đây là câu trả lời thỏa đáng nhất lúc này... 

Châu Hiền... em cũng vậy, yêu chị đến suốt cuộc đời này.
  

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net