Hyunie có bảo bối rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joohyun ở trong phòng cấp cứu đã mười phút rồi, như thế nào vẫn chưa ra? Còn nữa, bác sĩ thì liên tục người ra người vào, rốt cuộc là bị làm sao rồi?
"Làm sao vậy?"
Seungwan sau khi nhận được điện thoại cũng lập tức lái xe đến, còn không phải là Sooyoung làm loạn cái bệnh viện của chú hắn sao? Cũng may tiếp tân nhanh trí gọi cho hắn.
"Đã mười phút rồi, có khi nào, cô ấy...!"
"Tôi nói chuyện với bác sĩ rồi! Không sao cả, còn có là tôi gọi thêm mấy bác sĩ chuyên khoa khác đến, tranh thủ kiếm tra kĩ một lượt luôn, cậu nói em Hyun không thích đi bệnh viện còn gì, nhân vụ này, kiểm tra tổng quát một thể đi!"
Seulgi nghe hắn nhắc đến chị dâu, trong đầu lại bắt đầu suy diễn lung tung bắt đầu nghĩ mấy chuyện không đâu vào đâu, hắn ta còn dám ở trước mặt nó gọi chị dâu nhỏ như vậy! Son Seungwan , tên khốn kiếp.
Sooyoung , thím Lee nghe xong rốt cuộc cũng có thể an tâm một chút rồi, Seungwan lân la ngồi xuống bên cạnh nó, nhìn hai mắt nó sưng húp buồn cười
"Em cũng biết khóc hả?"
"Liên quan gì đến chị?"
"À, đúng rồi, lát nữa, bác sĩ sẽ nói chuyện với cậu, chuẩn bị tâm lí một chút!"
Sooyoung không nói gì, nhìn chăm chú cửa phòng cấp cứu, Joohyun , chị còn chưa nói lời xin lỗi chính thức, em dám có chuyện gì thử xem!
Seungwan hình như không có gì lo lắng hay buồn bực gì cả, rút khăn giấy trong áo khoác chìa trước mặt nó
"Lem son rồi!"
Seulgi giật lấy khăn giấy, móc túi trái, lại ngó sang túi phải, kiếm không ra cái điện thoại để mà soi, Seungwan ngồi bên cạnh bấm bấm cái gì đó, sau đó cũng tốt bụng đưa máy cho nó.
Seulgi cảnh giác nhìn, có nên cầm không? Thôi kệ đi, chẳng lẽ cứ vác cái mặt này ra ngoài sao? Nó cầm lấy điện thoại, bật camera vừa soi, vừa móc trong túi quần ra thỏi son, lau sạch rồi lại tô lại, bặm bặm môi trước màn hình.
Seulgi có biết, Seungwan đang quay lại màn hình điện thoại không?
Seungwan ngồi che miệng ở bên cạnh, nhìn nó làm trò hề ở trước mặt, thỉnh thoảng ho một tiếng nhịn cười.
"Trả này!"
Seungwan cầm lấy điện thoại, vờ nghiêm túc nhét vào túi áo, đoạn clip kia, có nên cho chủ nhân nó xem một chút không???????
------------
"Bệnh nhân có thai rồi! Sở dĩ bị ngất là do cơ thể gần đây ăn uống không đầy đủ thôi, tâm trạng cũng ảnh hưởng đến việc sinh nở và mang thai, cho nên, người nhà để ý đến cô ấy một chút!"
Sau khi Joohyun được chuyển đến phòng bệnh, Sooyoung cũng đến ngay phòng riêng của bác sĩ, câu đầu tiên ông ta nói chính là như vậy. Sau đó, nói thêm gì chị cũng không có nghe nữa, chỉ biết rằng cô mang thai rồi!
"Đứa bé được bao lâu rồi!"
"Theo như kiểm tra thì được khoảng ba tuần rồi!"
Ba tuần rồi sao? Vậy thì tốt rồi, càng dễ để lôi cô về nhà!
"Đây là ảnh siêu âm!"
Sooyoung kích động cầm lấy, nhìn chấm đen xì ở tỏng ảnh mà bác sĩ đó chỉ, đột nhiên bật cười thành tiếng, không nói không rằng bỏ ra khỏi phòng.
Joohyun có thai rồi!
"Sao rồi? Vui không?"
"Này là con của tôi!"
Sooyoung vui phát ngốc rồi, Seungwan đứng ngoài cửa phòng, nghe tiếng chị cười thoải mái như thế, cũng chưa tin được người trước mặt, có thật là Park Sooyoung không? Park Sooyoung có thể cười như thế sao?
---------------------------
"Chị dâu có em bé thật sao? Con sắp lên chức dì rồi! Thím cũng lên chức bà rồi!"
Seulgi vừa nói vừa cười, nhìn chị dâu nhỏ lại cười cười.
"Con phải đi báo cho ông nội biết!"
Thím Lee bây giờ vẫn chưa hoàn hồn, Hyunie có em bé rồi, bà Bae ở trên đó nhất định là rất vui. Thế nhưng, trong lòng cũng lo sợ, chuyện của hai người còn chưa đến đâu, bây giơ lại có em bé...
"Hyunie , tỉnh rồi sao?"
Joohyun nhìn căn phòng, lại ngửi thấy mùi của bệnh viện, lần thứ hai tỉnh dậy ở trong bệnh viên, không có gì vui vẻ hết, chỉ có sợ, sợ đến mức ước gì không tỉnh dậy nữa. Vừa sợ vừa kéo chăn muốn xuống giường.
"Hyunie đừng đừng xuống giường, cơ thể con còn yếu, đợi khoẻ thì chúng ta về nhà, đừng giật cái đó ra!"
Thím Lee nhìn mu bàn tay cô vội vàng túm lấy, ngăn ý định của cô lại. Joohyum lắc đầu nguầy nguậy, vừa khóc vừa muốn bỏ chạy, lúc cô đến bệnh viện, bà Bae sau đó cũng bỏ cô mà đi, lúc cô bị chị đưa đến bệnh viện, dì cũng bỏ lại cô ở đây, dì cũng giận cô không nói chuyện nữa, Joohyun không muốn ở lại đây, bệnh viện không có gì tốt đẹp hết.
Thím Lee chạy đuổi theo cô, trong bụng Hyunie còn có bảo bảo, không thể chạy lung tung được, đến ngã rẽ, lúc thím sắp không sức mà theo nữa rồi, rốt cuộc Joohyun cũng dừng bước, nhìn Sooyoung với Seungwan đang đi đến, sợ hãi.
"Em Hyun ?"
Seungwan đang đi đột nhiên dừng lại, Sooyoung nghe thấy cũng ngẩng đầu nhìn, Joohyun lùi lại mấy bước quay đầu lại chạy cũng may Sooyoung túm cô lại kịp.
Joohyun nhìn cổ tay bị chị túm, chạy không được, quay sang đánh chị, Seungwan đương nhiên không dám đứng nhìn, rảo bước bỏ đi, lại nhìn thấy thím Lee ngồi ở hồng hộc ở ghế chờ, vội vàng chạy lại.
"Đừng quậy nữa! Đi về phòng!"
Ai thèm quậy? Ai cần dì kéo cô chứ? Joohyjn cắn tay chị, muốn nhân lúc chị đau quá buông cô ra mà bỏ chạy, ai ngờ chị lại không chịu buông chứ!
"Xong chưa? Xong rồi thì về phòng!"
Đi được hai bước, lại nhìn Joohyun đi chân đất thì thở dài, đưa tờ giấy siêu âm cho cô, bế Joohyun trở về.
"Hai người ra ngoài một lát đi!"
Joohyun ngồi im trên giường, cảnh giác nhìn chị, Sooyoung lấy khăn lau đi vết máu ở mu bàn tay của cô, nhìn cô khép nép ngồi trên giường, kiên nhẫn ngồi xuống đưa tay muốn chạm vào cô. Joohyun lập tức phản ứng dữ dội, nín khóc chưa được bao lâu, vừa khóc vừa đẩy tay chị ra, ngồi nhích lại ra góc giường.
Dì lại muốn bóp cổ cô sao?
"Bà xã, em muốn giận đến khi nào, về nhà rồi giận tiếp, có được không?"
"..."
"Chỗ này có một bảo bối rồi! Bà xã, em muốn đứa bé không nhận chị sao?"
Chị nhìn xuống bụng của cô, ánh mắt dịu đi nhiều, chờ đợi phản ứng của cô, thế nhưng, ngoài khóc thì cô đều không nói gì cả.
"..."
Bảo bối ?
Sooyoung nhìn cô, trong lòng trùng xuống
"Chúng ta về nhà đi, có được không?"
Không muốn về nhà, không muốn về căn nhà đó nữa...
"Thay quần áo đi, muốn hay không cũng phải về nhà!"
Đợi Joohyun thay xong quần áo, Sooyoung không nói không rằng bế cô đi ra ngoài, thím Lee với Seungwan đều ở bên ngoài, còn tưởng sẽ ở lại đây một vài hôm, ai ngờ chị đã bế cô đi ra thang máy, thím Lee đuổi theo, Seungwan cũng giật mình gọi với lại
"Này, sao đã đi rồi?"
Mẹ nó, bệnh viên nhà hắn, ít nhất cũng phải hỏi ý kiến mới được xuất viện chứ!!!!
Ai bảo hắn lại có người bạn như thế chứ!
------------------
Sooyoung lái xe trở về biệt thự, phòng trọ cũng không có ghé qua, xe vừa dừng, thì lập tức bế cô lên trên phòng, ông Park ngồi trong phòng khách cũng chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ kịp nhìn hai người kia đi lên trên phòng.
"Này, hai đứa nó vậy là làm lành sao?"
"Cái này tôi cũng không rõ nữa!"
Thím Lee đứng ngoài cửa, nhìn hai người đàn ông ngồi trong phòng khách cũng lắc đầu. Thím cũng không biết họ làm lành hay chưa!
"Chị con về rồi sao?"
"Chị dâu con cũng về!"
"Thật hả?"
Có thật không? Nó mới chỉ về tắm rửa còn chưa kịp báo tin nữa đã làm lành nhanh như vậy sao?
---------------------
Joohyun sợ hãi nhìn căn phòng, lắc lắc đầu, vừa khóc vừa chạy ra cửa lại bị chị một lần nữa kéo lại, cô còn đang có bảo bối, chạy nhanh như thế làm cái gì? Sooyoung ôm lấy cô, vừa nói vừa xót xa lau nước mắt
"Chạy đi đâu? Đi đứng cho cẩn thận, còn chạy nữa là chị nhốt em trong này thì đừng trách!"
Lời nói rõ ràng là đang cảnh cáo, thế nhưng hành động thì bảo bọc cẩn thận như thế, ôm chặt lấy cô, những ngày qua không được ôm cô, có biết chị khó chịu như thế nào không? Kể cả lúc nhìn cô mới trở về nhà, lúc nửa đêm vẫn bởi vì không có cô mà ngủ không yên giấc, cuối cùng cũng có thể ôm cô rồi. Ba tuần giống như ba năm không được gặp, chỉ là có bầu thôi, lại gầy như thế!
Cô trở về rồi, có thể ngày ngày nhìn thấy cô, vậy là tốt rồi

End chap 46

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net