Hồi 11: Ở điện Moona

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói về em... là sao ạ...?"_ Nene đau đớn giương đôi mắt vừa đậm nét kinh hãi, vừa rõ nét căng thẳng nhìn vào Nemorosa.

Chị ấy chỉ im lặng và nhìn chằm chặp xuống bậc thềm như thể ở đó có gì thu hút đôi mắt sắc cam đậm mạnh mẽ của chị vậy. Nhìn chị có vẻ đang rất hồi hộp, bồn chồn, nhưng dường như em có thể nhìn thấy trong đôi mắt chị lấp lánh những hạt nước vô sắc nhỏ li ti... Chị đang khóc...

Khóc vì bị em gặng hỏi sao...?

Không phải. Chị khóc vì chị đang rất lo lắng, chị thương em nhưng chị lại thấy bản thân vô dụng đến nỗi không làm được gì cho em cả...

"Zara-chan... Chị xin lỗi..."

"Tại sao ạ?? Tại sao chị phải xin lỗi em kia chứ... Rosa-nee..."_ hai cánh mũi em cay cay làm em không ngừng sụt sịt, nước mắt trào ra cũng có vị vừa mặn nồng, vừa cay như thể muốn xé tan giác mạc.

Em đang ôm chị thật chặt. Chị luôn là điểm dựa vững chắc cho em trong suốt một tháng nay sống với chức danh của một thiên sứ. Và em cũng biết, chị đã hi sinh rất nhiều vì em, chị yêu thương em như một cô em gái ruột thịt của mình... Chính điều đó đã làm em gắn kết với chị hơn tất thảy ở những thời khắc gian nan thế này. Em muốn chị không giấu diếm em bất cứ điều gì, kể cả điều nhỏ nhặt nhất.

Chuyện em muốn biết lúc này chắc hẳn không phải chuyện cỏn con có thể dễ dàng nói ra đối với chị. Nhìn chị đau khổ như bị ngàn mũi dao đâm vào, rách tan xác thịt, làm lòng em vỡ nát. Em không muốn thấy chị khóc, càng không muốn thấy những hạt nước mắt rơi từ đôi mắt chị là vì em...

[ Em không muốn!!

Em chị muốn thấy chị mãi mãi tươi cười...

Em chỉ muốn hai chúng ta mãi là đôi tỷ muội thân thiết, gắn bó không rời... mãi mãi...

Vì vậy, chị hãy kể ra chuyện ấy cho em nghe... được không, Rosa-nee...? ]

Những dòng suy nghĩ của em đến với chị bằng cái ôm nồng ấm của một đứa em gái dành cho chị mình một tình yêu trong sáng, chân thật... Chị òa khóc nhiều hơn, những giọt nước đầm đìa chảy khắp hai má, làm những sợi tóc màu bạch kim bàng bạc dính bết vào hết cả. Mảnh áo trên vai em cũng ướt át, ướt át... Nhưng em chịu được...

Vì... em muốn biết, rốt cuộc đã có chuyện gì ở điện Moona!!

----------OoO----------

Hai người vẫn ôm nhau, nhưng nước mắt cũng đã vơi đi nhiều. Nỗi niềm trong lòng Nemorosa cũng dần như được giải tỏa, nó giúp chị cởi bỏ nút thắt của chiếc túi chứa tất cả sự thật bên trong bản thân chị... Cuối cùng, chị xa rời tấm thân em, lấy bên tay vẫn còn đeo găng màu nâu da gấu lên dụi dụi mắt. Đôi mắt chị sưng vù như bị ong đốt hoặc bị muỗi cắn phải tới ba lần. Mắt em cũng sưng tấy, ửng đỏ. Trong lòng mắt vẫn có một lớp nước mờ mờ bao phủ. Em muốn nhìn chị rõ hơn, nhưng dù có lau mắt đến mức nào đi nữa thì lớp màng ấy vẫn không thể phá bỏ...

Chị nhẹ nhàng xoa đầu em, giọng thỏ thẻ như thổ lộ tâm tình giấu kín từ lâu. Em dựa đầu lên vai chị, mắt mờ nhìn lên mặt trăng xa hun hút chỉ bằng mặt chiếc bát cơm cỏn con, mang màu trắng ngần, dịu dàng mà thanh khiết. Gió hun hút thổi, chị khoác lên em tấm áo choàng lông thú, miệng chị mở hé nhưng giọng vẫn rành rọt...

"Reen-sama đã gọi chị đến ngay sau khi những công việc kia chị đã hoàn thành xong xuôi cả. Chị đã đoán rằng... Ngài ấy sẽ chỉ nhắc tới em, riêng em... và lại về chuyện chị hãy chăm sóc, chỉ bảo em thật tốt, vì em chính là hậu bối của Ngài ấy... Nhưng Reen-sama... không hiểu sao đã nói với chị những điều kì lạ..."

Chị dẫn em vào một hồi tưởng không có kết thúc có hậu. Em hình như hiển hiện trước mắt cảnh chị tiến vào điện Moona, nghiêm trang nói lời chào với anh. Ánh nhìn của anh sắc lẹm, có chút thâm trầm, đớn đau phảng phất đâu đây... Còn có đôi chút thất vọng đến nỗi không thể cất lên thành lời phàn nàn mà chỉ biết ủ dột một mình...

"Reen-sama... Ngài cho gọi tôi sao...?"_ giọng chị thoáng chút mỏi mệt, em có thể thấy.

"Đúng vậy... Đã làm phiền cô rồi... Giờ, mong cô hãy nghe thỉnh cầu này của ta."_ giọng anh đanh thép, sao có chút vội vã nhỉ?

Như thể nếu không nhanh nói ra những lời tiếp theo thì anh sẽ không bao giờ có thể nói ra chúng... Em thấy trong anh một nỗi đau luôn quặn thắt. Em thấy anh đau khổ...

Em muốn ở gần anh, em muốn tự mình lắng nghe điều ấy!!

Nhưng tại sao... anh lại không tìm em?

Anh không tin tưởng em, hay chuyện này em không cần biết, hay... anh không thể đối diện với em mà nói ra những lời lẽ tiếp đó?

....

"Thỉnh cầu sao ạ?? Trời ơi, Ngài đâu cần phải kính cẩn với tôi như vậy chứ, Reen-sama đáng kính..."_ chị tỏ vẻ ngạc nhiên, em có thể thấy.

"Nhưng thực lòng ta,... chuyện này sẽ rất phiền phức cho ta, cho cô và cho cả cô ấy nữa..."_ anh cụp mắt, lòng dấy lên nỗi đau vô tận tưởng chừng không thể lí giải lí do bởi người khác, chỉ có anh mới có thể biết anh đang nghĩ gì và sẽ nói gì._ "Ta muốn nhờ cô... giúp ta giải thoát cho Zarapitta khỏi... ta."

Cái gì cơ...? Anh vừa nói gì thế?

Là do em nghe không rõ hay do anh đã nói nhầm ở chỗ nào, mà câu nói của anh lại trở nên kì cục và gây sát thương về mặt tâm hồn lớn đến như vậy...?

Giải thoát em... khỏi anh...? Tức là anh không còn cần em nữa hay sao...?

Ngoài trí tưởng tượng ấy, dựa đầu lên vai chị, đôi mắt đỏ ngọc tựa ly rượu ngọt ngào về đêm của em đã ngân ngấn nước... Em thậm chí không thể thích ứng với câu nói ấy kể cả khi ngừng tưởng tượng cơ mà...

....

"Ngài nói gì vậy...? Ý Ngài là sao??"_ chị thảng thốt, đứng bật dậy, đôi mắt dần trở nên tối tăm như sắp sửa sẽ làm việc gì không tưởng.

"Đúng như lời ta nói, hoặc cô có thể nghĩ theo hướng mà cô muốn, như là ' Reen-sama không còn cần thiên sứ Zarapitta làm hậu bối cho hắn nữa. Hắn đã lợi dụng cô ta chỉ vì muốn đoạt chiếm Golden Sky... ' . Hãy nói như vậy với Zarapitta, và nói cô ta đừng bao giờ tìm đến ta nữa. Ta đã chán cô ta rồi~"_ dù anh nói vậy, em vẫn không thể nào tin.

Em biết anh đang đau quặn thắt, em biết tâm trí anh đã phản đối rất nhiều việc anh nói như vậy, nhưng tại sao anh vẫn nói ra...?

Em đã làm gì sai hay sao?

Ngoài việc đuổi em đi, anh không thể ban cho em một hình phạt khác được hay sao...?

"Hanako-...kun..."_ em âm thầm gọi tên anh bên cạnh người chị rất mực thương yêu em.

Lời em nhẹ bẫng, hòa vào trong gió, bị gió đưa đi đến đâu em không rõ... Nỗi lòng em lúc này như bị xé thành nhiều mảnh, em cố ghép lại mà không sao ghép được...

Như thể... đánh mất hi vọng cuối cùng...

....

"Ngài...hãy tỉnh táo lại ngay cho tôi, Reen-sama!!"_ chị gườm gườm giương lên đôi mắt sắc như dao găm của một kẻ có thù oán với địch thủ của mình, từ từ tiến lại gần anh và cho anh một cái tát thật mạnh.

Chị muốn trả đũa_ trả đũa cho em...

Mặc dù chị biết những lời anh vừa nói không hề là thật_ những điều về em...

"Chị đã đánh Hanak... à không, đánh Reen-sama sao...?"_ em hỏi lại, nhưng không hề có chút gì gọi là ngạc nhiên hay sững sờ, chỉ là hỏi cho có, hỏi trong vô thức...

"Ừm... Đến giờ chị vẫn còn không tin nổi rằng chị đã đánh Ngài ấy, đứa con thông minh, dường như hoàn hảo và được kính trọng nhất trong tất cả những Đứa con của Chúa..."

....

Anh không nói gì. Cú tát đã làm khuôn mặt anh tê tái, tê đến dại đi. Nhưng anh không hề nổi giận...

Mặt vẫn ở trạng thái với mái tóc màu chocolate đen nâu đã hơi rối, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất không rõ sắc thái, chị không thể nhận ra cảm xúc gì đang trào dâng trong anh của lúc ấy... Anh chỉ nói vẻn vẹn câu cuối cùng...

"Hãy nói với Zarapitta những điều tôi vừa nói với cô. Hãy nói sao cho làm tôi thật cay nghiệt... Hãy nói,... ta xin cô, Nemorosa... Hãy vì những gì ta đã làm cho cô..."

Những lời cuối cùng mới thật bi đát, như khúc dạo cuối của một vở nhạc kịch đau buồn, khiến thính giả lẫn khán giả đều khắc khoải mãi...

"Vậy sao ạ...? Em hiểu rồi... Cám ơn chị đã kể cho em, Rosa-nee..."_ Nene đứng dậy, bước dần ra khỏi khu hạm đội mà không ngoái đầu lại nhìn.

Nemorosa biết cảm xúc trong em lúc này không rõ ràng, là một mớ hỗn độn những cảm xúc tạp nham...

Lời em vừa gọi lúc ấy_ "Hanako-...kun..."_ theo chiều gió mà lạc phương tới tận điện Moona, lọt vào tai của vị thánh thần đang ngồi trên bệ đá nhìn trăng, ngắm sao trời...

"Ta lại tưởng tượng tới em nữa rồi, Nene..."

Cả hai đều lạc lõng trong mớ hỗn tạp những xúc cảm ấy, để rồi đánh mất niềm tin vào thực tại rộng mở, tốt đẹp của họ...

《End》

Bão chap 3/3 nhee~
18 trang sinh học đang chờ đợi tớ cùng 1 đề thi thử toán vào 10 vẫn đang làm dở^^
Hẹn gặp lại mợi người ở chương tiếp nha, mơn đã đọc~
Eru_ Thiên Lam Hạ Nắng💮

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net