Hồi mở đầu: Em của quá khứ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừng đông ửng hồng một góc trời xa xa. Em vừa thức giấc, mở mắt ra thì một ngày mới đã bắt đầu rồi. Mặt trời tròn trịa tỏa ra ánh hào quang vàng dịu, ngọt ngào như mật ong, mọi vật xung quanh em đang thức tỉnh cùng nắng mới...

Em là Yashiro Nene_ một cô gái bình thường. Em vẫn luôn tự ti về bản thân bởi đôi chân không đẹp như của những cô gái khác. Tuy vậy, bên cạnh em vẫn có rất nhiều người yêu thương em, đặc biệt là một người...

Cậu ấy lúc nào cũng dành cho em một ánh nhìn tinh nghịch như thể cố ý chọc ghẹo, nhưng dù sao thì nó cũng chỉ theo nghĩa là cậu ấy muốn làm em cười chứ không phải muốn làm em buồn bã hay tổn thương. Em biết rất rõ con người cậu ấy, rất rõ... Cậu ấy là bạn thủa nhỏ của em, lớn lên cùng một ngôi trường mẫu giáo, học cùng một lớp ở trường sơ trung, và ngay cả bây giờ khi đã lên cao trung, cả hai người vẫn không thể chia lìa nhau... Em luôn chú ý đến cậu ấy, lúc nào cũng tự dặn bản thân là em thích cậu ấy, vì... cậu ấy luôn chăm sóc em...

Chỉ một lần thôi, dù cho có bị từ chối, em cũng muốn được thổ lộ tình cảm mình với cậu vào một ngày nào đó. Và em đã quyết...

Ngày mà em chờ mong cũng đã tới!

Hôm nay.

Ánh mắt bật sắc đỏ hướng về hừng đông rạng ngời, khuôn mặt em cũng tươi tắn hơn bao giờ hết... "Yugi Tsukasa... Tớ chắc chắn sẽ tỏ tình với cậu!!"_ lòng em chẳng còn đâu những đắn đo từ vài hôm trước khi nghĩ tới chuyện này, giờ nó vững chãi và thôi thúc em mặc bộ đồng phục của trường Kamome và xuống nhà ăn sáng...

/King... koong.../_ chuông cửa vang lên một hồi làm tim em đập nhộn nhịp hơn.

Em biết ai ở trước cửa...

"Chắc là Tsu-kun nhỉ? Thằng bé thật tốt, nó lúc nào cũng đến đưa con đi học... kể từ sau cái chết của Ama-kun hồi ba tháng trước..."_ đôi mắt rạng rỡ hay cười của mẹ em chợt vụt tắt khi nói đến chuyện của Amane.

Tâm trạng em chùng xuống.

Phải rồi, sao em lại không mảy may suy nghĩ gì về việc đó nhỉ? Dù thời gian có trôi nhanh đến mấy, nhưng chẳng phải Amane cũng là một người bạn cùng chơi với em từ khi vẫn còn là một đứa trẻ hay sao? Cả ba người, Amane, em và Tsukasa đều như đã được gắn kết với nhau từ kiếp trước... Chúng em thực sự đã rất thân thiết...

[Thực sự là vậy...?]

Em đang lừa dối ai thế này?

Em đang tự dối lòng mình...

Sự thật thì, em không hề quan tâm tới việc sống hay chết của Amane, dù anh có ra sao thì vẫn luôn tồn tại một sự thực như vậy, không hề đổi thay. Em rũ bỏ anh ra khỏi cuộc chơi ngay từ khi mới bắt đầu nó, và chỉ chăm chăm chú ý đến Tsukasa_ người em trai song sinh rất thú vị của anh. Em luôn giữ cho mình cái suy nghĩ đáng ghét: "Amane-kun thật bình thường, đúng như cái tên của cậu ta. Mình ghét cậu ta!! Tại sao cậu ta cứ phải xuất hiện khi mình và Tsukasa-kun chơi cùng nhau cơ chứ??..."----

Lúc cậu chết đi, em không hề khóc.

Hình như lúc ấy, em đã... CƯỜI...

MỘT NỤ CƯỜI VUI VẺ NHƯ THỂ NỤ CƯỜI CỦA MỘT LOÀI DÃ THÚ, HAY CỦA MỘT ÁC NHÂN...

Em đã dịu dàng ở bên cạnh Tsukasa, an ủi cậu, đem mọi tình yêu mà em giữ kín trong lòng từ tấm bé trao cho cậu, giúp cậu sớm quên đi hình bóng của Amane. Cậu không còn nhắc đến Amane trước mặt em nữa, cũng không còn khóc nức nở vì cái chết của anh cậu nữa... Nhưng em đâu biết rằng, mỗi khi trở về nhà, cậu đều ôm lấy di ảnh của Amane... và khóc thảm thiết...

Mẹ em đã đi ra ngoài mở cửa cho Tsukasa...

"Chúc dì một buổi sáng tối lành! Yashiro-chan đã ăn sáng xong chưa ạ??"_ cậu lễ phép hỏi khi đứng ngoài cửa nhà.

"Chắc phải một lúc nữa... Nào, vào trong đi Tsu-kun~"_ mẹ em nở nụ cười rồi mời chào cậu.

Nene ở trong đã sặc cả sữa đang uống dở. Hai gò má bầu bĩnh của em đỏ ửng lên như trái cà chua tươi mọng. "Mẹ à!!!"_ em không ngăn nổi tiếng rên vì ngượng của em như một cuốn băng dài trong tâm trí đang chạy không ngừng. Cho nốt nửa chiếc bánh mì nhân dâu vào miệng, em vác cặp ra khỏi cửa nhà luôn khi Tsukasa còn chưa kịp bước chân vào.

"Không cần vô đó làm gì, Tsukasa-kun!! Mình đi luôn thôi~"

"Ờ... ừm... Yashiro-chan..."_ cậu ngây người nhìn em rồi chào mẹ em lễ phép như khi mới đến._ "Vậy chúng cháu xin phép đi học đây, chào dì ạ."

"Ne-chan, Tsu-kun~~ Hai đứa đi cẩn thận nhé!"

----------OoO----------

"Thật sao, Nene-chan??? Cậu thực sự sẽ tỏ tình với Yugi-kun à??"_ Aoi ngạc nhiên hỏi lại em và ngay lập tức bị em bịt miệng lại.

"Im lặng chứ Aoi-chan!!! Người khác sẽ nghe thấy mất!!"

"Nhưng thực sự cậu sẽ làm à?"_ cô nàng tóc tím đã rút kinh nghiệm và thì thầm hỏi lại.

"Ừ. Chiều nay! Nhất định đó!!"_ Nene hừng hực ngọn lửa nhiệt huyết để cho cô bạn thấy mình đã sẵn sàng đến mức nào.

Chiều đã tới thật nhanh. Những tiết học không làm khó được Nene. Dù chuyện gì có xảy ra, em cũng sẽ tỏ tình!!! Em đã thề với bản thân như vậy. Em cũng đã buộc nó phải làm theo lệnh em...

Quả trứng thiên nhiên từ một màu vàng rực rỡ chuyển sang màu đỏ nhạt nhòa. Ánh sáng tỏa ra từ nó nhấn chìm thế gian trong một màu buồn đến nao lòng. Em đã nói cậu đợi em ở dãy phòng học cũ lúc tan trường. Liệu cái đầu lúc nào cũng chỉ lo chơi của cậu có nhớ ra lời thỉnh cầu từ mãi sáng sớm của em không chứ?

"Đã hơn mười phút rồi mà Tsukasa-kun vẫn chưa tới nữa!!"_ Nene thở dài ôm lấy khuôn mặt dễ thương bằng cả hai bàn tay.

Mái tóc màu bạch kim bay lả lướt trong gió, tán loạn mà hòa vào sắc nắng cuối ngày. Tựa người lên lan can, em cụp đôi mắt mình xuống, lục lại tâm hồn để tìm kiếm những kỉ niệm đẹp giữa hai đứa. Đôi mắt rực sắc hồng của em xao xuyến và mơ mộng, em bồi hồi nhớ lại ngày đầu tiên bước vào trường mẫu giáo, em đã được gặp gỡ Tsukasa rồi...

Cứ như là duyên phận vậy...

Tuy em không nhớ lắm nhưng cái ngày hôm ấy vẫn hiện hữu trong tâm trí em như là một giấc mơ vừa xảy ra vào tối qua. Em mộng mơ về một đứa bé với mái tóc màu nâu đen, đưa tay ra đỡ lấy em đang nằm ngã sõng soài trên mặt đất...

[Cậu thật bất cẩn quá... ]_ cậu ấy đã nói vậy, thật dịu dàng...

Nene đã gặp được định mệnh của em ngay cái ngày đầu tiên học mầm non ấy...

"A! Yashiro-chan~"_ mãi sau khi em quay ngược thời gian để nhớ về những ngày còn ngây dại ấy, Tsukasa mới đến.

Nhìn cậu rất hứng khởi như đã có chuyện gì rất vui cậu chỉ vừa nhận được. Nene không biết là đã có sự việc gì với cậu, nhưng em nghĩ có lẽ vụ tỏ tình cuối giờ học này sẽ êm xuôi thôi...

"Cũng muộn rồi đó Yashiro-chan~ Có chuyện gì để mai nói được không?"_ cậu nhõng nhẽo, than vãn với cái bụng đói meo.

"Không được!!! Tớ... tớ chỉ nói ngắn gọn thôi..."_ em vội vã cản cậu bạn lại khi cậu định quay lưng đi về.

Tay nắm chặt lấy gấu áo đồng phục trắng của Tsukasa, tim em bỗng đập thình thịch luân hồi...

"Vậy thì cậu nói luôn đi~~"

"Thực ra... tớ... tớ thích cậu, Tsukasa-kun!!!"_ em la lớn làm cho cậu giật thót, vài chú chim đậu trên lan can cũng vội vã cất cánh bay lên trời.

Tsukasa trầm ngâm một vài giây, nhưng rồi có vẻ đã nghĩ thông suốt, cậu dõng dạc trả lời em:

"Xin lỗi cậu Yashiro-chan, nhưng tớ đã quyết định hẹn hò với một cô gái khác rồi. Là Nanamine-san..."

Em đứng lặng thinh như trời trồng, tai như không muốn nhận những lời mà Tsukasa vừa nói. Trong bất giác, em chỉ cười và làm như không có gì xảy ra.

Em đang cố níu giữ mối quan hệ đang có nguy cơ sụp đổ chỉ còn lại giữa hai người: Tình bạn...

Cậu đã ra về trước, vẫn với nụ cười tinh nghịch và đôi mắt hổ phách mà em luôn yêu. Cứ như đối với cậu, những gì em vừa nói hoàn toàn là một câu đùa vô vị... Cậu cũng rủ em về cùng nhưng em viện cớ phải đi mua đồ giúp mẹ...

----------OoO----------

Tà dương đã vụt tắt từ lâu...

Nhà Yashiro đang ầm ĩ cả lên vì Nene vẫn chưa về nhà...

Đã hơn bảy giờ tối rồi, em luôn coi trọng giờ giới nghiêm và về đúng giờ, vậy mà hôm nay_ ngày em luôn mong chờ_ em lại về không đúng giờ...

Em không thể về nhà được nữa, cũng không thể thấy Tsukasa thêm lần nào nữa...

《End》


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net