JT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Just The Right Time

Author: yanashin

Translator: smilebreaker

Original Fic: Not Found!

Permission:

Couple: JeTi

7 tuổi và 15 tuổi

“Các em có nghĩ rằng sự chín chắn có thể được đo lường qua tuổi tác không?” Giọng nói của thầy giáo bắt đầu tra tấn não bộ của các học sinh vào một buổi sáng tháng mười hiu quạnh. Ánh mắt ông quét khắp những cô cậu học sinh đang ngồi một cách chán chường bên trong lớp học, đang trông chờ một luồng sáng nào đó của sự thông thái sẽ vực dậy được linh hồn họ. Gõ gõ cây thước vào lưng mình, đôi môi ông trở nên xoắn vặn, dần dần hạ xuống trước khi đẩy cặp mắt kính lên mũi mình lại. “Câu hỏi của tôi quá chín chắn so với độ tuổi của các em à?”

Ngồi ở dãy bên của lớp học, Jessica ngọ nguậy người một chút và liếc nhìn thầy giáo qua phần tóc mái đã che phủ đôi mắt mình. Sau vài giây tự đấu tranh với bản thân xem cô có nên cố chống lại cơn buồn ngủ của mình không hay là đầu hàng trước nó, cô đã thả cho khuôn mặt mình tựa xuống tay vịn của ghế, chọn lấy phương án sau cùng như một cách tuyệt vời để thoát khỏi một giờ học chán ngắt thế này với những câu hỏi dọa dẫm, vô dụng thế này.

 “Tuổi tác,” Thầy giáo khoe ra hàm răng vẩu hoàn hảo của mình. “Tuổi tác quan trọng như thế nào? Các em không nghĩ rằng nó là một yếu tố, một tiêu chuẩn đối với hầu hết mọi thứ sao? Hay nó chỉ là một con số chỉ có ý nghĩa được đặt trong bản sơ yếu lý lịch tương lai của các em hay là để che giấu sự thiếu chín chắn và ngây ngô của các em? Và, ô này, các em có bao giờ nghĩ đến việc già đi chưa? Việc già đi có làm các em sợ hãi không?”

Đó là những câu hỏi khá thử thách đối với những học sinh lớp một đấy

. Jessica thầm nghĩ trong một trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

 “Em nghĩ như thế nào?”

Có lẽ Jessica chỉ đang nằm mơ mà thôi khi cô cảm giác được giọng nói của thầy giáo đang ngày càng trở nên lớn hơn trong lúc cơ thể cô đang cố gắng thích ứng với mức âm lượng đó, lại chuẩn bị chìm vào một giấc ngủ sâu hơn lần nữa.

Rồi cô nghe tiếng thầy giáo hắng giọng và cô liền mỉm cười yên chí vì buổi học đã kết thúc rồi. Thầy giáo của cô có thói quen hắng giọng mình trước khi thông báo một câu hết sức dễ thương ‘lớp học giải tán’.

 “Jessica Jung,”

Jessica xoay đầu mình sang bên trái và nở nụ cười rộng hơn nữa, hẳn là các thiên thần đã gọi tên cô-

 “JESSICA JUNG!”

Cô cuống quýt ngồi thẳng người dậy và đứng lên trước khi va đầu vào cây thước của thầy giáo. “Aww,” Xoa đầu mình với một con mắt đang nhắm, cô hé nhìn gương mặt của thầy giáo, cả lớp đang cười vào mặt cô.

 “Tuổi tác là gì đối với em?”

 “Tuổi tác…” Gãi hông, cô chúm môi lại trong suy nghĩ. “Là một con số ạ,”

Thầy giáo liền trừng mắt nhìn cô.

 “Nó là một con số!” Cô giơ bàn tay mình lên, lại nhận thêm một tràng cười khác nữa từ những người bạn cùng lớp của mình, người bạn thân nhất của cô Taeyeon đã nhắm tịt mắt lại và cầu nguyện cho một cái gì đó xuất hiện để khai sáng bộ não sắp-sửa-thối-rữa của Jessica. Thầy giáo đang nhíu mày nhìn cô và cô có chút hoang mang, ánh mắt cô lướt qua khắp trần nhà để tìm kiếm một câu trả lời nào đó từ trên trời rơi xuống. “Nó là một con số không có ý nghĩa ạ,”

 “Không có ý nghĩa ư?” Thầy giáo nhướng một bên mày lên, nhấn mạnh tiền tố ‘không’ một cách đầy thích thú.

 “Em không nghĩ là nên lấy tuổi tác làm cơ sở cho hầu hết mọi thứ và cũng như là… một cách để phân biệt đối xử mọi người,” Jessica gật đầu, tự tán thành với chính bản thân mình. “Và em nghĩ tuổi tác không nên là một chướng ngại đối với bất cứ thứ gì mà chúng ta muốn làm hoặc đối với cách mà chúng ta cảm nhận.”

***

“Hohoho, công chúa nhỏ!” Jessica cố ý làm trầm thêm giọng nói của mình và hơi quỳ xuống một chút ở trước cửa nhà. Cô bé Tiffany bảy tuổi đã bám víu lấy một chân của cô với một nụ cười tươi tắn. “Hohoho,” Jessica lặp lại cùng với một nụ cười, vỗ vỗ vào đầu Tiffany.

“Chị sẽ ăn tối với bọn em chứ Jes-shi-ka…?” Tiffany hỏi bằng một giọng rất nhỏ và phát âm chậm rãi từng chữ một, đôi mắt cô bé đang nhìn chằm chằm vào cô gái tóc nâu một cách đầy trông đợi.

 “Uhm,” Jessica gõ gõ lên cằm mình, trêu chọc đứa trẻ.

 “Tiffany, em đã tắm chưa vậy hả?” Taeyeon bước ra khỏi nhà bếp và đảo tròn mắt nhìn Tiffany trong khi hai cánh tay của cô bé đang vòng qua cổ Jessica. “Em đã lớn quá rồi mà còn đòi Sica bế! Em đã tắm chưa vậy Fany?”

 “Tớ nghĩ tuổi tác không nên là một chướng ngại đối với bất cứ thứ gì mà chúng ta muốn làm,” Jessica nhếch môi cười với chị gái của Tiffany, giọng điệu của cô khá oai vệ – đang lặp lại câu trả lời đã được tán tụng của mình trong buổi học cách đây một lúc.

 “Được rồi, được rồi, Sica học trò cưng của thầy giáo.”

 “Jes-shi-ka, chị sẽ ăn tối với bọn em chứ? Ăn tối với bọn em đi mà-à…?” Tiffany bé nhỏ cứ giật lấy cổ áo đồng phục của Jessica rồi lén hôn lên môi cô.

 “Wah, công chúa nhỏ hôn tôi kìa!” Jessica há miệng ra rồi bĩu môi sau khi chun mũi mình lại, nếm được một ít vị nước bọt của Tiffany trên môi mình.

 “Jes-shi-ka, ở nại đi,”

 “Sica sẽ ở lại nếu em chịu đi tắm,” Taeyeon nói vọng ra từ trong phòng tắm, tiếng nước chảy lấp đầy bồn tắm nhỏ đã vang lên.

 “Em không cần tắmmmm,” Tiffany liền mè nheo trong vòng tay Jessica. “Em không muốnnnn điiiii tắmmmmm,”

 “Sica không thích những cô gái bốc mùi đâu!” Chị gái của cô bé liền hét lên.

 “Jes-shi-ka có thật thế khônggggg?” Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào Jessica một cách dữ dội.

Đang đứng trước mặt họ, Taeyeon mấp máy môi nhắc tuồng ‘nói phải đi’, hai tay chống hai bên hông mình.

 “Phải, đó là lý do tại sao em lúc nào cũng phải đi tắm.” Jessica trả lời rồi thả Tiffany xuống đất. “Giờ thì đi nào, đi tắm ngoan và chị sẽ ở lại.”

Tiffany bé nhỏ lập tức nở nụ cười với Jessica trước khi chạy ù vào trong phòng tắm, đẩy Taeyeon ra ngoài. “Ra ngoàiiiiii điiiii unnie, em điiiii tắmmmmmm đây!”

 “Chúa ơi, con bé chỉ nghe lời mỗi mình cậu thôi.” Taeyeon buông một tiếng thở dài trong khi gãi cổ mình. “Có cảm giác như cậu mới là chị của nó vậy,”

“Con bé rất bướng bỉnh. Thật tốt là cậu có thể để con bé lại ở nhà trẻ trong khi chúng ta đi học,”

 “Con bé thường hay hỏi về mẹ và bố…” Cô gái thấp hơn nói một cách lơ đãng.

 “Hãy mạnh mẽ lên vì con bé,”

 “Con bé cũng cần cả cậu nữa Sica,”

 “Jes-shi-kaaaa, em sẽ cho chị xem con vịt bằng cao su của em ~” Tiffany hét vọng ra từ trong phòng tắm.

**

Những quyển sách dày cộm nằm ngổn ngang giữa Jessica và Taeyeon, giấy tờ vương vãi khắp nơi trong lúc họ đang cố hết sức để học bài cho những đợt kiểm tra sắp đến, Jessica đang nằm sấp người và gõ gõ chiếc bút vào miệng mình trước khi hoàn toàn để cho trán mình chạm xuống sàn gạch, đang ghi nhớ những thuật ngữ và công thức vào trong đầu.

 “Để tính khối lượng, ta nhân khối lượng riêng với—- oww!”

Taeyeon trợn tròn mắt và nhìn thấy cô em gái bé nhỏ của mình đang ngồi trên lưng Jessica.

 “Cõng em đi! Cõng em đi!” Tiffany giở giọng nhõng nhẽo khi ngồi trên lưng Jessica mà nhảy lên nhảy xuống. “Jes-shi-kaaaaaa,”

 “Tiffany! Em không thấy là bọn chị đang học bài sao hả!!”

 “Không sao, không sao. Tớ cũng cần phải nghỉ một chút mà Taengoo. Chị sẽ đứng dậy đó nha Fany, đếm đến ba nhé?” Jessica mỉm cười, Tiffany đang thổi vào tai cô trong tư thế lảo đảo sau khi cô đã giữ cô bé trên lưng mình.

“Jes-shi-kaaa, em yêuuu chị~” Tiffany khúc khích cười trong lúc họ chạy loanh quanh khắp phòng khách, Taeyeon thì xoa bóp hai bên thái dương mình và nhận thấy thật khó để mà tập trung khi phải quan tâm đến cả hai đứa trẻ này.

“Con vịt kêu quạc, quạc, quạc! Rồi sau đó bùùùùùùm tàu chìm ~ waah ~ lalala ~ bõm, bõm, bõm.” Jessica để cho chú vịt cao su lướt đi trên thành bồn tắm, đứa trẻ bảy tuổi vẫn đang chăm chú nhìn một cách kinh ngạc trước câu chuyện tự sáng chế của Jessica về một chú vịt cao su màu vàng khổng lồ rất nổi tiếng đã nhấn chìm một con tàu nhỏ xuống nước (mặc dù Jessica chỉ thay thế tảng băng trôi bằng chú vịt, tạo nên một phiên bản mới của bộ phim điện ảnh Titanic).

 “Đi nào Fany! Bữa tối sắp được dọn ra rồi!!” Cô chọc lét Tiffany, người đang cười khúc khích trong bồn tắm.

 “Jes-shi-ka!” Cô bé tươi cười với cô.

 “Món thịt lợn chiên sẽ ăn mất em nếu em không chịu nhanh lên đấy,” Cô hôn lên trán Tiffany trước khi cọ lưng giúp cô bé bởi vì cô bé không thể với tay ra sau lưng mình được. Sau đó, cô để cho cô bé tự tắm mà không cần hỗ trợ.

14 tuổi và 22 tuổi

“Tae unnie đã đi siêu thị rồi,” Tiffany liếc nhìn lên Jessica, người đang đứng ở cửa trước, đang tháo giày của mình ra rồi đặt nó lên trên tấm thảm ở cửa.

 “Chị vừa mới nhắn tin cho cậu ấy là chị đang đến,” Jessica giơ lên chiếc túi đựng món gà hầm ‘mang đi’ rồi lắc đầu. “Ahjumma ấy chắc đã bỏ quên điện thoại rồi,”

“Thuốc lá, lấy ra,” Tiffany ra lệnh và Jessica liền lấy gói thuốc lá ra khỏi túi áo mình, ném nó vào trong thùng rác. “Có lẽ chị ấy lại bỏ nó trong tủ lạnh nữa rồi, vào trong đi,” Cô gái tóc đen bước sang một bên và để cho Jessica đi vào nhà, hít một hơi thu lấy mùi thơm của món gà hầm. “Công việc thế nào rồi?” Tiffany lên tiếng hỏi sau khi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Jessica, chiếc túi đựng món gà hầm đã được đặt trên bệ bếp.

 “Vẫn chán như mọi khi,” Jessica đưa một ngón tay lên gãi đầu mình rồi khẽ cười trước khi vươn vai và ngáp dài.

 “Công việc chắc phải rất mệt mỏi nhỉ,”

 “Có một chút nhưng vẫn chán, em biết đấy,” Jessica ngáp lần thứ hai. “Chị đang già đi rồi,”

Tiffany nhíu mày vì câu nói đó. “Chị trông vẫn trẻ mà,”

 “Thế ư?” Jessica liền quay sang nhìn Tiffany rồi nhếch một bên mày lên. “Em muốn chị làm cho em chuyện gì hả?”

 “À,” Cô nhìn xuống và thấy Tiffany đang nghịch những ngón tay của mình. “Hẹn hò với em đi…”

 “Cái gì?!” Cô gái lớn hơn lập tức phá ra cười rồi vỗ vai Tiffany, người đã cau mặt đáp lại

“Đương nhiên là em chỉ đùa thôi Jess,” Tiffany quay lưng lại rồi đứng lên, giả vờ như sắp xếp mấy chai nước trong tủ lạnh. Có một chút đau, một chút bối rối về việc Jessica không hề coi tất cả những lời thổ lộ mập mờ của mình là nghiêm túc chỉ vì tuổi cô còn nhỏ. Cô đã trưởng thành rất nhiều so với độ tuổi của mình rồi và Jessica lẽ ra phải nên nhận thấy điều đó từ lâu chứ.

 “Tiffany,” Jessica gọi, Tiffany hé nhìn cô ấy khi vẫn đang cắm đầu vào tủ lạnh. “Em có biết chuyện về Sunny và Taeyeon không?” Cô gái nhỏ hơn chỉ gật đầu trước khi đứng lên và đổ món gà hầm ra tô. “Họ trông rất đẹp đôi, đúng không,” Jessica mỉm cười, đầu cô đang thoải mái ngả trên thành ghế.

 “Hmm hmm, Sunny unnie là một cô gái tốt. Đã gặp chị ấy vài lần và phải nói là chị ấy thực sự rất kiên nhẫn với cái tính khí lập dị và hai mặt của unnie,” Tiffany uống cạn một ly nước trước khi trở ra ghế sofa, đẩy hai chân Jessica ra khỏi chỗ ngồi của mình.

“Còn chị thì sao hả Jess? Có ai chưa…?” Cô nhìn chằm chằm vào Jessica.

 “Quá bận rộn để mà chú ý đến người khác,” Jessica lại ngáp một lần nữa trước khi lau đi đôi mắt ươn ướt của mình. “Gần đây thì đã yêu đương với đống giấy tờ và bút viết của chị quá mức rồi,”

 “Chị nên ngủ cái đi. Em sẽ đánh thức chị khi unnie về tới nhà,”

 “Chị không thể. Lỡ như em lại vẽ ria mép lên mặt chị nữa thì sao hả??” Cô nhìn Tiffany và chờ đợi câu trả lời của cô ấy.

 “Em sẽ không làm thế, thật đấy.” Tiffany mỉm cười đầy thâm hiểm (Jessica nhìn cô ấy một cách ngờ vực trong khi đang cảm thấy rất buồn cười) nhưng sau đó cũng đã giơ bàn tay phải của mình lên rồi nhắm mắt lại, nhe răng cười. “Em xin hứa là em sẽ để chị ngủ trong yên bình, thanh thản và sẽ không bao giờ vẽ ria mép lên khuôn mặt xinh đẹp của chị một lần nào nữa.” Cô từ từ mở mắt ra và khẽ bật cười, Jessica sớm đã ngáy nhè nhẹ trước mặt cô rồi. “Ngủ ngon nhé, đồ mê việc.” Phủ lên trên người Jessica, cô đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên trán cô ấy rồi bắt đầu vẽ ria mép cho cô ấy trong lúc ngắm nhìn một cách tha thiết và say mê.

15 tuổi và 23 tuổi

Tất cả những gì Tiffany cần chính là một người để ôm chầm lấy và một thiết bị chống sốc để trút ra hết mọi cảm xúc của mình. Và đó là điều chính xác đang diễn ra trong lúc này. Cô bật khóc nức nở trên chiếc áo sơmi cotton của Jessica, hai cánh tay đang vòng quanh người cô ấy.

 “Không sao đâu,” Jessica xoa nhẹ lưng Tiffany và lặp đi lặp lại những từ đó đã được khoảng một trăm lần rồi.

“E-em biết…” Tiffany vội lau nước mắt và ôm chầm lấy Jessica lần nữa. “Thật trớ trêu vì em chính là người chủ động chia tay với cậu ta… nhưng em lại là người đang khóc,” cô mỉm cười một cách ngây ngốc.

Vậy thì ngay từ đầu tại sao cô lại khóc cơ chứ? Là vì cô đã nhận ra rằng cô thực sự yêu cậu ta ư? Không, dĩ nhiên là không phải! Dù cho nó chắc chắn là một sự phí phạm thời gian và cũng là một sự phí phạm tình cảm, thì anh chàng đó vẫn còn yêu cô đúng không? Thế nhưng cô đã kéo môi mình xuống và đặt cằm mình lên vai Jessica, cảm giác được thêm một đợt sóng nước mắt nữa chảy xuống hai má cô. Vậy thì tại sao cô lại đang khóc lần nữa đây? Cô vẫn tiếp tục tự hỏi bản thân mình.

Cọ đôi môi mình một cách chậm rãi trên vai Jessica, môi cô run lên khi cô gái lớn hơn cuối cùng cũng lên tiếng

“Em có muốn bất cứ gì không? Nước…?” Jessica đưa mắt nhìn cô và cô lắc đầu trước khi kéo Jessica về phía mình cho một cái ôm nữa. “Fany, sẽ ổn cả thôi,”

Nhưng mặc dù đã được an ủi bởi Jessica và cố gắng để không nghĩ về nó, cô biết là cô đang khóc bởi vì cô không thể chấp nhận được việc cô cứ liên tục nói dối và tự ép bản thân mình yêu một người mà ngay từ đầu cô đã không hề yêu. Tại sao cô lúc nào cũng ép buộc bản thân mình quên đi và quên đi nhưng tất cả những gì cô nhận thấy chính là một đống những câu ‘nó không thể, đúng không?’ và một loạt những câu ngu ngốc ‘lỡ như?’. Cô đang rút ra một điều thực tế không hề tốt đẹp như người ta vẫn nói.

“Em sẽ vượt qua chuyện này sớm thôi,” Jessica đưa tay ra để vuốt ve mái tóc cô. “Em có biết người ta vẫn hay nói về việc thời gian sẽ chữa lành mọi thứ không? Nó chắc chắc sẽ làm được, hãy cho bản thân một ít thời gian,”

Cô biết là cô đang khóc bởi vì suốt bấy lâu nay, người mà cô thực sự yêu chính là người hiện đang ôm lấy cô đây.

18 tuổi và 26 tuổi

“Có chuyện vì với em ấy vậy??” Jessica đưa mắt nhìn theo Tiffany khi Tiffany đi lướt qua cô mà thậm chí không hề chạm vào ánh mắt cô hay chào hỏi cô bằng một từ ‘hi’ hoặc ‘hello’. Tiffany đã cư xử như thế này khoảng nhiều tháng nay rồi và Jessica thậm chí còn không thể phản ứng kịp để mà hỏi cô ấy là tại sao cô ấy lại cư xử như thế này kể từ khi Taeyeon quyết định đưa cô ấy vào ở trong ký túc xá.

Tiffany đang học năm thứ ba đại học và nó cũng chẳng giúp gì được khi mà cô ấy đã bắt đầu thay đổi cứ như là Jessica chưa từng quen biết cô ấy ngay từ ban đầu hay là nhìn thấy cô ấy lớn lên trước mắt mình. Cô ấy đã trở thành một người xa lạ và chẳng chịu hé một lời nào về việc năm học của cô ấy đã trôi qua như thế nào hay cô ấy đã có dự định như thế nào cho toàn bộ học kỳ này, Jessica đã từng quá quen thuộc với việc Tiffany kể cho cô nghe gần như tất cả mọi chuyện về cuộc sống của cô ấy và điều đó đã bắt đầu biến mất kể từ sau khi học kỳ thứ hai của năm học thứ hai bắt đầu.

“Tớ đã nói gì sai à? Hay có làm gì sai không vậy?”

Taeyeon nhìn Jessica, người đang thả hai bàn tay mình xuống trong bực tức, Tiffany đang vẫy gọi một chiếc taxi lúc hoàng hôn đã buông xuống.

“Nó nói là nó đang vội và phải đi gặp ai đó,”

“Nhưng em ấy đã cứ cư xử kiểu này được khoảng bao lâu nhỉ? Một năm…?” Jessica lắc đầu khi nghe thấy giọng nói của mình đã vang lên như thế nào: chán nản.

“Tớ không biết, cậu có làm gì sai không vậy?” Taeyeon quẳng ngược câu hỏi của Jessica lại cho cô. “Hay có chuyện gì đáng nhớ đã xảy ra gần đây mà có thể đã khiến em gái tớ trở thành một cô nàng cáu kỉnh khó chịu như thế?”

“Có phải cậu đang cố nói rằng tớ thực sự đã làm gì sai không vậy?” Cô trừng mắt nhìn Taeyeon.

“Không biết,” Taeyeon nhún vai và đặt bàn tay mình lên nắm cửa, đang chờ đợi Jessica đi ra ngoài. “Vậy giờ sao đây? Bởi vì Tiff đã ra ngoài rồi…”

“Tớ đã tự tìm được cho mình một cô bạn gái…?” Cô ngập ngừng quay người sang và đối mặt với Taeyeon.

“Có lẽ vậy,” Taeyeon nhìn chằm chằm ngược lại cô trước khi nhún vai lần thứ hai.

“Có bạn gái thì sao cơ chứ?” Jessica tựa đầu mình vào cánh cửa rồi nhắm mắt lại.

“Có lẽ con bé không thích bạn gái cậu,”

“Tại sao lại không thích,” Cô thở hắt ra.

“Đi mà hỏi nó,”

Jessica hé mở một mắt ra và nhìn Taeyeon, người đang khoanh tay trước ngực và quan sát cô.

“Thật buồn cười làm sao khi mà tớ đã biết con bé lâu như vậy mà tớ vẫn không hiểu được con bé nhiều đến thế.”

“Hỏi nó đi,” Taeyeon ho húng hắng trước khi xua Jessica ra khỏi nhà, bảo với cô rằng cô không còn chuyện gì khác ở đây nữa bởi vì Tiffany đã đi rồi.

“Em đang giận à?” Jessica thả hai bàn tay mình xuống bãi cỏ và ném một cái nhìn vào Tiffany, người mà cô đã kéo ra ngoài sân phía sau trường chỉ để họ có thể bắt đầu một cuộc nói chuyện ‘thật tình’ nào đó vào giữa một buổi sáng đẹp trời vào tháng hai.

 “Em không biết,” Tiffany trả lời bằng một giọng điệu khó chịu trong khi nhìn xuống bãi cỏ Bermuda. Sau đó một cách vô thức, cô tự ôm lấy bản thân mình, làn gió đang khiến cô buốt lạnh.

 “Vậy là em đang giận?” Jessica cười nhếch miệng trước khi buông một tiếng thở dài đầu hàng, mà vẫn chẳng nhận được phản ứng đáp trả nào từ cô gái tóc đen. “Nếu như em đang giận dù là bất cứ chuyện gì đi nữa thì cho chị xin lỗi. Chị xin lỗi.” Cô chà xát hai bàn tay mình vào nhau và thổi một luồng hơi ấm áp vào đó. “Em có lạnh không?”

Tiffany ngập ngừng lắc đầu.

 “Có bạn gái rồi cảm giác thế nào?”

Jessica đã bị bất ngờ bởi câu hỏi đột ngột đó.

 “À thì… bọn chị đang có một khoảng thời gian khó khăn…” Jessica xoay đầu sang và dịu dàng thả chiếc áo khoác của mình lên vai Tiffany. “Đã không có nhiều thời gian ở cùng cô ấy, quá bận rộn với công việc…” Cô giãi bày.

 “Chị vẫn là một kẻ mê việc,” Tiffany nở một nụ cười nhẹ và kéo chiếc áo khoác vào sát cơ thể mình hơn.

 “Vậy em có chịu nói cho chị biết là đã có chuyện gì không nào?”

 “Không có gì,”

Em không thể nói dối chị được đâu và em biết điều đó mà Fany,”

 “Chị có thể cảm giác được rõ ràng là em đã tránh mặt chị kể từ khi…” Jessica cắn môi mình và bắt gặp ánh mắt của Tiffany. “Kể từ khi chị có bạn gái,” Tiffany quay mặt đi cùng lúc đó và vùi mặt vào hai đầu gối của mình.

 “Chỉ là…” Tiffany hạ thấp giọng dần, đang cố hết sức để cởi trói cho chiếc lưỡi của mình. “Chỉ là em sợ chị sẽ không thể dành nhiều thời gian hơn nữa… cho em… chị biết đấy… em sợ chị sẽ xa cách. Em đã rất quen thuộc với việc có chị ở bên cạnh suốt mọi lúc. Dạo gần đây, chị đến thăm bọn em hai tháng một lần và em không biết, thật sự…” Cô nhìn chằm chằm vào Jessica người đang khẽ nghiêng đầu sang một bên, những lọn tóc màu nâu của cô bị thổi tung bởi cơn gió lạnh.

 “Chị sẽ không đi đâu cả, em biết thế mà. Cuộc sống chỉ là đôi lúc làm chúng ta bận rộn… Cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra.” Cô nhích đến gần hơn và đặt một cánh tay mình lên vai Tiffany, ngả đầu lên vai Tiffany.

“Làm sao chị chắc chắn thế? Jessica, em đã không còn là một đứa trẻ không thể nhìn thấy được thực tế hay những chuyện thực sự được định sẵn là sẽ diễn ra,” Tiffany liền tặc lưỡi. “Có một số chuyện chỉ là… vốn sẽ phải thay đổi…”

 “Chị sẽ không đi, thật đấy,” Jessica biện hộ giống như đó là sự nhận thức buồn cười nhất mà cô đã từng được nghe Tiffany nói ra.

 “Em không biết,” Tiffany duỗi thẳng hai chân mình ra và nhìn thẳng vào mắt Jessica. “Những lời hứa vốn dĩ đều sẽ bị phá vỡ,”

“Chúng ta không thể chỉ việc trở lại như chúng ta đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC