Mất em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Góc nhỏ của thành phố đã đổ nát , bọn oán linh không hiểu vì sao lại bỏ chạy đi mất . Nơi đây hoang tàn đổ nát, dù biết sau sự kiện này chính phủ nhất định sẽ khôi phục nó lại nhanh nhất có thể . Thế nhưng những tàn dư của cuộc xung đột này chắc chắn sẽ để lại các di chứng, những vết nhơ ,...Gojo Satouru dùng chân đá các mảnh vỡ của gạch sang một bên , hắn lặng lẽ quan sát xung quanh , lục nhãn liên tục điều tiết khiến cho hắn hơi mỏi mắt . Satouru dụi nhẹ đôi mắt mình , rồi hắn khẽ thở dài , từ lúc hắn đâm em , máu đỏ bám chặt lấy đôi tay , cảnh vật quanh cũng dần thay đổi . Gojo tự nhủ rằng do phe đối địch lấy em làm trọng tâm giao tranh , khi em chết bọn chúng cũng tự rút lui .

-Bọn khốn này !

Hắn độc miệng mắng chửi , tâm trí hắn cũng chẳng rõ là chửi ai , bọn chú linh , chú nguyền sư hay đang chửi chính hắn .

"Satouru ..."

-Hừ ...Sao lại ...

Đôi mắt hắn liếc ngang liếc dọc , hắn nghe thấy tiếng nói của em , nhưng đôi mắt lục nhãn lại chẳng nhìn thấy em . Đầu hắn như quay cuồng , mái tóc trắng bị vò cho rối tung lên , dáng vóc bé nhỏ của em nằm trên vũng máu lớn . Nước mắt em lăng dài trên gò má gầy , tay yếu ớt vươn ra chỉ để níu giữ một kẻ vô tâm . Rồi bỗng nhiên trong tâm trí hắn phát ra đoạn ảnh một gã đàn ông mái tóc đen dài , trên người là áo cà sa , em nhỏ bé , lọt thỏm trong vòng tay người ấy . Là Getou Suguru ư ? Không . Nhất định không phải . Chỉ là hắn đang tưởng tượng thôi phải không .

"SATOURU .....!"

Lục nhãn mở lớn , em đứng sừng sững trước mắt hắn , toàn thân bê bết máu . Bọn Mahito thấy kế hoạch thất bại lập tức ra hiệu cho Getou rút lui . Bây giờ đây , chỉ mỗi em và hắn đối diện với nhau . Chiếc váy cưới trắng tinh nay lại dính máu đỏ .

-Tại sao ...? Còn sống ...

Cái cảm giác này hình như hệt như năm hắn 17 tuổi , hắn hiên ngang quay về sau khi bị Toji giết . Và giờ đây em là hắn năm 17 , còn hắn là Toji sao . Không , hắn sẽ là người giết em , hắn không phải là Toji .

-Sống dai đấy !

Hiyori....

Hắn ghét cái dáng vẻ đó của em , Hiyori mỉn cười nhìn hắn , đôi tay nhỏ bấu lấy mép váy , vai gầy run lên từng hồi . Rõ ràng em đang sợ đến nỗi muốn bật khóc , ấy vậy trên đôi môi nứt nẻ vẫn cố gắng rặn ra một nụ cười nhẹ nhàng . Nụ cười dịu dàng và nhẹ nhàng như thế , vậy mà nó lại dành cho kẻ đối cử với mình thô bạo và độc ác . Hiyori em ngu ngốc lắm , em mù quáng lắm . Gojo Satouru cắn chặt răng , hắn nhấc tay thi triển Hư thức . Trước mắt em dần hiện ra quả cầu , nó càng ngày càng lớn cho đến khi nó che hết nửa thân dưới của em .

Hiyori yên lặng nhìn người mà mình yêu lần cuối , em biết mình đã thương anh rất nhiều rồi , yêu đến nỗi không thể dứt bỏ . Dù có chết dưới tay anh ấy em cũng thoả lòng ra đi .

-Còn gì trăn trối ?

Em không biết nói gì , thật ra em có rất nhiều đều muốn nói , chỉ là không biết nên nói gì , em muốn nói yêu anh rất nhiều , muốn nói với anh em không nói dối , tình cảm em dành cho anh là thật lòng . Em muốn bên cạnh anh thật lâu , muốn là đứa trẻ nhỏ được anh bế trong tay , muốn được nằm cạnh anh mỗi đêm , muốn được chìm trong hương thơm của anh , muốn được ăn cơm cùng anh , muốn được anh dẫn đi gặp các anh chị ở trường , gì cũng được miễn là cạnh anh , chỉ muốn cạnh mỗi Gojo Satouru thôi .

Hắn thấy em không nói gì , chắc em không muốn nói . Quả cầu bay đến chỗ em , ánh sáng nó chói loà . Hiyori nhìn anh , đôi môi mấp máy :"Chiếc váy này có hợp với em không ?"

-HIYORI.....

Nanami từ xa lao đến , quả cầu lao đến chỗ em , toàn bộ phần thân dưới em tan nát , nửa trên ngã xuống đất một tiếng "bịch" . Người đàn ông như kẻ điên chạy đến chỗ em , anh không kiên dè mà đẩy Gojo Satouru đang đứng chết trân tại chỗ ngã phịch xuống đất .

-Hiyori...Hiyori...đừng mà ...anh sẽ cứu em ...nhất định...

Quá khứ đau buồn của Nanami trỗi dậy như cơn sóng lúc triều lên , người em bị mất phần dưới , hệt như cái chết của cậu bạn anh năm 16 . Năm ấy anh cũng không thể cứu được bạn mình , anh cũng ôm cậu ấy vào lòng , nước mắt của người con trai năm 16 ròng rã chảy dài . Nỗi đau đớn lần này lại đánh dậy , lần này là người anh yêu năm 27 chết trước mắt anh , nước mắt của người đàn ông trưởng thành rơi lã chã trước người anh yêu . Giờ đây có hận cũng không được , có yêu cũng không xong .

Nanami ôm em chặt trong lòng , cảm nhận từng chút còn hơi ấm còn sót lại . Hiyori trong cơn hấp hối , em nhẹ nâng tay , mà hiện giờ em đâu còn bàn tay nhỏ nhắn yêu kiều nữa , chỉ là cổ tay với máu và thịt cố lau đi giọt nước mắt của anh .

"Em muốn đi Sở thú ...với Kento ...với anh Itadori..."

-Được ...chúng ta sẽ đi ...anh sẽ mua kẹo bông cho em...Hiyori ...Hiyori ....

Tay em rơi tự do , đôi mắt em chậm rãi khép lại .

Vậy là cả trái tim và linh hồn em đã chết , chỉ vài phút sau nữa thôi , thân xác em sẽ tan rã và biến mất vì em là chú linh lại còn bị Gojo thanh tẩy. Nanami biết điều đó , vì thế anh cứ giữ chặt cơ thể em trong tay .

Không chỉ mỗi Nanami đau lòng đến chết , cả Itadori Yuuji cũng vậy . Thằng bé như chết lặng , đứng im đó , tay chân lạnh toát . Cứ nghĩ về những kỉ niệm của mình và con bé thì Yuuji lại oà khóc , đôi tay cậu cấu lấy tóc mình , liên tục đả kích bản thân .

Máu đỏ nhuốm đen áo sơ mi xanh , em đã nhỏ nay lại bé tí trong vòng tay Kento , anh lặng lẽ bế em trong tay . Nhớ lại những ngày đầu được bế em như vậy , em lúc ngủ rất đáng yêu , lúc thức lại hay tinh nghịch luyên thuyên đủ thứ với anh. Cứ nhìn cảnh tượng bây giờ sao lại giống hệt năm ấy vậy , càng nghĩ Nanami lại đau nhói từng cơn , anh lại trách mình không đủ sức bảo vệ những người mình yêu thương nhất . Dù đàn ông có kiêm cường đến mấy thì họ vẫn rơi lệ trước người mình thương , anh nhìn chiếc váy cưới mà anh vừa mới nãy đã ngắm . Cứ như trong một cơn ác mộng vậy , mở đầu là cảnh anh ngắm nhìn chiếc váy rồi mường tượng ra cảnh em xinh đẹp như thế nào khi mặc nó và rồi đến cuối em lại nằm trong vòng tay anh , trái tim ngừng đập , vây cưới nhuốm máu ...

Không biết đã có ai nói với em rằng em xứng đáng nhận những điều tốt đẹp chưa ? Em thì không nghĩ như vậy . Hiyori là chú linh cơ mà , làm sao em có thể được nhận tình yêu một cách trọn vẹn , sớm muộn gì cũng chết và thanh tẩy .

-Phải làm sao đây...

Nanami tự hỏi rằng tại sao mình lại làm chú thuật sư chứ , vì điều gì ? Tại sao định mệnh lại xếp anh và em vào phe đối đầu ? Sao anh không phải là chú nguyền sư hay gì đó . Nhưng dù làm chú thuật sư hay chú nguyền sư mà không tìm được em thì cũng vô nghĩa .

"Đối với Kento thì điều gì là tuyệt vời nhất ."

-Là anh đã tìm thấy em .

Trong khuôn màu cuộc sống của Nanami Kento là một màu trầm u tối , vậy mà em là loài đại diện cho sự đen tối , một bước chân nhỏ của em đi vào cuộc sống của anh thì bức tranh bỗng rực sáng nắng , màu hồng của tình yêu, màu xanh của hi vọng , màu tím của sự mơ mộng , màu đỏ của nhiệt huyết . Em là hoạ sĩ nhỏ đến và thêm sắc màu cho chàng thi sĩ sống lẽ loi tăm tối trong từng vần thơ .

Có lẽ chặn đường em phải dừng lại thôi .

Tôi nhắm nghiền mắt nhớ lại những ngày tháng ngắn ngủi có em bên cạnh . Hiyori mà tôi yêu là cô gái nhỏ mang vẻ đẹp của thanh xuân , còn tôi là Nanami Kento đi cũng gần một phần ba chặn đường của đời người . Dù vậy tôi vẫn không ngần ngại với đều đó , tôi yêu em mà , tuổi tác , ngoại hình , hoàn cảnh thì sao đâu chứ , miễn là tôi yêu em thôi mà . Tôi nhớ những cái chạm nhẹ nhàng , nhớ đêm hôm ấy em xinh đẹp , em nhẹ nhàng , tôi chậm rãi hôn em , nâng niu em như một cành hoa dễ héo . Ngày sau và ngày sau tôi cứ mơ tưởng đến chuyện yêu em suốt đời , được em nằm gọn trong lòng , môi đặt nhẹ lên áng tóc màu bạc hà , nói cho em nghe những câu chuyện trên đời , nói ra gừ tôi đã yêu em như nào . Giờ thì em nằm trong tay tôi , nhưng em không thể nghe tôi nói , em cũng chẳng thể buông chuyện linh tinh , cũng chẳng thể tinh nghịch bay nhảy . Em chết rồi . Mộng mơ của cuộc đời tôi chết rồi .

Thôi thì kiếp sau gặp lại em , tôi nhất định sẽ tìm em . Vì em là điều tuyệt vời nhất .

An nghỉ nhé !

Nanami hôn lên làn tóc em , bàn tay vuốt lấy mi mắt đã nhắm chặt .

---------------
25/10/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net